EDITOR: LAM
Môn thi cuối cùng vào buổi chiều đã kết thúc, ban đêm cũng không có lớp tự học, bài thi đã nộp lên, giáo viên vẫn còn ở trên giảng đài sắp xếp lại chồng bài thi mới vừa thu xong, học sinh bên dưới bắt đầu bàn xem lát nữa sẽ đi đâu chơi.
Du Trọng Hạ ngồi vất vưởng trên bàn thi của mình ở hàng thứ nhất đối diện với bục giảng, cậu ngẩng đầu hỏi người đang phân loại mã đề trắc nghiệm là Phí Tân, “Ê, buổi tối thầy có dự định gì chưa?”
Phí Tân nói, “Chấm bài thi.”
Du Trọng Hạ, “Mất bao lâu mới chấm xong?”
Phí Tân, “Không biết. Em muốn biết điểm thi môn Hóa của mình hả? Vậy thì khỏi cần chờ chấm xong, 46 điểm.”
Trong lúc thi hắn có xem qua bài làm của cậu chàng.
Du Trọng Hạ nói, “Không phải chứ, em thi được điểm cao vậy luôn á hả? Thầy đừng lừa em.”
Vị giáo viên lớn tuổi cùng làm giám thị chung với Phí Tân không dạy ban 19 nhưng ông cũng biết tới danh tiếng của Du Trọng Hạ, “Sao em có thể ăn nói như thế với thầy của mình?”
Du Trọng Hạ, “Thầy ơi, em và thầy Phí hổng phải mối quan hệ bình thường đâu nha.”
Phi Tân linh cảm cậu chàng miệng chó không mọc được ngà voi nên mới lên tiếng, “Im ngay.”
Vị giáo viên kia tò mò hỏi, “Không phải mối quan hệ bình thường là sao?”
Du Trọng Hạ nhảy từ trên bàn xuống rồi nói, “Thầy Phí kêu em ngậm miệng lại. Bye bye mấy thầy nha.”
Cậu chàng cầm lấy hộp bút, chạy tung tăng quay về chỗ ngồi ban đầu của mình ở dãy cuối cùng.
Vị giáo viên bị Du Trọng Hạ dụ vào bẫy quay sang hỏi Phí Tân, “Tóm lại không phải mối quan hệ bình thường là có ý gì?”
Phí Tân trả lời qua loa, “Em ấy có họ hàng xa với em.”
Giang Sở ngồi ở hàng thứ hai, hai ngày đi thi ngày nào cũng được coi kịch câm, cậu sầu suốt hai ngày trời, lúc này lỗ tai hóng được tin tức, nhất thời bừng tỉnh.
Cấp báo! Hóa ra Du Trọng Hạ và thầy Phí là bà con xa?!
Lát nữa cậu sẽ đem chuyện này kể lại cho nhỏ bạn thân chuyên đăng bài về Du Trọng Hạ trên Tường của Thất Trung.
Kỳ thi giữa học kì đã chấm dứt, Phí Tân phát hiện ra có một công việc còn khó khăn hơn cả làm giám thị, đó chính là: Chấm bài thi.
Toàn khối có hơn một ngàn bài thi được niêm phong kín mít, mấy vị giáo viên bộ môn phải tụ tập cùng một chỗ để chấm bài, mất hết cả đêm mới có thể chấm xong, đã vậy còn phải tổng kết lại rồi quy ra điểm số.
Bởi vì ngày mai, toàn bộ trường học sẽ khôi phục lại trật tự đi học như thường ngày, tiết đầu tiên sau khi thi xong dĩ nhiên phải là sửa bài thi nếu không sẽ mất đi mục đích ban đầu của cuộc thi giữa kì.
Giáo viên thực tập Phí Tân lần đầu tiên tham gia vào hoạt động chấm bài thi với quy mô lớn, lúc mới bắt đầu hắn cảm thấy vô cùng thích thú thậm chí còn có một loại ảo giác rằng bản thân đang nắm trong tay quyền sống, quyền chết của toàn bộ nhân loại, giống hệt như trong mấy cuốn tiểu thuyết sảng văn (*) ấy. Thế nhưng chưa tới nửa tiếng sau, hắn ngay lập tức cảm thấy mệt mỏi, môn Hóa chỉ có một đáp án đúng duy nhất, hiểu sai đề dĩ nhiên câu trả lời cũng sẽ sai theo, chấm tới chấm lui chấm không ra cái dạng gì, chấm nửa buổi mà chỉ mới được hai trăm bài thi… Của một mã đề.
