Đương Lúc Xuân Đến Tôi Nhớ Người

Chương 54: Anh là bảo bối thứ mười sáu của em




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

EDITOR: LAM

Trận tàu lượn siêu tốc lên lên xuống xuống này đã khiến cho chú nai vàng Phí Tân ngơ ngác suốt một đêm.

Sáng hôm sau khi đã tỉnh giấc, hắn mở ra khung đối thoại trên Wechat rồi lâm vào trạng thái trầm tư.

Ý của Du Trọng Hạ là gì? Có đúng như loại ý tứ mà hắn đã nghĩ vào tối hôm qua không? Hắn chưa từng hẹn hò với ai, cũng không biết cách theo đuổi người khác, đây là lần rung động đầu đời cho nên hắn hoàn toàn không hiểu suy nghĩ cũng như một vài ám hiệu nho nhỏ trong tình yêu. Hắn chắc chắn Du Trọng Hạ đã hiểu rõ lòng hắn, thế nhưng hắn lại chẳng tài nào giải mã được ẩn ý của em ấy.

Lão tài xế (*) học sinh cấp ba này? Là muốn vờ như chưa hề xảy ra chuyện gì, vẫn cứ tiếp tục duy trì mối quan hệ bình thường với hắn? Hay là muốn vượt qua đầm lầy của sự mờ ám để tiến thêm một bước nữa?

Từ từ…

Tiến? Thêm? Một? Bước? Nữa?

Phí Tân: Mặt nóng hổi, tim đập nhanh. Á, tui sắp chết rồi.

Kỳ thi cuối học kỳ của khối 11 diễn ra sau đó vài ngày.

Trong khoảng thời gian này, Du Trọng Hạ đã chuẩn bị sẵn sàng, cuộc thi chỉ mới bắt đầu mà cậu đã hạ bút thành văn, phần lần đề thi đều biết làm, lâu lâu gặp trúng câu không biết thì cũng có đủ tự tin để viết bừa như thật.

Lần này Giang Sở vẫn tiếp tục ngồi phía sau Du Trọng Hạ, cậu ta bị dáng vẻ mới toanh này của cậu làm cho sốc toàn tập, sau khi nộp bài thi cậu ta ngay lập tức phỏng vấn cậu, “Du Trọng Hạ, Du Trọng Hạ, nhìn bên này, nhìn bên này nè! Xin hỏi, một học sinh cá biệt kì cựu như cậu sao tự dưng lại muốn thay đổi? Làm học sinh cá biệt không tốt ư?”

Du Trọng Hạ bày ra dáng vẻ của một nhà tư bản chủ nghĩa, cậu dùng cây viết giữa ngón tay để cosplay thành điếu xì gà của Bố Già (1) rồi mới sâu sắc lên tiếng, “Ngành công nghiệp này đang trong thời kỳ suy thoái, không phá đi thì không xây được, chuyển đổi là hình thức để phát triển lâu dài. Mục tiêu của tui khi trở thành Chủ tịch của hội liên minh học sinh cá biệt ở Thất Trung chính là, sau khi đã trải qua chín năm giáo dục bắt buộc (2) và thống trị các trường dạy nghề thì phải chuyển sang bao trùm luôn cả bậc giáo dục đại học, làm chủ 211, tranh giành 985 (3), đoạt được vị trí top hai, phải làm dây thường xuân hướng về phía trước, học sinh cá biệt đương thời còn cả một quãng đường rất dài phải đi, tui gánh trên lưng trách nhiệm nặng nề lại còn phải tận tâm tận lực, không ngừng phấn đấu.”

Giang Sở, “…”

Những người bạn học bàn thính khác, “…”

Du Trọng Hạ ném bút sang một bên sau đó nói, “Ôi chao, chăm chỉ học hành sẽ có kẹo ăn.”

Giang Sở, “Kẹo gì?”

Du Trọng Hạ thần bí trả lời, “Không nói cho cậu. Dù sao thì cố gắng học tập tất có hồi báo, hơn nữa còn là thứ siêu giá trị.”

