*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
EDITOR: LAM
Trong đầu của Du Trọng Hạ lúc này toàn là dấu chấm hỏi, cái câu kia nằm ngoài phạm vi kiến thức của cậu nhưng cậu vẫn bò ra khỏi gầm bàn.
Phí Tân: May là không có ai nhìn thấy.
Chuyện của nữ sinh đã chẳng ai muốn nghe lời giải thích, giờ lại thêm việc cùng nam sinh chơi “Văn phòng”.Avi thì cho dù toàn thân có gắn trăm cái miệng cũng đừng mong nói cho rõ ràng.
Du Trọng Hạ vỗ vỗ bụi bám trên ống quần sau đó hỏi, “Thầy Phí, thầy sao thế?”
Phí Tân đanh mặt lại, “Không làm sao hết, ôn bài căng thẳng quá mức thôi.”
Du Trọng Hạ nói, “Vây thầy đừng thi nghiên cứu sinh nữa, ở lại Thất Trung làm giáo viên không phải tốt hơn à?”
Phí Tân, “…” Đúng là tự vạch áo cho người xem lưng mà.
Phí Tân không muốn nói bởi vì Cổ Dung Dung mà hắn sắp phải rời khỏi Thất Trung, giống như những gì chủ nhiệm Triệu đã nói, nếu để chuyện này truyền ra thì cả hắn lẫn Cổ Dung Dung đều sẽ gặp bất lợi.
Du Trọng Hạ nhận ra thầy Phí có chuyện không muốn nói, cậu nhớ lại những gì chú Phí Văn Khiêm đã kể, bản thân tự động lí giải chắc là thầy Phí lại gặp chuyện gì ở Dĩnh Đại rồi, thế nên cậu mới mở lời một cách đầy ý nhị, “Thầy đã không muốn nói thì em sẽ không hỏi nữa nhưng nếu muốn tâm sự, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm em. Dường như thầy vẫn chưa biết, em là Du Thập Ngũ, là một cái hốc cây tiếng lành đồn xa.”
Phí Tân hỏi, “Tiếng lành như nào đấy?”
Du Trọng Hạ, “Chia sẻ với em những điều thầm kín dù là lớn hay nhỏ em bảo đảm nghe xong quên sạch luôn.”
Phí Tân, “…”
Du Trọng Hạ bước tới vỗ bả vai của hắn, lời nói còn thấm thía hơn cả chủ nhiệm Triệu, “Tân Tân à, người sống ở trên đời nào có mấy ai được như ý nguyện, chuyện gì rồi cũng sẽ qua, nghĩ thoáng một chút nhân sinh mới có thể tốt đẹp hơn.”
Phí Tân, “??? Tóm quần lại em bao nhiêu tuổi thế hả? Em chui ra từ trong Tượng binh mã của Tần Thủy Hoàng hay gì? Những lời này của em nghe cứ như của một người đã bước chân một nửa vào quan tài rồi ấy.”
Du Trọng Hạ, “Ơ hay, vậy thầy thấy em nói có đúng không?”
Phí Tân, “Ờ… Thì đúng.”
Du Trọng Hạ, “Thế là được rồi, thầy để ý em bao nhiêu tuổi làm gì? Ngay cả Khổng Tử mà còn phải ngồi nghe hai đứa bé tranh cãi mặt trời gần hay xa, sáng nghe đạo tối chết cũng cam, dù cho em mười bảy, mười tám hay là tám mươi bảy cũng chẳng ảnh hưởng gì tới việc em biết giảng đạo lý.”
Phí Tân thật sự phục miệng lưỡi điêu ngoa của cậu chàng, chút hậm hực nho nhỏ cũng theo đó không cánh mà bay, hắn nói, “Đói bụng rồi, ăn cơm thôi. Em muốn ăn gì nào?”
Du Trọng Hạ, “Ra ngoài ăn nha? Lạnh quá, đặt ngoài đồ ăn nguội hết trơn.”
Hai người quyết định ăn Táo Quân Miếu Điếm (*) ở sát bên cạnh trường học.