(*) Nguyên văn 爽文 – Sảng văn nghĩa là văn chương thoải mái, hài hước, vui vẻ. Sảng văn thường thấy nhất gồm 4 kiểu:
+ Thăng cấp văn: Nhân vật chính được tác giả buff như gió giật cấp 12, người khác tu luyện mới cấp 1 mà nhân vật chính thăng lên cấp 5 hoặc hơn thế.
+ Sư phụ dẫn dắt văn: Nhân vật chính có một người thầy thần thông quảng đại, các loại bí kíp võ công, y dược các kiểu chất đầy như núi.
+ Hậu cung văn: Nhân vật chính thê thiếp thành đàn, ít thì vài ba người, nhiều thì mấy chục người.
+ Nghịch tập văn: Nhân vật chính bề ngoài là một gã nghèo hèn khố rách áo ôm nhưng thực tế lại là người thừa kế của một tập đoàn/môn phái/tông môn các kiểu. (Theo baidu)
Mấy cái đống này mẹ nó phải chấm tới bao giờ? So với việc đọc đề Chính Trị thì đây mới là thứ khiến người ta trọc đầu nè.
Mấy vị giáo viên ngồi xung quanh vẫn đang cặm cụi chấm bài, người nói chuyện rất ít, thỉnh thoảng sẽ có một, hai vị giáo viên nhìn thấy lỗi sai một cách thần kì của đám học trò sau đó mở miệng phát biểu chút ý kiến, khi đó mọi người mới cùng nhau cười vang coi như là phút mua vui ngắn ngủi trong sự đau khổ. Sau đó lại phải vùi đầu tiếp tục chấm bài thi.
Uống nước phải giữ trật tự, đi WC mà cứ như chạy đua, vừa phải tiết kiệm thời gian vừa không được làm ảnh hưởng tới người khác.
Lúc bấy giờ trong văn phòng tổ Lý Hóa chỉ còn lại từng đợt âm thanh rẹt rẹt của ngòi bút chấm bài, buồn tẻ đơn điệu, máy móc chán nản.
Suốt cả quá trình đó, Phí Tân có nhận được vài tin nhắn quấy rầy do Du Trọng Hạ gửi đến.
【? 】 {Dịch: Bài thi chấm xong chưa?}
【! 】 {Dịch: Mau trả lời em.}
【. 】 {Dịch: Thôi, thầy bận việc của thầy đi.}
Phí Tân đã có thể thành thạo trong việc giải mã ý nghĩa của những dấu câu thế này nhưng hắn lại không muốn để ý tới cậu chàng.
Đến hơn mười một giờ đêm mới được tan ca, hắn trở về nhà trọ, tắm rửa xong đầu óc vẫn cứ trong trạng thái choáng váng trướng đau, sách cũng đọc không vô, vừa mới ngã đầu đã ngủ ngay lập tức.
Phí Tân làm mười mấy năm học trò nên hắn luôn có thói quen tôn sư trọng đạo, nhưng học giỏi không có nghĩa là sẽ không nói xấu giáo viên, có một vài vị giáo viên cán bộ môn khiến hắn cảm thấy ghét cay ghét đắng. Song, trên thực tế, đó chỉ là hành vi cá nhân của riêng từng người, dù sao ngành nào cũng vậy, sẽ phải có một con sâu làm rầu nồi canh.
Cho nên quần chúng nhân dân sớm đã mất đi lòng kính nể dành cho cái nghề nhà giáo này rồi.
Hắn nghe người ta nói, sau khi làm giáo viên tính tình sẽ có thay đổi lớn, lúc bọn họ nói những lời này còn mang theo giọng điệu giễu cợt, bảo rằng thầy giáo thì chấp nhặt, cô giáo thì ưa giảng đạo lí.
Theo như những gì Phí Tân quan sát được trong khoảng thời gian thực tập, những người sau khi đã trở thành giáo viên thường sẽ có rất ít thời gian rảnh, đây chính là đặc thù chuyên môn không thể tránh khỏi. Một người khi đã sống quá lâu trong một môi trường làm việc quá hạn hẹp, không thay đổi mới là lạ đó.