Cậu cần cù hơn một tháng cuối cùng ông trời thưởng ngay cho cậu một phần lễ vật cực kì xa xỉ.

Mở ra nhìn một cái, quào! Phần quà thắt ruy băng con bướm chính là thầy Phí.

Cái này xác thực… Khiến người ta ngại quá đi mất, he he.

(*) Nguyên văn 老司机 – Từ này mình cũng đã giải thích rồi nhưng sợ mọi người quên nên nhắc lại lần nữa. Ở bên Trung, khi nhắc tới cụm từ “Lão tài xế” hay “Lái xe” thường là để nói một cách mỉa mai, “Lái xe” ý chỉ việc hẹn chịch, làm tình, “Lão tài xế” ý chỉ những tay chơi trong làng “quan hệ”, kẻ lõi đời trong tình yêu.

(1) Nguyên văn 教父 – Bố già (tiếng Anh: The Godfather) là tên một cuốn tiểu thuyết nổi tiếng của nhà văn người Mỹ gốc Ý Mario Puzo được xuất bản lần đầu vào năm 1969 bởi nhà xuất bản G. P. Putnam’s Sons. Tác phẩm là câu chuyện về một gia đình mafia gốc Sicilia tại Mỹ được tạo lập và lãnh đạo bởi một nhân vật được gọi là “Bố già” (Godfather) Don Vito Corleone.(Theo Wiki)

(2) Nguyên văn 九年义务教 – Chín năm giáo dục bắt buộc tức là Chính phủ yêu cầu toàn dân phải học hết bậc Trung học cơ sở, từ năm lớp 1 đến lớp 9 miễn phí toàn bộ học phí và chỉ thu các khoản phụ, nhà tuyển dụng không được phép thuê người lao động chưa học hết bậc này.

(3) 211, 985 tui nhớ là tui chú thích rồi mà vẫn cứ sợ lỡ có bạn không hiểu. 211: Hay còn gọi là Dự án 211 là dự án được Viện Quốc Vụ (tương đương với Chính Phủ Việt Nam) phê duyệt để thành lập và xây dựng khoảng 100 trường đại học trọng điểm ở Trung Quốc, bằng tốt nghiệp của những trường đại học này rất quý giá. Tiêu biểu như Đại Học Thanh Hoa (Hoa Đại) và Đại Học Bắc Kinh (Bắc Đại).  

985:  “Dự án 985” hay còn gọi là “Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới” là dự án xây dựng các trường Đại học trọng điểm trong những trường trọng điểm của Trung Quốc và mang tầm cỡ quốc tế.

Lưu ý: Tất cả các trường thuộc dự án 985 đều thuộc dự án 211. Nhưng các trường thuộc dự án 211 không nhất định nằm trong dự án 985 “. Các bạn có thể xem thêm tại đây.

Trước kia Du Trọng Hạ liên tiếp hiểu lầm cho rằng thầy Phí yêu thích mình mặc dù đến cuối cùng mọi chuyện không phải như vậy nhưng thật ra mỗi lần được thầy ấy “Yêu thích”, tâm trạng của cậu lại trở nên vui hơn bao giờ hết.

Thầy Phí đích thị là một người đàn ông hiếm có khó tìm, đã cao lại còn đẹp trai, gout thẩm mĩ cũng không tệ chút nào, tính tình đạt điểm tối đa, nam thần cấp SSSR. Có thể nhận được sự yêu thích của thầy ấy, bất kể thầy ấy là nam hay nữ đều chứng tỏ rằng Du Trọng Hạ có sức hấp dẫn tương đối lớn.

Du Trọng Hạ: Hông hổ là tui! Không có gì đáng ngạc nhiên! Tui là sát thủ tình trường mà!

Hành trình của sát thủ tình trường luôn luôn biến hóa không ngừng nhưng cũng đầy quả quyết.