(*) Nguyên văn 劝君上当一回 – Phiên âm Hán Việt là “Khuyến quân thượng đương nhất hồi” hay còn gọi là món Táo Quân Miếu Điếm. Nguyên liệu chủ yếu của món ăn này gồm bí đao, rong biển, đậu hủ, cọng miến làm từ bột khoai tây…
Dĩnh Châu là thành phố có gió lớn thổi quanh năm, nhất là vào mùa đông, không giống như những nơi khác hướng gió phân chia rõ rệt thành Đông Nam và Tây Bắc. Ở đây gió thổi loạn đủ bốn phương tám hướng, 360 độ không chỗ nào không có gió lọt vô.
Lúc ra khỏi trường Du Trọng Hạ mới nhớ ra mình quên cầm theo mũ, nhưng cậu lười quay lại, thiếu niên sợ gì chứ, cậu thoải mái tỏ vẻ mình chẳng sao hết.
Thẳng cho đến khi vào được bên trong cửa hàng lẩu, cậu đã bị gió thổi đến mức choáng váng, tóc tai hệt như bị điện giật dựng đứng hết cả lên.
Phí Tân bước tới cửa sổ để gọi món, hắn gọi một tộ thịt bò và một tộ sườn heo sau đó mới dặn dò người bán, “Sườn heo đừng thả ngò rí, một cọng cũng không, lỡ có dính vào tôi không trả tiền đâu đó, cho nhiều miến một chút, cảm ơn chủ quán.”
(Chú: Nguyên văn chỗ này là 砂锅 – Sa oa, tức cái nồi đất, cái nồi bằng đất nung ấy, ở Việt Nam mình từ địa phương có nghĩa tương đương là cái tộ, tộ kho cá các kiểu, là tộ chứ không phải tô đâu nhé.)
Chủ quán là một chị gái, người này đang ở bên trong chần miến, đầu cũng không ngoảnh lại chỉ là dùng lời bông đùa trong ngôn ngữ bản địa Dĩnh Châu để trêu, “Lỡ dính có cọng ngò mà đã đòi miễn phí, muốn nhiều miến lại không chịu tính thêm tiền, cậu là gián điệp thương mại do ông Trump cài vào hay gì?”
Phí Tân. “…”
Du Trọng Hạ đang ngồi ở trên ghế lấy hai tay xoa xoa gương mặt bị gió thổi đông cứng của mình, vừa xoa vừa cười nhạo thầy Phí.
Kết quả chị gái kia vừa mới quay đầu lại nhìn mặt của vị khách mới đến này, biểu cảm ngay lập tức thay đổi, “Úi, đẹp trai dữ thần, không sao hết, miến còn nhiều lắm, đủ để cậu ăn thêm một tộ nữa đó.”
Du Trọng Hạ, “…”
Thêm một tộ nữa thì không có nhưng miến cực kì nhiều, ngay cả thịt bò và sườn heo cũng nhiều hơn mấy phần.
Du Trọng Hạ nói, “Thật tuyệt khi được dùng bữa chung với thầy, hưởng ké hết thảy mọi thứ luôn nè.”
Phí Tân, “Bớt xàm lại, Dương Kha kể cứ mỗi lần em đi mua trà sữa là y như rằng trà sữa của em sẽ nhiều hơn so với những người khác.”
Du Trọng Hạ, “Tâm trạng hiện tại khá hơn nhiều rồi phải không? Ban nãy thầy khóc thật đấy à?”
Phí Tân, “Không có, nằm sấp lâu quá nên mắt đỏ chút thôi.”
Du Trọng Hạ, “Khóc thì nói là khóc, có gì đâu mà phải xấu hổ? Đâu phải chỉ có phụ nữ với trẻ con mới có đặc quyền được khóc.”
Phí Tân nhấn mạnh, “Thật sự không có khóc. Thầy phải thừa nhận em mới vừa lòng đúng không?”
Du Trọng Hạ, “Không khóc thì không khóc, Tân Tân chớ có nóng nảy nha.”
Phí Tân, “Ai cho em gọi thầy kiểu đó? Không biết tôn ti trật tự gì cả.”
Du Trọng Hạ, “Thầy Phí, em sẽ kể cho thầy nghe bí mật lớn nhất của cuộc đời em.”