Phải có ý chí kiên cường, lòng tin vững vàng như con tằm xuân đến chết mới hết nhả tơ, bó đuốc cháy khô chỉ còn tro bụi mới có thể chống đỡ nổi ngành công nghiệp máu me đầm đìa nhưng cũng không kém phần vui vẻ này.
Phí Tân: Tui không thể, cảm tạ trời đất, tui chỉ đến đây để thực tập.
Điểm thi giữa kỳ được công bố, bản sắc học dốt của Du Trọng Hạ vẫn tiếp tục phát huy, cậu xếp thứ tám từ dưới đếm lên, Hóa Học xác thực không thiếu không thừa đúng y chang 46 điểm, những môn còn lại đỏ chói lòa từ trên xuống dưới, hầu hết đều dưới trung bình, riêng chỉ có Ngữ Văn là tạo thành một môn phái mới với 120 điểm, toàn khối có bốn người thi Văn được điểm tối đa, một trong số đó chính là cậu.
Thời điểm cùng nhau ăn trưa, thầy Phí lại mở lời khuyên cậu, Ngữ Văn có thể thi tốt như vậy chứng tỏ tư chất không hề kém, phải lo chăm chỉ học hành chớ để lãng phí thanh xuân tươi đẹp.
Du Trọng giữ quan điểm trái ngược, cậu nói, “Lãng phí thanh xuân ở chỗ nào? Em hẹn hò hơn mười lần đấy, còn thầy?”
Phí Tân, “… Đây là hai chuyện khác nhau.”
Du Trọng Hạ, “Con người không ai vẹn toàn hết, ai mà chẳng có điểm yếu chứ? Thầy không muốn nói chuyện yêu đương, còn em thì không muốn học hành, kẻ tám lạng người nửa cân cả thôi, em không chê cười thầy thì thầy cũng đừng nên đả kích em.”
Bàn về miệng lưỡi, cậu chính là cao thủ.
Phí Tân nhụt chí nói, “Quên đi, thầy không đả động được đến em… Em muốn làm gì thì làm.”
Du Trọng Hạ, “Lại còn dỗi? Tặc tặc, chớ có đanh mặt, cười lên nào.”
Phí Tân, “???”
Thầy Phí phẫn nộ thốt lên, “Du Thập Ngũ, em gọi chó hay gì? Có giỏi làm lại lần nữa thử coi.”
Từ trước tới nay Du Trọng Hạ luôn là một người ăn mềm không ăn cứng, âm thanh gọi chó phát ra từ cuống họng mỗi lúc một vang dội, “Tặc tặc tặc, tặc tặc tặc tặc!”
Du Trọng Hạ bị Phí Tân dùng đôi đũa kẹp lại cái mỏ vịt đang chu ra, cậu chàng vội vàng chụp lấy đôi đũa của mình hất ra, thầy Phí lại tiếp tục xông đến. Cả hai đều tự múa may quay cuồng bằng đôi đũa đang cầm trên tay, hệt như hai gã kiếm khách đấu vài hiệp kịch liệt với nhau.
Tình huống của Du Trọng Hạ hoàn toàn bất đồng so với những em học sinh kém khác. Có một số cô cậu học sinh thành tích quá tệ là do chỉ mãi ham chơi, không biết kiềm chế bản thân, tới khi quyết định cố gắng phấn đấu thì lại không đủ kiên định mà bỏ dở giữa chừng.
Du Trọng Hạ không phải loại này. Em ấy không có quá nhiều kỳ vọng vào cuộc sống, đối với định hướng trong tương lai cũng là bộ dạng được ngày nào hay ngày ấy. Hiện tại thành tích với em ấy mà nói là phù du, sau này cũng sẽ không thi đỗ vào đại học. Em ấy chỉ cần tùy tiện lấy được cái bằng tốt nghiệp, tùy tiện kiếm một công việc, tùy tiện sống hết cuộc đời.
Cấp ba còn chưa tốt nghiệp mà linh hồn đã muốn nghỉ hưu rồi.
