*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
EDITOR: LAM
Tối đó không có giờ tự học môn Hóa, thầy Phí sau khi đánh xong bóng rổ với đám học trò thì trở về căn hộ một phòng của mình, vận động xong rồi kì cọ tắm rửa sẽ khiến cho tinh thần sảng khoái dễ tập trung ôn bài hơn.
Du Trọng Hạ và nhóm học trò ban thể chất cùng nhau đi tới căn tin trường để dùng bữa.
Dương Kha hỏi, “Thập Ngũ, cậu với thầy Phí có bí mật gì với nhau phải không?”
Những người khác cũng phụ họa theo, “Mau mau thành thật khai báo!”
Du Trọng Hạ kinh ngạc, “Tao lúc thường đã quá xem nhẹ đám cơ bắp tụi mày, khả năng quan sát cũng nhạy bén ghê nhỉ?”
Mọi người, “… Thật luôn hả?!”
Du Trọng Hạ, “Đệch! Ngay cả tao mà tụi mày cũng dám chặn đầu?”
Những người khác bắt đầu cất tiếng dỗ dành, “Tụi tui cũng muốn có bí mật với thầy Phí.”
Du Trọng Hạ, “Mơ đẹp quá ha? Tụi mày có phải cán bộ môn Hóa không?”
Cậu liếc mắt nhìn từng người một, trong lòng bỗng dưng nghĩ tới, tuy rằng tụi nó trông rất thẳng nhưng mà thằng Vạn Bằng Điểu thoạt nhìn cũng thẳng còn gì, chuyện đời đâu ai biết trước được, thẳng hay cong quá khó để phân biệt, trong đám tụi nó biết đâu chừng cũng có đứa cong.
Dương Kha, “Cán bộ môn, mới nãy cậu và thầy Phí nói gì với nhau ở ngoài sân mà lâu dữ vậy?”
Du Trọng Hạ, “Nói phương trình Hóa Học.”
Mọi người, “Xí…”
Du Trọng Hạ, “Xí cái gì mà xí, sau này tụi mày cách xa thầy Phí ra cho tao.”
Mọi người, “??? Tại sao?”
Du Trọng Hạ, “Thầy Phí đã không còn là chủ nhiệm lớp của tụi mày nữa, ổng phải tập trung cho việc thi nghiên cứu sinh, đừng chỉ vì mấy chuyện vặt vãnh của tụi mày mà làm phiền tới ổng. Mất lòng trước được lòng sau, đứa nào dám quấy nhiễu chuyện học hành của ổng, tao nhất định đánh gãy chân đứa đó.”
Mọi người, “…”
Đừng nhìn Du Trọng Hạ bô bô cái mỏ vậy thôi chứ thật ra cậu chàng là một kẻ rất biết cách đánh nhau, lúc Vạn Bằng còn ở đây cả hai đã bất phân thắng bại, Vạn Bằng đi rồi không một ai có thể trở thành đối thủ của cậu nếu đấu tay đôi.
Mọi người đồng loạt thở dài, tâm trạng ngay lập tức sa sút.
Du Trọng Hạ, “… Không phải chứ? Không nỡ lìa xa ổng đến vậy luôn à? Chơi bóng rổ vẫn có thể rủ ổng mà?”
Dương Kha nói, “Không phải vì điều này đâu. Thập Ngũ, cậu hẳn là không biết, Thái hậu Hứa trở về, thầy Phí không đảm đương vị trí chủ nhiệm lớp nữa, những tháng ngày sau này của tụi tao trôi qua rất khổ sở. Chỉ mới có vài ngày thôi, điện thoại bị tịch thu những bốn cái, mỗi lần tới tiết Ngữ Văn kiểu nào cũng có người bị phạt đứng, cử động một chút thôi cũng bị mắng, tụi tao biết sức khỏe của cổ không tốt, chẳng còn cách nào khác chỉ đành cắn răng chịu đựng thôi.”
Học trò thể chất A, “Tao nhớ rõ mấy ngày đầu tiên lúc mới khai giảng, cổ không có điên tới mức này, hiện tại cổ cứ như thùng thuốc nổ ấy, không cần châm lửa vẫn cứ bùm.”
Học trò thể chất B, “Chả biết có phải là đang giận cá chém thớt chuyện anh Điểu không nữa?”
Học trò thể chất A, “Cũng khó nói lắm, mất đi đứa con thì cũng tương đương với việc có mối nợ máu với tụi mình rồi.”
Học trò thể chất C, “Trước kia cổ thích chưng diện lắm, trang điểm nhẹ nhàng tô thêm chút son, còn bây giờ thì tóc tai bù xù, mặt mũi trắng bệch, giống y chang ma nữ vậy á.”