Lời thoại này nghe có vẻ quen ghê, Phí Tân bổ sung, “Biết rồi, tên thật của em là Yuter Parker, mười bảy tuổi, hiện đang là học sinh cấp ba. Về sau ít nói lại đi, Disney sẽ kiện em tội ăn cắp bản quyền đấy.”
Du Trọng Hạ, “Không phải cái này, cái khác cơ.”
Phí Tân, “Sao em lại có nhiều bí mật thế hả?”
Du Trọng Hạ nở nụ cười hư hỏng, ngông cuồng nói, “Con trai cưng của trời ai cũng vậy hết. Bí mật của em chính là…”
Cậu chàng thả đũa xuống, giơ tay đặt lên mí mắt, thần thần bí bí nói trong sự kiêu ngạo, “Em, không, thể, khóc.”
Phí Tân, “???”
Du Trọng Hạ cầm lên đôi đũa tiếp tục ăn, vừa ăn vừa nói, “Là thật đó, lần cuối cùng em khóc chắc cũng tầm bảy, tám năm gì đó rồi, thỉnh thoảng em cũng muốn khóc một chút nhưng rặn mãi chẳng ra nổi giọt nào.”
Phí Tân, “Chứng khô mắt? Nếu thế thì mắt phải bị viêm nhưng mà mắt của em trông rất bình thường.” Bình thường đến mức quá đáng luôn đấy.
Du Trọng Hạ có một đôi mắt rất đẹp, lông mi dài, con ngươi to, trời sinh mí mắt dưới cứ như thể đã làm qua phẫu thuật cắt mí, những lúc không tỏ ra quái gở hoặc không giả vờ ngầu lòi thì đích thị là một đôi mắt nai.
Cậu chớp đôi mắt ngập nước nhìn về phía Phí Tân, “Không viêm cũng không khó chịu, thời điểm ngủ gà ngủ gật vẫn sẽ chảy nước mắt, chỉ là khi em muốn khóc nước mắt lại không tuôn ra.”
Phí Tân. “Kì quái… Như vậy cơ à?”
Du Trọng Hạ, “Bạn gái cũ trước đây của em, nhỏ nói em như thế là bởi vì mặt lạnh tâm cũng lạnh nốt, lòng dạ sắt đá, là một Cố Bắc Thành được ông trời ưu ái.”
Phí Tân bật cười, “”Xàm xí đú, nói cứ như thật.”
Du Trọng Hạ đanh mặt, “Em nói thật đấy. Đại khái khoảng bảy tám năm về trước, cụ thể năm nào thì em quên rồi, dù sao lúc ấy mới học tiểu học, em trai của em bị mẹ em đánh bầm dập, em cầu xin bố mang em trai về ở với em hoặc là tráo đổi em với nó cũng được nhưng bố em từ chối.”
Phí Tân, “…”
Du Trọng Hạ, “Ngày ấy em khóc siêu thảm, chắc có lẽ vì thế nên tuyến lệ hỏng luôn rồi, sau này có muốn khóc cũng chẳng khóc được, cứ vậy mãi thôi.”
Cậu méo miệng làm cái biểu cảm mếu máo cho Phí Tân xem, “Không khóc.”
Phí Tân, “…”
Du Trọng Hạ tiếp tục nói, “Nghe đồn rơi nước mắt có thể giải tỏa cảm xúc và có hiệu quả cải thiện tâm trạng tốt hơn rất nhiều so với thuốc chống trầm cảm, khi nào gặp phải chuyện không vui, chỉ cần khóc một cái là có thể loại bỏ được hơn phân nửa nỗi niềm ấm ức trong lòng.”
Phí Tân, “Vậy em làm cách nào để giải tỏa?”
Du Trọng Hạ, “Em không cần giải tỏa, cũng chẳng có ai khiến em phải tủi thân. Cơ mà có đôi khi em sẽ thấy bực mình thay cho em trai của em, khóc không được khó chịu vô cùng.”
Phí Tâm nghĩ bụng, em thật sự? Chưa từng buồn tủi cho chính bản thân mình ư?
Du Trọng Hạ, “Thật ra em muốn nói với thầy rằng, khóc được chính là một điều may mắn. Lỡ có trào nước mắt thật thì cũng đừng xấu hổ, em sẽ không cười chê thầy.”
Phí Tân, “…” Em mới là nhà giáo dục đại tài đó.