Sau vài lần khuyên nhủ Du Trọng Hạ nhưng bất thành, Phí Tân không muốn nói nữa, hắn cảm thấy có hơi thất vọng. Hắn không quá rõ ràng kiểu người như cậu chàng rốt cuộc là lạc quan hay là bi quan, toàn thân đứa nhỏ này cứ tản mác ra hơi thở của một cậu học sinh trung học Phật hệ (1).
Giáo dục học trò sao lại khó như vậy? Chỉ dạy có một đứa thôi mà hắn cũng làm không xong.
Đúng là Du Trong Hạ không có hứng thú với việc học hành nhưng đồng thời cậu vẫn luôn coi trọng thành tích của Du Quý Dương. Khi hay tin bảng điểm giữa kì của lớp 12 Nhất Trung được tung ra, cậu đã ngay lập tức mã bất đình đề (2) nhắn tin cho em trai mình, hỏi thử xem kết quả của nó thế nào rồi.
(1) Nguyên văn 佛系: Hiểu một cách đơn giản thì tuýp Phật hệ là những người dễ tính, hiền lành, không tham vọng, không sân si, không tranh với đời.
(2) Nguyên văn 马不停蹄 – Đây là một câu thành ngữ Trung Hoa, ý chỉ ngựa không dừng vó, một khắc cũng không dừng lại, một mực bước về phía trước.
Song, việc Du Quý Dương vẫn chưa trả lời lại càng khiến cho Du Trọng Hạ bắt đầu cảm thấy đứng ngồi không yên. Lẽ nào nó thi không tốt nên mới không dám phản hồi lại cậu? Phải chăng nó theo không kịp chương trình học của năm cuối cấp nên thành tích bị tuột dốc rồi? Cũng đúng, đứa em trai này của cậu vừa mới chia tay Vạn Bằng trong kỳ nghỉ hè, sau lại đơn phương thầm mến thầy Phí, cả ngày chỉ biết nhớ nhung yêu đương này nọ thì thành tích sao mà tốt lên được?
Du Trọng Hạ nóng nảy: 【Thế quái nào không trả lời lại tao? Mày thi tạch rồi nên đách dám nhắn phải không?】
Đã vài phút trôi qua, tại sao nó vẫn không có động tĩnh gì?
Du Trọng Hạ cố gắng điều chỉnh lại tâm tình, sau đó mới nhắn.
Du Trọng Hạ: 【Không sao hết, tạch một lần cũng chẳng ảnh hưởng lắm đâu.】
Đầu bên kia vẫn là một khoảng không.
Du Trọng Hạ bắt đầu chà đạp người khác để an ủi em trai của mình.
Du Trọng Hạ: 【Thầy Phí từng nói, trước kia ở Nhất Trung, thành tích thi cử của ổng cũng rất thất thường, kết quả lúc thi đại học ổng lại là người có điểm cao nhất trường, mày cũng sẽ như ổng thôi.】
Ủa? Du Quý Dương mày chết xó nào rồi? Mau nhắn lại anh mày đi chứ.
Qua một lúc lâu, xác chết Du Quý Dương mới vùng dậy.
Du Quý Dương: 【Em vừa rửa mặt xong, đứng thứ hai toàn khối.】
Và con tim của Du Trọng Hạ đã vui trở lại, cậu quyết định cổ vũ em trai mình.
Du Trọng Hạ: 【Tốt lắm, thầy Phí có nói mày nhất định phải chuyên tâm học hành, đợi đến khi nào ổng thi đổ nghiên cứu sinh ở Bắc Đại, mày cũng tới Bắc Kinh học đại học, lúc ấy cả hai sẽ gặp nhau ở đó, vui hông?】
Mặc dù Du Quý Dương không cảm kích nhưng cậu vẫn đáp lại.
Du Quý Dương: 【Anh hai, anh đừng vì em mà đến làm phiền thầy Phí nữa, có được không?】
Du Trọng Hạ nghĩ bụng, tình hữu nghị giữa hai thằng thẳng nam mày làm sao hiểu được.