Thầy Phí rất tốt, cực kì tốt, vô cùng tốt, chỉ có hai vấn đề như sau:

Thứ nhất, thầy Phí là nam còn cậu lại là một kẻ mắc chứng ghê sợ đồng tính luyến ái.

Thứ hai, có người đơn phương thầy Phí, người đó không ai khác chính là em trai cậu.

Đây cũng chính là nguyên do dẫn đến việc cậu phải tối thiểu hóa rủi ro trước tiên nhưng khi thầy Phí chọn cách lùi lại, cậu ngay lập tức hối hận rồi. Cũng may, khả năng phân tích và giải quyết vấn đề của cậu đều là hạng nhất, một khi đã suy nghĩ thấu đáo và thông suốt thì sẽ không đắn đo nữa.

Nếu thầy Phí đã không bận tâm đến vấn đề giới tính thì lẽ dĩ nhiên cậu càng chẳng có gì phải lo nghĩ cả. Đối phương là thầy Phí đó, ghê sợ đồng tính luyến là cái gì? Có ăn được không? Ăn như thế nào? Du Quý Dương chỉ là đơn phương thầm mến, về căn bản hai người không hề thân thiết, thầy ấy hoàn toàn không có ý gì với em trai cậu. Dù sao bọn họ cũng là anh em song sinh giống nhau như đúc, thầy ấy đến được với ai cũng đều là chuyện tốt cả mà? Còn giả dụ như dựa theo góc độ khác để nhìn nhận thì cũng coi như là hoàn thành tâm nguyện của Du Quý Dương, không uổng công nó đã từng có một đoạn thời gian thầm mến thầy Phí.

Cái giề? Muốn hỏi cậu có cắn rứt lương tâm hay không ấy hả? Không hề, cậu không nghĩ như vậy, này là do thầy Phí thích cậu trước, cậu can đảm nhào lên còn không kịp hơi đâu ở đó cắn rứt lương tâm? Cái tật xấu gì vậy chứ?

Sao nữa? Trách cậu không thương em trai lại còn cướp người đàn ông của nó? Cút ngay, đừng có giở cái thói đạo đức giả ấy ra, bộ trong cậu giống kẻ có đạo đức lắm à?

Hơn nữa, người đàn ông này chính là thầy Phí đó!

Nếu không phải là thầy Phí mà là một gã đàn ông nào khác, cậu có thể cân nhắc gọi Du Quý Dương tới giả làm cậu để hẹn hò với gã ta… Ôi chao, cậu đích thị là một kẻ thất đức đấy, rồi sao? Lêu lêu lêu.

Thế nhưng đối phương lại là thầy Phí cho nên chuyện này tuyệt đối không được. Nếu làm thế vậy thì cậu xem thầy ấy là thứ gì chứ? Quan trọng nhất chính là nếu làm như vậy thì thứ tình cảm giữa hai người bọn họ trong suốt khoảng thời gian qua phải ném đi đâu đây? Nếu chỉ vì Du Quý Dương mà cậu nhất quyết đẩy tấm lòng của thầy Phí ra xa ngàn dặm, qua vài chục năm nữa cưỡi hạc quy tiên, mộ phần cỏ dại cao ba trượng (3), bia mộ của chính mình khi ấy sẽ chửi vô trong cái bản mặt cậu: Hề lô, dòng đạo đức giả.

Tóm lại, sáng tỏ rõ ràng, không có điều mục nào cần bổ sung.

Du Trọng Hạ: Rồi xong! Thầy Phí chuẩn bị thuộc về tui!

(3) 1 trượng = 4 mét, 3 trượng = 12 mét.

Đêm đó, kỳ thi cuối học kì khối 11 kết thúc.

Sau khi đã dùng cơm tối ở nhà, Phí Tân trở về phòng của mình, thấp thỏm lật vài trang sách.

Kỳ thi kết thúc rồi, có nên liên lạc với Du Trọng Hạ không nhỉ? Bọn họ đã cắt đứt liên lạc với nhau kể từ hôm đó. Du Trọng Hạ nói trước kỳ thi cuối kì đừng có tìm em ấy, hắn tuân thủ hẹn ước, mà nếu có thì cũng chẳng biết phải nói gì.