Dương Kha, “Ăn nói kiểu gì đấy? Không được nói cô Hứa như vậy… Hiện tại cổ là Nữu Hỗ Lộc Hứa (*).
(*) Nguyên văn 钮祜禄 – Dương Kha chế lại từ câu 钮祜禄氏 (Nữu Hỗ Lộc Thị) tức Sùng Khánh Hoàng Thái Hậu, bạn nào coi Chân Hoàn Truyện thì sẽ biết ha, Chân Hoàn chính là Sùng Khánh Hoàng Thái Hậu, phi tần của Hoàng đế Thanh Thế Tông Ung Chính và là mẹ ruột của Hoàng đế Thanh Cao Tông Càn Long.
Đám học trò ban thể chất bật cười, bọn họ mua vui trong sự đau khổ.
Du Trọng Hạ, “…”
Cô giáo Hứa cũng phụ trách dạy Văn cho ban 19.
Trong giờ Ngữ Văn Du Trọng Hạ cũng có chú ý tới sự thay đổi của chủ nhiệm Hứa, sắc mặt cổ xanh xao và cách giảng bài đã không còn nhiệt huyết như trước nữa.
Việc sức khỏe của cô Hứa chưa bình phục cả ban 19 đều biết, bởi vì chủ nhiệm Tiết đã từng dặn dò rất kĩ, trong giờ Ngữ Văn nhất định phải giữ nghiêm kỷ luật, ổng nói cô Hứa đã bị như thế rồi mà vẫn cố gắng trở về trường giảng dạy cho nên đừng để cổ phải tủi thân. Học sinh lớp 11 cũng không còn là mấy đứa con nít nữa, họ rất hợp tác, trong giờ Ngữ Văn biểu hiện thật sự nghiêm túc, đoàn kết, hăng say phát biểu. Tuy nhiên, cô Hứa cứ y như một cái máy giảng bài vậy, dạy xong thì đi, một lời nói dư thừa cũng chưa từng nói với tập thể ban 19.
Du Trọng Hạ và những người trong ban 19 đều cho rằng cảm xúc suy sụp này của chủ nhiệm Hứa là do sức khỏe của cổ chưa hồi phục hoàn toàn. Thật không nghĩ tới, khi cổ làm chủ nhiệm của bạn 18, tính tình lại thay đổi lớn đến như vậy.
Dương Kha nói, “Lớp tụi tui còn có mấy đứa âm thầm bàn bạc, tụi nó muốn viết một bức thư đề nghị lên nhà trường, yêu cầu thầy Phí quay trở lại tiếp tục làm giáo viên chủ nhiệm nữa đó.”
Du Trọng Hạ kiên quyết nói, “Không được! Thầy Phí còn phải thi nghiên cứu sinh.” Sao có thể để cho tụi bây phá hư chuyện hôn nhân cả đời của em trai tao được?
Dương Kha, “Biết chứ, nói thì nói vậy thôi, mọi chuyện đều do Cổ Dung Dung cầm đầu gây ầm ĩ.”
Du Trọng Hạ, “??? Chẳng phải nhỏ đó đang bận đu idol ư? Ngày hôm qua tao có gặp nhỏ ngay trước cửa, nhỏ hỏi tao bình thường tao thích nghe thể loại nhạc nào, may mà tao ứng biến nhanh nhạy, tao bèn bảo tao bị điếc.”
Dương Kha, “…”
Học trò thể chất A, “Tao thì nghĩ thần tượng mà nhỏ đang theo đuổi chính là thầy Phí đó, chiều nào thầy Phí có lịch dạy ở cả hai ban thì y như rằng nhỏ sẽ pha cà phê mang tới tận văn phòng cho thầy ấy.”
Du Trọng Hạ ghét bỏ nói, “Vẫn cứ nịnh hót như cũ nhỉ? Thiết lập tính cách chưa chịu vỡ luôn bây ơi.”
Dương Kha nhân cơ hội đả kích Du Trọng Hạ, “Cậu nhìn cán bộ môn Hóa của tụi tui xong rồi tự ngẫm lại chính mình đi, cậu đã làm được cái gì? Người ta pha cà phê, còn cậu chỉ biết vểnh cặp giò què quặt này của cậu ra thôi.”
Du Trọng Hạ kiêu ngạo nói, “Rồi sao? Thầy Phí không thích dạng cán bộ môn a dua xu nịnh đâu, ổng thích kiểu băng thanh ngọc khiết (1) nhân cách tốt như tao đây nè.”