Du Trọng Hạ: 【Chuyện của người lớn mày đừng xía vào, ráng học hành cho tử tế đi.】
Du Trọng Hạ tiếp tục uy hiếp: 【Mới nãy tao nói thi tạch cũng không sao là nói điêu đấy, mày dám thi rớt thử coi, xem tao có đánh chết mày không.】
Du Quý Dương: 【Điểm thi của anh sao rồi?】
Du Trọng Hạ: 【Tao buồn ngủ.】
Du Quý Dương: 【Ngủ ngon, thả tim.】
Du Trọng Hạ: 【Ngủ ngon, búng chym.】
Du Trọng Dạ đương nhiên không buồn ngủ, mấy ngày nay cậu thức khuya để làm một thứ.
Chớp mắt một cái mà đã tới tháng 11, nhiệt độ đột ngột giảm xuống, Dĩnh Châu đón chào tiết trời đầu đông.
Số lẻ đằng sau tuổi 21 đã bị Phí Tân xóa đi, hắn chính thức bước sang tuổi 22.
Sinh nhật ngày đó, vừa vặn trúng Thứ Sáu.
Buổi sáng hôm ấy, Phí Tân đội mũ len, đeo găng tay, cưỡi xe đến trường.
Lúc đến trước cổng hắn thấy có hai em học sinh đi trễ, ngó tới ngó lui nhưng không nhìn thấy Du Trọng Hạ.
Chủ nhiệm Lý phụ trách trực ban sáng sớm cất tiếng chào hỏi hắn, “Trời lạnh quá, sao mỗi ngày em cứ đi làm sớm hoài vậy?”
Phí Tân, “Đến sớm ôn tập ạ, em chuẩn bị thi rồi.”
Chủ nhiệm Lý, “Cũng đúng, thầy Phí, sinh nhật vui vẻ nhé.”
Phí Tân, “??? Sao thầy biết được?”
Chủ nhiệm Lý nở nụ cười bí ẩn.
Phí Tân dựng xong chiếc xe, bước lên lầu, quẹo vào văn phòng.
Du Trọng Hạ trốn ở nơi đó đột nhiên nhảy ra rồi hò reo, “Chúc mừng sinh nhật!”
Phí Tân không hề phòng bị, gương mặt điển trai sợ tới mức tái xanh, suýt chút nữa là lộn nhào xuống bậc thang.
Du Trọng Hạ cười ha ha, Phí Tân lấy lại bình tĩnh, tóm lấy tay cậu chàng muốn đánh cho một trận.
Du Trọng Hạ giơ lên một cái hộp, ỏn a ỏn ẻn nói, “Thầy ơi, tặng quà cho thầy đó nha.”
Phí Tân bối rối không thể xuống tay được nữa, hắn nhận lấy hộp quà rồi nói, “Hóa ra người khai ngày sinh của thầy cho chủ nhiệm Lý biết chính là em? Sao em biết sinh nhật thầy?”
Du Trọng Hạ, “Không nói cho thầy biết đâu, em về tham gia giờ truy bài đây.”
Phí Tân cầm hộp quà trong tay, hắn muốn nhanh chóng mở nó ra nên mới gật đầu nói, “Đi đi.”
Du Trọng Hạ chạy mất dạng.
Phí Tân mở cửa văn phòng sau đó nghiêm chỉnh ngồi xuống chỗ làm việc, rất long trọng mở ra hộp quà.
Hắn thật sự không ngờ tới, phần lễ vật đầu tiên mà mình nhận được lại đến từ Du Trọng Hạ, một đứa nhỏ luôn khiến người khác lo lắng hóa ra cũng sẽ có lòng ghi nhớ ngày sinh của hắn.
Tách —— Bên trong chiếc hộp nhảy ra một con nhện silicon hung thần ác sát to hơn cả lòng bàn tay đính kèm một tờ giấy ghi chú: 【Chắc hông phải có người nào đó đang hớn ha hớn hở tưởng mình nhận được quà đâu ha?】
Lại còn vẽ hình mặt quỷ le lưỡi nữa chứ.
Phí Tân: … Rất xin lỗi, là do tui tự mình đa tình.
Giờ nghỉ trưa, trong văn phòng không còn ai khác, cơm đặt ngoài mà Phí Tân gọi vẫn chưa tới cho nên Du Trọng Hạ cũng chưa xuất hiện.
Cổ Dung Dung bước đến, dáo dác nhìn xung quanh, thấy không có người mới lớn mật tiến vào.