Trước kia một ngày Du Trọng Hạ có thể quấy rầy hắn tới năm, ba lần trong khi mấy ngày nay hoàn toàn không có chút động tĩnh nào.

Phí Tân mỗi lúc một phát giác ra bản thân đã vui mừng quá sớm, có lẽ Du Thập Ngũ hoàn toàn không có ý ám chỉ gì hết, chẳng qua là do chuyện xảy ra quá mức bất ngờ khiến em ấy chưa kịp phản ứng cho nên mới đơn thuần nghĩ rằng đợi sau khi thi xong sẽ cùng hắn chính thức ngửa bài.

Biết đâu chừng Du Thập Ngũ sẽ nói với hắn, sau này đừng ai tìm ai nữa, chuyện này không thích hợp, tạm biệt. Hoặc cũng có thể ngay cả lời từ biệt cũng không nói, đợi mấy ngày trôi qua không gặp mặt cũng chẳng liên lạc, thuận theo tự nhiên sống chết mặc bay?

Tâm trạng hắn suy sụp, trong lòng bất giác nảy sinh lòng ngưỡng mộ dành cho Du Trọng Hạ, mới chỉ có một lần rung động mà đã khiến hắn trở nên thế này còn em ấy lại trải qua những hơn mười lần? Khả năng chịu đựng áp lực mạnh mẽ đến như vậy.

Nói cách khác, trong khi hắn dè dặt bao nhiêu thì Du Trong Hạ lại có kinh nghiệm bấy nhiêu, hắn nghĩ tới nghĩ lui cân nhắc thật kĩ, về căn bản chắc gì Du Trọng Hạ đã thật sự coi trọng chuyện này.

Đích… Thị là một gã đàn ông thảm thương.

Hắn là đang tự mắng chính mình.

Tân Lệ Bình ở dưới lầu cất cao giọng gọi hắn, “Tân Tân! Phí Tân!”

Hắn lên tiếng trả lời, “Con đang ôn bài! Không muốn ăn hoa quả, không muốn uống sữa, không muốn tản bộ.”

Tân Lệ Bình cười nói, “Không hoa quả, không sữa, không đi dạo nhưng có đứa em trai, xuống ký nhận nè.”

Phí Tân, “???”

Phí Tân, “!!!”

Hắn ra khỏi phòng, bước tới cầu thang và nhìn xuống.

Du Trọng Hạ đeo ba lô đang ngồi ở phòng khách nói chuyện với bố mẹ hắn, cậu chàng giả bộ đến cực kỳ ngoan ngoãn.

Phí Tân không xuống lầu, hắn đứng ở đầu cầu thang, lớn tiếng, “Khụ!”

Ba người phía dưới lầu đồng loạt nhìn sang.

Phí Tân, “Đến tìm thầy hả?”

Du Trọng Hạ cười khúc khích sau đó trả lời, “Có thể coi là như vậy.”

Phí Văn Khiêm và Tân Lệ Bình đều cho rằng bọn họ chỉ là đơn thuần nói nhảm, cả hai cùng nhau nở nụ cười.

Phí Tân thì lại không nghĩ đây là nói nhảm, hắn hoài nghi Du Trọng Hạ đang cố ý chơi xỏ hắn.

Phí Văn Khiêm sợ Du Trọng Hạ ở dưới này nói chuyện với người lớn sẽ không thoải mái cho nên ông mới mở lời, “Du Trọng Hạ lên đi con, vào phòng của anh hai Tân Tân mà chơi, nó có nhiều đồ chơi lắm.”

Tân Lệ Bình cũng lên tiếng, “Đi đi con.”

Du Trọng Hạ, “Cảm ơn dì và chú.”

Du Trọng Hạ bước lên lầu, Phí Tân đứng ở đầu cầu thang mắt thấy cậu đến gần, vẻ mặt ngay lập tức mất tự nhiên.