Hắn đành phải lên tiếng thừa nhận, “Thầy khóc đúng một giây thôi.”
Du Trọng Hạ, “…”
Phí Tân, “… Xin hỏi, em đang cố nhịn cười phải không?”
Du Trọng Hạ há mỏ mím môi, lắc đầu nguây nguẩy.
Nội tâm Phí Tân dùng dằng, cứ cười cho đã đi lát nữa thầy sẽ khiến em cười không nổi.
Cơm nước xong xuôi cả hai quay trở về trường học, bọn họ chạy thẳng một mạch chứ không dám nói chuyện, giờ chỉ cần há miệng sẽ phải lãnh một bụng toàn gió.
Sau khi tiến vào khuôn viên trường, bước lên tầng lầu, bên ngoài lạnh lẽo, hành lang không một bóng người.
Trong lúc sải chân, Phí Tân đột nhiên tung ra một quả bom nặng kí, “Thầy sẽ kết thúc kì thực tập sớm hơn dự định, hết tuần này là thầy đi rồi.”
Du Trọng Hạ sững sờ ngay tại chỗ, Phí Tân bước được thêm mấy bậc thang cấp còn cậu thì vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Trong lòng Phí Tân thoáng đắc ý, hắn quay đầu lại nhìn cậu chàng, “Sao cứ đứng đó mãi thế?”
Du Trọng Hạ hoảng hốt không thôi nhưng cậu lại nghi ngờ thầy Phí là đang đùa với cậu, nội tâm thầm cảm thấy may mắn, cậu nói, “Chẳng phải thầy nói dạy hết học kỳ mới đi à? Lừa ai vậy?”
Phí Tân chắp hai tay sau lưng, cố bày ra dáng vẻ ung dung hắn nói, “Ban đầu đúng là có nói như vậy nhưng thời gian eo hẹp quá, thầy sợ ảnh hưởng tới kết quả thi cho nên quyết định nghỉ sớm.”
Du Trọng Hạ nhận ra lần này thầy Phí thật sự phải đi rồi, lòng cậu nguội lạnh một nửa, lạnh hơn rất nhiều so với ngọn gió đông thổi vù vù ban nãy, cậu nói, “Người như thầy… Sao lại thế chứ? Đang dạy lưng chừng cái tự dưng nói đi là đi? Thầy… có còn chút trách nhiệm nào không?”
Phí Tân, “…”
Du Trọng Hạ nghĩ thầm nếu phải đi tại sao cuối tuần trước không nói? Lại còn khuyên khích tui cố gắng học hành, thi đỗ đại học ở Bắc Kinh để làm cái gì? Uổng công tui đặt hết niềm tin, tin tưởng thầy thật lòng tốt với tui. Nói nửa buổi hóa ra cũng chỉ là đang ban phát lòng thương hại, để lại lời trăn trối trước khi rời đi thôi chứ gì? Nhà giáo dục đại tài như thầy bày trò đáo để thật đấy. Mẹ kiếp.
Cậu cảm giác bản thân bị lừa lọc nên mới nói với Phí Tân, “Ngày thường luôn mở miệng nói lời hay ý đẹp, thứ đồ đạo đức giả! Mặt người dạ thú! Thầy coi thường em chỉ là một đóa hoa Tổ quốc tuổi nhỏ vô tri nên mới lừa gạt em… Lừa gạt tình cảm của chúng ta!”
Phí Tân, “…”
Càng nghĩ Du Trọng Hạ càng cảm thấy ấm ức trong người, “Lẽ nào việc học của thầy quan trọng còn tụi em thì không chắc? Em đã cho rằng thầy là một người giáo viên tốt, nói tới nói lui cuối cùng thầy vẫn ưu tiên chuyện của bản thân mình trước, trong lúc ôn thi thầy tùy tiện giảng dạy những thứ tốt nhất cho tụi em, cùng chơi bóng rổ với đám con trai, ghẹo nữ sinh cũng phải ghẹo người đẹp nhất, thầy nói thử coi trong ba tháng vừa qua thầy đã làm ra những gì?”
Phí Tân, “…”
Du Trọng Hạ: Em không có ý đó đâu, em chỉ không ngờ thầy lại đi nhanh đến vậy, em không muốn thầy đi.