Phí Tân hỏi cô bé, “Có chuyện gì thế?”
Cổ Dung Dung đem lọ thủy tinh chứa 999 ngồi sao giấu ở phía sau giơ lên, mặt cô bé ửng hồng, nói với hắn, “Thầy Phí, đây là quà em tặng thầy.”
Phí Tân, “…” Lòng tui khi ấy sợ hãi vãi nồi. jpg
Cổ Dung Dung thổ lộ, “Thầy Phí, kể từ ngày đó, khi thầy nói với em… Trái tim của một cô gái trân quý biết bao…”
Phí Tân cắt ngang lời cô bé, “Em đến là để gửi lời chúc phúc sinh nhật, đúng chứ?”
Cổ Dung Dưng khẩn trương muốn chết, nay lại bị hắn làm gián đoạn, cô bé có chút túng quẫn, “Em… Đúng vậy, nhưng mà…”
Phí Tân, “Cảm ơn em.” Hắn vươn tay đón lấy lọ thủy tinh kia.
Cổ Dung Dung hít sâu một hơn, nhịn không được bẽn lẽn nở nụ cười.
Phí Tân mở ra nắp lọ, bốc lấy một ngôi sao sau đó đậy nắp lại mang trả cho cô bé.
Cổ Dung Dung mờ mịt nhận lấy, khó hiểu nhìn thầy Phí,
Phí Tân để cho cô bé thấy ngôi sao đang nằm trong tay mình, hắn nói, “Cảm ơn lời chúc của em, thầy sẽ cố gắng trở thành ngôi sao rực rỡ nhất.”
Cổ Dung Dung, “Thầy ơi, em muốn nói… Ể, thầy như vậy tức là muốn cự tuyệt em hả?”
Cổ Dung Dung không hổ là một cô thiếu nữ thông minh và thẳng thắn.
Phí Tân, “…”
Cổ Dung Dung, “Thầy ơi, em thích thầy lắm, loại tình cảm này không giống với Du Trọng Hạ đâu ạ, lần này đích thị là tình yêu.”
Du Trọng Hạ đến ăn cơm trưa nghe thấy câu này thì tức muốn nổ phổi. Mi theo đuổi ổng là chuyện của mi, mắc cái giống ôn gì giẫm lên tui mới chịu? Sao mi có thể đánh đồng cao thủ tình trường như tui với một gã trai chưa biết yêu là gì như ổng chứ? Trông có khác nào lấy trứng chọi đá không?
Bọn họ ở bên trong văn phòng còn nói thêm dăm ba câu nữa, ngoài hành lang cũng có người trò chuyện báo hại Du Trọng Hạ nghe không rõ nội dung, chờ cho tới khi nghe được thì đã tới lượt của thầy Phí rồi.
Phí Tân nói với Cổ Dung Dung, “Nhân sinh của em hệt như dải ngân hà rộng lớn, đến độ tuổi đẹp nhất em sẽ gặp được vì tinh tú lung linh nhất, ngôi sao ấy là độc nhất vô nhị nhưng không phải là thầy.”
Giọng điệu dịu dàng thế này của thầy Phí, Du Trọng Hạ chưa từng nghe qua, thái độ của ổng dành cho nữ sinh quả nhiên bất đồng mà.
Cổ Dung Dung nói, “Thầy ơi, chính là thầy đó.”
Phí Tân, “Không phải.”
Cổ Dung Dung, “Phải.”
Phí Tân, “…”
Du Trọng Hạ chịu hết nổi, cậu đẩy cửa bước vào sau đó nói, “Là tui! Là tui đó, được chưa?”
Phí Tân, “…”
Cổ Dung Dung giận dữ, “Sao ông lại nghe lén cuộc trò chuyện của tụi tui?!”
Du Trọng Hạ xoay một góc 360 độ, hai tay dang ra phô bày thân thể vĩ đại cao một mét bảy bảy này của mình rồi hỏi, “Nghe lén? Bộ tui đây chưa đủ quang minh chính đại hay gì?”
Cổ Dung Dung, “…”
Du Trọng Hạ miễn cưỡng mở miệng, “Chẳng phải muốn bàn chuyện yêu đương à? Tui bàn với cậu, cậu mau buông tha cho thầy Phí đi.”