Du Trọng Hạ hệt như một đứa trẻ con vài ba tuổi, ngọt ngào kêu, “Anh Tân Tân ơi.”

Phí Tân, “… Phòng của thầy ở bên này.”

Hắn đi phía trước, Du Trọng Hạ theo sau, cả hai cùng tiến vào phòng.

Du Trọng Hạ ngó nghiêng xung quanh, đúng là phong cách của thầy Phí, đồ vật được bài trí rất có trật tự, đơn giản nhưng ấm áp.

Phí Tân, “Em… Tùy tiện ngồi đi.”

Du Trọng Hạ túm lấy phần thừa ra ngoài của hai cái dây đeo ba lô rồi dùng giọng điệu của một đứa trẻ con ương bướng để nói, “Chú nói thầy có nhiều đồ chơi lắm mà, thế đồ chơi đâu?”

Phí Tân, “Em muốn chơi cái gì?”

Du Trọng Hạ, “Thầy muốn chơi cái gì thì em chơi cái đó.”

Phí Tân, “Không có gì để chơi cả, bố thầy phóng đại đấy.”

Du Trọng Hạ dùng ánh mắt xấu xa để dòm chằm chằm hắn.

Bị cậu chàng nhìn như vậy, một trận tê dại từ lòng bàn chân của Phí Tân truyền thẳng lên đỉnh đầu khiến cho hắn sởn tóc gáy, đành phải đánh trống lảng sang chuyện khác, hắn hỏi, “Em thi xong rồi à? Thi thế nào?”

Du Trọng Hạ, “Thi tốt lắm.”

Phí Tân, “Thiệt hay giỡn vậy?”

Du Trọng Hạ, “Em lừa thầy có ích lợi gì?”

Phí Tân lặng thinh tiến về phía bàn học sau đó ngồi xuống, hắn phải lấy lại bình tĩnh rồi mới có thể tiếp tục tán gẫu với người này.

Sau khi đã hiểu rõ lòng mình cũng như được nhìn thấy Du Trọng Hạ thêm một lần nữa, hắn có cảm giác tâm trạng của mình kích động đến mức không thể kìm chế.

Du Trọng Hạ, “Mẹ thầy bảo thầy phải chơi với em, thế sao thầy lại không đoái hoài gì đến em? Em mét mẹ thầy cho coi.”

Phí Tân, “Em thôi ngay, thả xuống đi.”

Du Trọng Hạ, “Em làm sao?”

Phí Tân, “Ba lô của em không nặng à? Đeo mãi trên lưng thế.”

Du Trọng Hạ cởi ba lô ra, tiện tay ném lên trên giường, chính cậu cũng theo cái ba lô nhảy tót lên giường sau đó hô lên một tiếng, “Quào! Giường của thầy thơm ghê nha!”

Phí Tân, “…”

Du Trọng Hạ hít hà tấm ga trải giường của hắn, hỏi một cách nghiêm túc, “Thật đó, trước kia ở nhà trọ em cứ thắc mãi hoài, tại sao trên giường của thầy lúc nào cũng có mùi hương này?”

Đã từ lâu lắm rồi, cậu sớm đã ngửi thầy mùi thơm trên người thầy Phí nhưng lúc đó cậu bị mấy cuốn tiểu thuyết của Nam Cung Lưu Ly đầu độc cho nên mới lầm tưởng đó là mùi nước hoa “Hương tuyết tùng”. Thế nhưng thầy Phí không có dùng nước hoa, ngay cả sữa tắm và gel cạo râu cũng chỉ là loại có mùi bình thường.

Du Thập Ngũ, người sắp trở thành Du Thập Lục lúc này đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ. Mùi hương này rất có thể là do pheromone của thầy ấy tản mác ra.

Mẹ bà, người đàn ông của tui gợi cảm chết đi được.