(1) Nguyên văn 冰清玉洁 – Trong sạch như băng, thuần khiết như ngọc.
Dương Kha và những người khác: “Ọe…”
Phí Tân cũng nghe được một ít chuyện liên quan đến chủ nhiệm Hứa.
Mấy vị giáo viên bộ môn khác trong tổ đã từng âm thầm nghị luận, lượng thông tin mà bọn họ tiếp cận được nhiều hơn so với đám học trò. Sau khi cô giáo Hứa quay lại trường tính tình thay đổi lớn không chỉ vì… Nguyên nhân sức khỏe mà còn vì trong nhà xảy ra chút chuyện. Sau kỳ lễ Quốc Khánh cổ xin nghỉ thêm một tuần nữa chính là do phải ở nhà giải quyết biến cố gia đình.
Chủ nhiệm Hứa lấy chồng tương đối muộn trong khi công tác phía bên trường học không cho phép cổ vừa mới kết hôn mà đã sinh con, người lớn bên phía nhà chồng bởi vì thế nên sinh ra bất mãn với cổ, lần mang thai bất ngờ này ấy vậy mà lại không giữ được khiến cho mâu thuẫn gia đình càng trở nên gay gắt, sau lễ Quốc Khánh hai vợ chồng nhanh chóng ly thân, vì cả hai đều không có lỗi nên phương diện phân chia tài sản bọn họ nhất quyết không nhượng bộ, còn muốn gửi đơn ly hôn lên tòa án để giải quyết.
Tính chất của những việc gia đình riêng tư như thế này khác hoàn toàn so với những cuộc tán gẫu về học sinh, về công việc quản lí lớp cho nên mấy vị giáo viên đều tập trung lại một chỗ thì thì thầm thầm chứ không có công khai hóng hớt như trước kia.
Phí Tân đường đường là một cậu thanh niên, lại còn chưa tốt nghiệp đại học nên vốn chẳng mấy quan tâm đến chuyện riêng của gia đình người khác. Mỗi khi nhóm mấy vị giáo viên đứng tuổi phàn nàn về việc em học sinh này lười nhác các kiểu hắn sẽ tự động lảng tránh và hiện tại hắn càng thêm nâng cấp chính mình thành một cỗ máy luyện thi không có tình cảm. Cho nên chuyện của chủ nhiệm Hứa hắn cũng không biết quá nhiều.
Lần này, là do Cổ Dung Dung đến văn phòng nộp và lấy bài tập liên tục tố khổ nói cô giáo Hứa “Hung ác” trong lớp, lại còn chèn thêm câu, “Có phải phụ nữ sau khi kết hôn ai rồi cũng sẽ biến thành mắt cá chết không ạ? Sau này em chẳng dám kết hôn đâu.”
“…” Phí Tân nói, “Nghe đồn dạo gần đây em đang theo đuổi thần tượng? Hoạt động giải trí này khá ổn, có thể níu giữ trái tim thiếu nữ của các cô gái một cách lâu dài.”
Cổ Dung Dung ngạc nhiên, cô bé đang đu một ca sĩ thịt tươi (2) cho nên mới thường xuyên tận dụng mọi cơ hội để quảng bá cho idol nhà mình, cô bé cất tiếng hỏi, “Thầy ơi, bình thường thầy hay nghe thể loại nhạc nào vậy ạ?”
Phí Tân bình tĩnh trả lời, “Thầy không nghe nhạc pop, thầy thích cổ điển hơn, thần tượng của thầy là Tchaikovsky (3).
(2) Nguyên văn 鲜肉 – Thịt tươi hay tiểu thịt tươi là từ dùng để chỉ các nam thần, còn trẻ và đang rất hot trong giới trẻ Trung Quốc cũng như quốc tế. Những nhân vật không có đủ nhan sắc sẽ không được gọi là tiểu thịt tươi.
(3) Tchaikovsky tên đầy đủ là Pyotr Ilyich Tchaikovsky, là một nhà soạn nhạc người Nga thời kỳ Lãng mạn. Ngày nay, các sáng tác của ông đứng vào hàng các tác phẩm cổ điển phổ biến nhất. (Theo wiki)
Cổ Dung Dung ngẫm nghĩ, cô bé kiên trì hỏi, “Thầy ơi, thầy có nhu cầu hạ thấp mức độ thưởng thức không?”
Phí Tân nảy sinh lòng nể phục đối với cô bé, trong cái thời đại có quá nhiều thần tượng như thế này mà cô bé chỉ một lòng vì idol nhà mình, quả thật là hiếm có khó tìm.