Hai người đứng ở hành lang, một trên một dưới, cách nhau bốn, năm cái bậc thang, biểu cảm đều rất khó xem.
Phí Tân nói, “Về cơ bản thầy không phải là sinh viên trường sư phạm, cho tới bây giờ thầy chưa từng nghĩ sẽ phải trở thành giáo viên, dạy học không phải trách nhiệm của thầy. Thầy là người chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, trích quỹ thời gian ra để dạy học sẽ cản trở bước chân của thầy, thầy cũng chẳng có năng lực dạy dỗ các em cho tử tế, thầy đi rồi nhà trường nhất định sẽ sắp xếp một vị giáo viên khác có kinh nghiệm hơn. Xin hỏi, thầy sai ở chỗ nào?”
Nội tâm Du Trọng Hạ nói rằng, vâng vâng vâng, thầy không hề sai, người sai là em, được chưa? Là do em ảo tưởng, là do em đánh giá thầy quá cao.
Du Trọng Hạ có chút phiền muộn, cậu không muốn nói chuyện với Phí Tân nữa, đôi chân sải bước lên cầu thang, nhanh chóng rời đi.
Phí Tân: … Tức chết tui rồi nha nha nha.
Vốn nghĩ có thể ra đi trong vui vẻ, mỉm cười nơi chín suối mà sao Du Trọng Hạ lại có thể từ một đứa nhỏ làm người yêu thương chuyển sang trạng thái ương bướng không hiểu chuyện chỉ trong vòng một nốt nhạc thế?
Thầy Phí sẽ rời Thất Trung sau khi kết thúc lịch dạy vào cuối tuần này. Tin tức lan truyền nhanh như cháy rừng, đám học trò của cả hai ban 18 và 19 sau khi hay tin, ai ai cũng lưu luyến thầy Phí nhưng mọi chuyện đâu rồi lại vào đấy. Một khi lên cấp ba, ít nhất đã có mười năm kinh nghiệm làm học trò, mỗi một vị giáo viên mà bọn họ gặp gỡ hết thảy chỉ là khách qua đường vội vã mà thôi, rất nhiều người trong số họ đã quen với điều này.
Thầy Phí không chỉ đẹp trai, cách dạy học cũng rất thú vị nữa, nhưng dù cho có hiền lành, tốt bụng đến đâu thì thấy ấy vẫn chỉ là một thoáng ngẩn ngơ trong những tháng năm tuổi trẻ của bọn họ, không hơn được nữa.
Phí Tân đảm đương vị trí chủ nhiệm tạm tời của ban 18 trong hơn nửa tháng cho nên tình cảm của đám học trò ban thể chất dành cho hắn sâu đậm hơn một chút, trong khi ở ban 19, đám học trò lại chỉ qua quýt bàn tán tin đồn.
Thầy Phí phải đi rồi!
Trời ơi, đi thật sao?
Thầy ấy nói phải thi nghiên cứu sinh, thời gian gấp rút, phải đỗ vào Bắc Đại.
Nhà trường muốn thầy Trương đến dạy Hóa cho lớp chúng mình đó.
Thầy Trương nào nhỉ?
Cái ông thầy ngồi đối diện với thầy Phí ấy.
Ồ là ổng hả, ổng đang dạy môn Sinh cho ban khác mà?
Lý Hóa Sinh là tổ hợp chung còn gì, hiện tại trường mình cũng đâu còn giáo viên dạy Hóa nào khác.
Nghe đồn thầy Trương hài hước lắm.
… Mới không có.
Du Trọng Hạ: Tui đã từng cho rằng Cố Bắc Thành như tui mới chính là một kẻ không tim không phổi, kết quả tụi bây mới chính là người không có đấy.
Nói là còn một tuần nữa nhưng trên thực tế, ban nghệ thuật một tuần chỉ có ba tiết Hóa mà thôi.
Phí Tân công tư phân minh hoàn thành xong hai tiết Hóa cuối cùng, nhóm học trò năng khiếu ban Xã hội vẫn như cũ học lấy lệ với cái môn chẳng xuất hiện trong kỳ thi tuyển sinh này.
Không có gì xảy ra và cũng sẽ không xảy ra.