Phí Tân cứ ngỡ cậu chàng lại lên cơn điên nên mới nói, “Thầy sẽ gửi link nước giặt quần áo cho em… Em đừng ngửi nữa được không? Biểu cảm của em trông hèn mọn quá thể, không sợ… Không sợ lãng phí gương mặt trời cho này hả?”

Du Trọng Hạ ngừng sử dụng khứu giác, quay đầu lại hỏi, “Gương mặt trời cho này của em bị làm sao?”

Phí Tân đanh mặt, “Không sao hết.”

Du Trọng Hạ mặt mày sắc sảo tiếp tục hỏi, “Thầy Phí, em đẹp mắt lắm đúng không?”

Phí Tân, “Tui khinh.”

Du Trọng Hạ bật dậy ngồi ở cuối giường, quấn lấy không tha, “Thầy Phí, em và Du Quý Dương ai đẹp hơn?”

Phí Tân, “Câu hỏi ngu ngục quá vậy, hai người bọn em dáng vẻ khác quái gì nhau đâu?”

Du Trọng Hạ, “Đáp án này của thầy y hệt tụi trai thẳng, không được, em không hài lòng.”

Phí Tân, “…”

Em? Ấy? Nói? Cái? Gì?

Tâm trạng của Phí Tân lại bùm một tiếng! Nổ banh xác.

Thế hệ 00 bây giờ thẳng thắn đến thế cơ à? Trực tiếp đi ngay vào vấn đề chính luôn ư?

Không đúng, chẳng nhẽ không cần bước vào thời kì quá độ sao?

Du Trọng Hạ hoàn toàn bỏ qua giai đoạn quá độ, cậu cất tiếng hỏi, “Thầy Phí, ngày hôm nay thầy đã cong chưa?”

Phí Tân, “Chuyện này… Thầy…”

Hắn có cảm tưởng cả người mình đang xì xì bốc khói, nhiệt độ quá nóng khiến cho công năng ngôn ngữ xuất hiện trục trặc.

Mắt thấy thầy Phí trở nên ngu ngốc, Du Trọng Hạ bèn tạm thời buông tha, cậu nhanh chóng hỏi, “Thầy vẫn chưa trả lời lại tin nhắn ngày hôm đó của em, thầy có còn muốn dẫn em đi du lịch không?”

Phí Tân, “Cái đó… Em còn muốn đi không?”

Du Trọng Hạ, “Em đương nhiên muốn, nếu không em hỏi thầy làm gì?”

Phí Tân, “Thầy…”

Du Trọng Hạ, “Thầy cũng muốn đi, em biết.”

Phí Tân, “… Ừ.”

Du Trọng Hạ, “Ừ là sao?”

Phí Tân nghĩ bụng, mình phải tỉnh táo lại, hắn nói, “Chính là theo ý của em.”

Du Trọng Hạ, “Lời em nói nhiều ý lắm, thầy nói ý nào?”

Lời ám thị của Phí Tân với chính mình quả nhiên hữu dụng, hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi trả lời, “Ý thầy là, thầy muốn được làm người đồng hành trong chuyến du lịch xa nhà đầu tiên của cuộc đời em.”

Du Trọng Hạ, “Chỉ nhiêu đó thôi hả? Không còn gì nữa?”

Phí Tân, “Còn… Còn có.”

Hắn đứng dậy rời khỏi vị trí bàn học rồi bước về phía cuối giường, cúi đầu nhìn Du Trọng Hạ đang ngồi ở nơi đó.

Đèn trần của căn phòng nằm chéo sau đỉnh đầu của thầy Phí, toàn thân cậu bị bóng dáng của thầy ấy bao phủ.

Du Trọng Hạ: Đây là thứ xúc cảm mà trước đây tui chưa từng được trải nghiệm! Hóa ra bắt cặp làm gay lại kích thích đến vậy.

Ánh mắt của Phí Tân chất chứa ba phần thẹn thùng, bảy phần quyết đoán, hắn dứt khoác thừa thắng xông lên, mở miệng nói, “Du Trọng Ha, thực ra anh…”

Du Trọng Hạ giơ hai tay lên làm động tác đình chỉ, “Từ từ!”