Cán bộ đại diện môn của ban 19 là Du Trọng Hạ cũng tới tổ văn phòng Lý Hóa để giao bài tập. Cậu ôm chồng sách bài tập bước vào cửa thì ngay lập tức nhìn thấy Cổ Dung Dung đang đứng nói chuyện phiếm với thầy Phí ngay trước bàn làm việc của ổng.
Du Trọng Hạ đi tới sau đó nói, “Làm phiền, cho qua, cho qua.”
Cổ Dung Dung thấy người đến là cậu chàng, cả gương mặt của cô bé xụ xuống, “Du Trọng Hạ, tai ông hết điếc (4) chưa?”
Du Trọng Hạ giả ngu, “Gian díu (5)? Cậu nói ai gian díu cơ?”
Cổ Dung Dung lườm cậu chàng một cái rồi nói, “Bye bye thầy Phí.”
Đợi cô bé đi rồi, Phí Tân mới hỏi Du Trọng Hạ, “Chuyên ngành của em là phát thanh viên thế sao ngay cả tone giọng mà em cũng không phân biệt được?”
Du Trọng Hạ không thể chấp nhận loại nghi ngờ này, cậu bèn tuôn ra một tràng, “Luộc hột vịt lộn, luộc lộn hột vịt lạc, ăn lộn hột vịt lạc, luộc lại hột vịt lộn lại lộn hột vịt lạc… (6)”
(4) + (5) Nguyên văn 失聪 (Shīcōng) – Phiên âm Hán Việt là “Thất thông” nghĩa là bị khiếm thính, bị điếc trong khi 思聪 (sī cōng) – Phiên âm Hán Việt là “Tư thông” nghĩa là gian díu, gian dâm, thông đồng với nhau. Vì hai từ này phát âm na ná nhau nên cậu 15 cậu bẻ lái nói mỉa thôi.
(6) Nguyên văn 十四是十四四十是四十石狮子是石狮子涩柿子是涩柿子… = “Thập tứ thị thập tứ tứ thập thị tứ thập thạch sư tử thị thạch sư tử sáp thị tử thị sáp thị tử…” = “Shísì shì shísìsìshí shì sìshí shí shīzi shì shí shīzi sè shìzi shì sè shìzi…”.
Như đã biết,Tiếng Trung có bốn tone giọng, mình để hình ảnh minh họa bên cạnh. Ở đoạn bên trên mình chuyển sang kiểu của Việt Nam cho mọi người dễ hình dung chứ không mọi người lại bảo mình edit tầm bậy nữa thì khổ. Rồi, bây giờ mình sẽ giải thích nguyên văn của tác giả như sau:
十四是十四, 四十是四十 = Mười bốn là mười bốn, bốn mươi là bốn mươi (Shísì shì shísì, sìshí shì sìshí)
石狮子是石狮子, 涩柿子是涩柿子 = Sư tử bằng đá là sư tử bằng đá, quả hồng chát là quả hồng chát (Shí shīzi shì shí shīzi, sè shìzi shì sè shìzi)
Phí Tân, “Dừng dừng dừng, em phân biệt, phân đến rõ ràng, thầy sai rồi.”
Du Trọng Hạ, “Lại chả thế, em chỉ giỡn với nhỏ thôi mà.”
Cậu thả sách bài tập lên trên bàn, khuỷu tay chống lên chồng sách sau đó nằm sấp lên trên, cách thầy Phí một khoảng khá gần.
Phí Tân, “…” Em muốn làm gì?
Cán bộ môn bắt đầu khoa trương, “Em hổng nói điêu đâu nhé, cái lưỡi này của em một khi đã hôn ai thì nhất định sẽ khiến người được hôn chết luôn ở trong đấy.”
Thầy Phí ngây thơ, mặt đỏ xuống tận cổ, “……………………………………..”
Tiết sau là giờ Thể Dục mà Du Trọng Hạ yêu thích nhất, cậu nói, “Bài tập đặt ở đây cho thầy nhé. Tạm biệt thầy.”
Phí Tân, “Tạm biệt.”
Cán bộ môn đi rồi mà Phí Tân hãy còn mê mang, hắn nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng quyết định nhấn vào ảnh đại diện của Giang Nhân Khuyết.
Phí Tân: 【Tỉnh Trường, tao hỏi mày một chuyện.】
Giang Nhân Khuyết: 【Mày ói tiền ra trước rồi muốn nói gì cũng được.】
Phí Tân: 【Đừng quậy, chuyện quan trọng đó.】
Giang Nhân Khuyết: 【Ồ, chuyện quan trọng thì càng phải tính thêm tiền.】
Phí Tân: 【Mày có còn nhớ hai em học trò Bối Bối Sơn (7) mà tao đã từng kể không?】
Giang Nhân Khuyết: 【Nhớ rõ.】
Phí Tân rút lại câu Bối Bối Sơn ở bên trên.