Song, điều dị thường lại xuất phát từ phía cán bộ đại diện môn. Cán bộ Hóa của ban 18 đổi thành một cậu nam sinh; cán bộ Hóa của ban 19 thì lại đình công, bài tập đều do lớp trưởng tự thu tự nộp, tiết tiếp theo thầy Phí sẽ cầm bài tập đến trả lại.
Thời gian một tuần trôi qua nhanh chóng, chớp mắt một cái mà đã tới Thứ Sáu.
Buổi chiều sau khi tan học, Du Trọng Hạ đang ngồi lướt Wechat, định bụng rủ Du Quý Dương ra ngoài ăn một bữa cơm.
Ngồi cùng bàn của cậu đã sớm rời đi, bỗng dưng có người tiến lại gần ngồi xuống vị trí của bạn cùng bàn, người nọ khe khẽ nói, “Du Trọng Hạ, cậu có thể giúp tui một chuyện được không?”
Du Trọng Hạ, “Tui thì có thể giúp được gì cho cậu? Tránh xa tui ra một chút, chớ có hủy hoại sự trong sạch của tui, tui còn muốn có bồ đấy.”
Học kì này Du Trọng Hạ có hai vết nhơ, một cái là Cổ Dung Dung kẻ đã viết thư tình cho cậu, cái còn lại chính là việc cậu muốn tán tỉnh “Tiểu Kiều” Giang Sở.
Cổ Dung Dung đơn phương bị cậu từ chối thì ngay lập tức chuyển hướng sang thầy Phí, chuyện này cũng chẳng có gì to tát. Nhưng mà Giang Sở lại khác, từ khi những lời gièm pha được tung ra, trong một đêm số lượng fan nữ lớp 11 của cậu trở về con số không. Mấy ngày hôm trước trên đường đi cậu có gặp lại cô bạn gái cũ của mình là Nam Cung Lưu Ly, nhỏ ấy vậy mà lại nói một cách đầy gợi đòn, “Sớm biết thế này tui đã viết một bộ đam mỹ về cậu rồi.”
Du Trọng Hạ: Đam mẹ mi, mỹ cái quần!
Giang Sở cẩn thận lấy ra một phong thư.
Du Trọng Hạ tái mặt, “Đệch, mi muốn tán ông đây hay gì? Cút.”
Giang Sở, “… Gì chứ? Cái này không phải đưa cho cậu, tui muốn đưa cho thầy Phí nhưng tui ngại quá không dám đến văn phòng. Hai người chẳng phải là họ hàng à? Cậu chuyển cho thầy ấy giùm tui được không?”
Du Trọng Hạ, “??? Thế thì càng phải cút ngay lập tức, bò ra chỗ khác đi, thầy Phí không phải cái loại giống như tụi bây.”
Giang Sở tức đến mức hai má đỏ bừng, cậu nói, “Loại nào? Loại kia là sao? Ê, tui cũng là trai thẳng nha!”
Du Trọng Hạ, “… Lừa ai vậy? Cậu có chỗ nào thẳng?”
Giang Sở nhướng mày phản bác, “Ai nói với cậu cứ hễ ẻo lả như tụi tui thì sẽ là gay? Có những kẻ lúc nào cũng bô bô cái mỏ ta đây là ung thư thẳng nam mắc chứng ghê sợ đồng tính nhưng thật ra mới là gay ngầm đấy.”
Du Trọng Hạ sớm đã muốn làm lành với thầy Phí song lại sợ mất mặt cũng như chẳng có cơ hội nào, hiện tại cậu cầm trên tay phong thư của Giang Sở, hai phần miễn cưỡng, tám phần hồi hộp vui mừng chạy tới văn phòng tổ Lý Hóa làm bồ câu đưa tin.
Đi được nửa đường cậu bỗng dưng tỉnh ngộ: Giang Sở, con mẹ nó mày nói móc ai đấy?
Hết chương 39
Tui cũng muốn có một anh bồ tương lai chu đáo như này, ok, không ngò nha cô, dính cọng ngò con trả lại đó. Tân Tân ưi, em giết chị điiiiiiiiiiii. Áu áu. ╥﹏╥
Nay mần chương này trong sự xây xẩm, mệt quá mệt.