Phí Tân sửng sốt, “… Hả?”

Du Trọng Hạ có hơi xây xẩm, một lát sau mới lên tiếng, “Em tới đây không phải để nghe lời bày tỏ của thầy.”

Phí Tân, “???”

Du Trọng Hạ hỏi hắn, “Có phải thầy tỏ tình xong rồi thì sẽ hôn em không?”

Phí Tân, “!!!”

Du Trọng Hạ, “Thầy… Thầy trước hết đừng vội ngỏ lời, em cho rằng hiện tại chưa phải là thời điểm thích hợp.”

Phí Tân, “…”

Du Trọng Hạ giải thích, “Lúc này em vẫn chưa muốn cùng một người đàn ông làm này kia kia nọ, hiểu chưa?”

Phí Tân ngay lập tức cảm thấy xấu hổ, “Hiểu rồi, anh cũng…”

Du Trọng Hạ, “Thầy cũng không muốn?”

Phí Tân, “… Ừ.”

Du Trọng Hạ thở dài, “Ta nói, thời cơ quả nhiên chưa chín muồi mà.”

Chưa chín muồi? Lại còn “Quả nhiên” chưa chín muồi?

Phí Tân khó hiểu, hắn hỏi, “Thế mục đích em đến đây ngày hôm nay là gì?”

Du Trọng Hạ, “Em đến chiếm đoạt thầy trước.”

Phí Tân, “…”

Trái tim bé bỏng của Phí Tân, răng rắc, nứt ra rồi.

Hắn hỏi, “Em nghĩ chuyện này giống việc chiếm chỗ ngồi hả? Em coi anh như cái ghế?”

Du Trọng Hạ, “Em không có coi thầy như cái ghế. Thầy giận hở?”

Phí Tân không giận mới là lạ đó, hắn nói, “Sao em lại có thể làm người khác tức giận đến vậy chứ?”

Du Trọng Hạ cất lời, “Tân Tân, em xem thầy như là bảo bối của em.”

Phí Tân đá đểu, “Biết, anh là bảo bối thứ mười sáu của em.”

Du Trọng Hạ, “…”

Phí Tân cũng ngồi xuống phía cuối giường, hắn nói, “Anh không có tỏ tình, em không cần phải mím bờ môi như đóa hoa kia lại đâu, anh đâu có muốn hôn em.”

Du Trọng Hạ, “Em chỉ là không muốn mọi chuyện tiến triển quá nhanh.”

Phí Tân cười khẩy, “Biết, đàn ông không thể nhanh… Đến nước này rồi mà em vẫn muốn đọ trí thông minh với anh? Sao em lại có thể đáng ghét đến thế?”

Du Trọng Hạ, “Tự thầy đem ra so xong quay sang trách em là thế quái nào? Em có ý đó à?”

Phí Tân, “Chứ ý em là gì? Đến để ghẹo anh? Anh chưa từng hẹn hò, chưa từng phải lòng ai, anh không hiểu thú vui của loại chuyện này.”

Du Trọng Hạ cây ngay không sợ chết đứng mà nói, “Em ghẹo thầy thầy hổng vui hả? Em thấy thầy rất thích bị em ghẹo đó.”

Phí Tân, “…” Mẹ kiếp, gã thiếu nam cặn bã này.

Du cặn bã mở miệng, “Thầy Phí, em cực kì quý trọng thầy.”

Phí Tân, “…”

Du Trọng Hạ, “Cho nên bọn mình hãy cứ chậm rãi nhưng bên lâu, hổng được sao? Em không có đơn phương chiếm đoạt thầy, thầy cũng có quyền chiếm đoạt em, bọn mình chiếm đoạt lẫn nhau, đợi đến khi thời cơ chín muồi rồi, đến lúc đó hẵng thổ lộ, hôn môi, thậm chí cả những chuyện sau đó nữa, không tốt ư?”