Mấy câu trò chuyện phiếm như thế này nếu để người khác thấy được quả thực chẳng mấy hay ho, với cả vấn đề này cũng quá khó để mở miệng.
(7) Nguyên văn 背背山 – Đây là một cách khác để ám chỉ những người đồng tính nam, cụm từ này được cho là lấy cảm hứng từ bộ phim BL Brokeback Mountain.
Giang Nhân Khuyết: 【Anh hai à! Nói một nửa rồi im luôn là như nào đấy!】
Giang Nhân Khuyết: 【Phải trả bao nhiêu mày mới chịu kể tiếp? Sao mày cứ bắt tao phải ăn uống mất ngon vậy?】
Phí Tân: 【Hai đứa nó chia tay rồi, một người chuyển sang thành phố khác, người còn lại vẫn ở đây.】
Giang Nhân Khuyết: 【Có chuyện gì xảy ra với người ở lại à?】
Giang Nhân Khuyết: 【Mày đừng có học theo chiêu trò của mấy vị nhà văn mạng hạng ba nha! Phải nạp tiền và đề cử truyện mới chịu tung chương mới hả?】
Phí Tân: 【Tao nghi ngờ em ấy thả thính tao, nhiều lần.】
Giang Nhân Khuyết: 【………………】
Phí Tân rút lại dòng tin nhắn cuối cùng.
Giang Nhân Khuyết: 【Đệch mợ! Tao tức á, không có một cô gái nào đến thả thính tao luôn nè, nam cũng đách có luôn.】
Phí Tân: 【Tao là một chàng trai ưu tú.】
Giang Nhân Khuyết: 【Đối phương đã thành niên chưa?】
Phí Tân: 【Chưa, còn hai tháng nữa.】
Hắn vừa mới gửi xong câu này thì ngay lập tức rút về.
Giang Nhân Khuyết: 【Thế thì hổng được, mày nhịn thêm tí nữa đi.】
Phí Tân cáu kỉnh: 【Đệch con mẹ mày, đệch con mẹ mày đó, mày nghe thấy chưa? Mày có thể nào nói chuyện một cách đàng hoàng không?】
Giang Nhân Khuyết: 【Bình tĩnh.】
Phí Tân: 【Người anh em, mày nghiêm túc một chút thì sẽ chết sao? Chuyện này không chỉ dừng ở chỗ thành niên hay không thành niên.】
Giang Nhân Khuyết: 【Tao nói nè, nam cũng ổn phết, đẹp là được.】
Giang Nhân Khuyết có dự cảm bạn mình chuẩn bị nổi điên cho nên hắn nhanh tay nhắn trước: 【Mày đệch tao đi! Hãy tha cho mẹ tao!】
Phí Tân cạn lời:
Giang Nhân Khuyết: 【Không phải, Tân Tân à, tao chưa từng được con trai thả thính, tâm trạng của mày tao không cách nào hiểu được.】
Phí Tân: 【Trước tiên, mày rút lại hết mấy cái câu thành niên hay không thành niên, giới tính này nọ về hết cho tao.】
Giang Nhân Khuyết nghe lời Phí Tân thu hồi tất cả tin nhắn, làm xong mới phát hiện ra bạn mình cũng đã đem những tin tức có liên quan gỡ bỏ không còn một mống.
Cái này gọi là… Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Giang Nhân Khuyết nhắc nhở Phí Tân: 【Sao mày không rút mấy câu chửi tục của mày về?】
Phí Tân: 【Tao mắng mày đó, có cái gì hay mà phải rút lại?】
Nói cách khác, chuyện hắn thu hồi lại tin nhắn cũng như yêu cầu Giang Nhân Khuyết rút lại chẳng phải vì lo sợ người khác nhìn thấy rồi có cái nhìn không hay về hắn mà là…
Hắn không muốn gây ảnh hưởng đến người được bọn họ nhắc đến.
Phí Tân: 【Đó là học trò của tao, mày có hiểu ý nghĩa của hai chữ học trò không?】
Phí Tân: 【Em ấy đi theo tao học một đoạn đường đời.】
Phí Tân: 【Có lẽ, tao không đủ năng lực để dệt gấm thêu hoa trên đoạn đường đời mà em ấy phải đi, thế nhưng tao không muốn bởi vì tao mà đoạn đường ấy bị phá hủy, kể cả khi đó chỉ là kết quả mà tao tạo ra trong vô thức.】