Phí Tân, “… Ai muốn này kia kia nọ với em? Thấy gớm.”

Du Trọng Hạ, kẻ bị ghét bỏ cảm thấy bất mãn, “Em mới là người phải cảm thấy gớm khi bị thầy này kia kia nọ đó.”

Phí Tân, “…”

Du Trọng Hạ giở giọng điệu của người từng trải để dạy dỗ Phí Tân, “Cách yêu của thầy có thể nào chính chắn hơn không? Bọn mình đều đã lớn hết rồi.”

Cậu rất khó tiếp thu việc hai thằng con trai cùng nhau hôn môi rồi làm mấy cái hành động thân thiết, thầy Phí cũng như cậu.

Hai gã trai thẳng muốn bắt cặp làm gay, phải từng bước chậm rãi mới có thể đi đúng đường, nếu tiến triển qua nhanh chỉ e sẽ phải lầm đường lạc lối.

Song, sự chú ý của Phí Tân lại đặt ở một vấn đề khác.

Hắn hoài nghi hỏi, “Thập Ngũ, em… Cái gì gọi là bị anh này kia kia nọ?”

Du Trọng Hạ ngược lại, không coi trọng vấn đề này, “Chớ nên ghs (4), ý trên mặt chữ, bỏ qua, câu tiếp theo.”

Phí Tân, “Chuyện này… Không cần thảo luận thêm hả?”

Du Trọng Hạ, “Thảo luận cái gì?”

Phí Tân, “Em cứ như vậy chấp nhận mình là thụ?”

Du Trọng Hạ, “Không phải chứ? Thầy còn muốn em phải làm thụ? Không thể nào…”

Cậu suy nghĩ một chút rồi mới nói, “Việc này càng khiến cho viễn cảnh trở nên ghê tởm hơn, dựa vào điều kiện bẩm sinh này của thầy tốt nhất là bớt ảo tưởng lại đi.”

Phí Tân, “…”

Như này có được tính là thổ lộ không? Hay vẫn chưa?

Chiếm lấy lẫn nhau là cái loại thao tác gì thế? Mối quan hệ hiện tại giữa bọn họ là sao? Hình như vẫn là anh em thì phải.

Phí Tân: Lúc sinh thời, tui ấy vậy mà lại chơi trò ngụy khoa xương (5), cuộc đời của tui cũng Tây hóa quá đi chứ.

(4) Ghs là một thuật ngữ mạng, được tạo thành bởi ba chữ cái đầu của 搞黄色 (Gǎo huáng sè) tức “Làm màu vàng” là một từ đồng nghĩa với “Lái xe” ý chỉ việc làm tình.

(5) Ngụy khoa xương = giả loạn luân = Người trong một nhà yêu nhau nhưng không có quan hệ huyết thống.

Hết chương 54


Mình tâm sự chút ha. Tại sao chương này mình lại để Phí Tân xưng anh gọi em với 15 trong khi 15 vẫn giữ cách xưng hô cũ. Rất đơn giản, trong cuộc tình này, Tân Tân là người rung động trước, bản thân cậu ấy còn là người theo chủ nghĩa cầu toàn, với cậu ấy việc quyết địnnh bày tỏ với đối phương cũng đồng nghĩa với chuyện sẽ cùng người ấy đi đến cuối cuộc đời, cho nên Tân Tân muốn mọi thứ phải đẹp đẽ như cái cách cậu ấy khao khát. Còn 15 không như thế, thằng bé có cảm tình với Tân Tân là thật nhưng nó chỉ dừng ở mức độ có thể thử, tương đương với chuyện đánh một canh bạc, còn chuyện cả đời 15 rất sợ nghĩ đến, thằng bé cần thêm thời gian để chắc chắn tình cảm của mình. Thế nên, mình để cách xưng hô như vậy như là một kiểu cho thấy sự biến chuyển về mặt tâm lí của nhân vật thôi.
Bố Già:

16 điều đàn ông thông minh nhất định phải nhớ từ bộ phim Bố già