Không biết là ai đó đã nhịn không được mà thốt ra một câu như vậy. Nhưng trong lòng của các nàng biết rõ, sớm hay muộn, rồi các nàng cũng có một ngày tương tự như vậy. Thế nhưng, lúc này lại không có ai muốn rời đi. Các nàng còn muốn chứng kiến thế giới mênh mông bên ngoài, còn muốn nhìn thấy kỳ tích ở trên người của tên nam nhân kia.
Trong lúc nhất thời, không biết như thế nào, từ bên trong linh hồn của mỗi người các nàng, đều không ngừng hiện lên hình ảnh của hắn. Một tên nam nhân có đôi mắt tà dị, và một nụ cười vô cùng hèn mọn, bỉ ổi. Tâm linh của chúng nữ, nhất thời rung động kịch liệt.
Ngồi bên trong cung điện, nhìn ngắm lấy hình ảnh của mình đang khoác lấy một bỗ lễ phục xa hoa, lộng lẫy. Nhưng trên mặt của Tiêu Nhược Lan không hề có một chút vui mừng nào. Ánh mắt của nàng vẫn một mực lăm lăm nhìn về phía bầu trời xa xăm, không có tiêu cự, cũng chẳng biết trong lòng nàng đang nghĩ đến cái gì.
“Hoàng hậu, bây giờ đã đến lúc ra ngoài làm lễ, nhận lấy sự chúc phúc của thần linh, xin người hãy đi theo chúng ta đi ạ!”
Trong lúc Tiêu Nhược Lan còn đang thẫn thờ nhìn ngắm bầu trời, một nữ tì trẻ tuổi tiến tới, vô cùng cung kính mà hướng về phía nàng hành lễ.
Mặc dù nghe không hiểu được tì nữ này đang nói gì. Nhưng nhìn từ hành động cùng với khẩu hình của tì nữ, nàng cũng đoán biết được một chút nội dung bên trong. Lại nhìn lên bộ y phục màu trắng tinh khiết mặc ở trên người, trong lòng nàng không khỏi âm thầm thở dài.
“Cuối cùng, cái ngày này cũng đến rồi sao?!”
Nàng đương nhiên biết được, hôm nay đức vua muốn đem nàng cưới làm vợ. Hơn nữa, dường như ông ta còn muốn để nàng làm hoàng hậu của vương quốc này.
Nếu như đổi lại là một người khác, có lẽ bọn họ đã vô cùng vui sướng, vì mình sắp thành một vị hoàng hậu cao sang, quyền quý. Nhưng đối với Tiêu Nhược Lan mà nói, thì đây là một loại tra tấn, dày vò. Không biết vì sao, chỉ cần mỗi lần vừa nhớ lại hình ảnh về người đàn ông rách rưới, bẩn thỉu ở trong trí nhớ của mình, trái tim của nàng lại có chút chua xót. Dường như, kẻ này mới chính là người mà nàng mong muốn, có thể gắng bó cả đời.
Thế nhưng, thế giới hiện tại không còn là thế giới trước đây mà nàng đã từng sinh sống. Nơi này, nàng từng nhìn thấy một con chim sải cánh rộng tới mấy chục thước, còn có thể phun ra lửa. Một đầu thằn lằn to như một con tê giác, trở thành thú cưỡi đi lại trong thành. Đây là những thứ, mà thế giới trước đây nàng chưa bao giờ thấy qua. Nhưng ở nơi này, tất cả mọi thứ đều diễn ra hết sức bình thường.
Hơn nữa, nhân loại ở đây cũng có một loại năng lực đặc thù nào đó. Bọn họ có thể khống chế được các loại nguyên tố tự nhiên xung quanh, lật tay đánh úp được cả một phiến đá to nặng tới vài tấn. Những thứ này, đối với nàng thật sự là quá xa lạ, cũng quá mức kinh hãi, thoát tục. Nó, giống như là một thế giới của quái vật, của những câu chuyện cổ tích mà nàng chỉ được nghe kể khi còn lúc nhỏ.
…
Đứng ở bên dưới tường thành, ánh mắt của Triệu Vũ không khỏi ngước lên nhìn lấy cung điện nguy nga trước mặt. Tòa cung điện này, so với thành phố Nô Lệ của Lang Sa đế quốc còn muốn lớn hơn mấy phần. Cung điện nằm ở vị trí trung tâm của thành phố Hi Vọng, hơi chếch về hướng đông bắc. Phía bên ngoài cung điện là một bức tường thanh cao tới trăm thước. Ngăn cách phía bên ngoài cung điện là một dãy kênh đào tự nhiên, dài tới mấy chục dặm.
Nếu từ bên ngoài đi vào, cần phải vượt qua một đoạn cầu gỗ, bắt từ bên bờ thành nội, kéo dài cho tới tận gần chân thành, khoảng cách chừng mấy trăm thước. Có thể nói, đây là một con kênh tự nhiên, có thể bảo vệ được cung điện trong lúc nguy nan.
Vào những ngày bình thường, binh lính sẽ đem hai bên cây cầu canh giữ, người dân trong thành tuyệt đối không được phép tới gần. Nhưng hôm này là một ngày vô cùng đặc biệt, vua Arthur muốn để cho toàn bộ người dân trong vương quốc của mình chứng kiến khoảnh khắc sắc phong hoàng hậu mới. Vì thế, lúc này ở bên phía đối diện của tường thành, cách một đoạn kênh mương, tập trung vô số dân chúng, chú mục nhìn chăm chú về phía trên tường thành.
Vì là ngày đặc biệt, nên vưa Arthur cũng ăn mặc khác hẳn ngày thường. Bộ áo giáp cùng với bảo kiếm vẫn đeo trên người, ông ta đã để cho người hầu thân cận nhất của mình tiếp quản. Còn trên người của ông ta lúc này, chỉ mặc lấy một bộ lễ phục theo phong cách quý tộc phương Tây. Phía trên còn đính một lớp chỉ thêu bằng vàng sợi, sáng óng ánh. Trên tay ông ta, lúc này cũng cầm một cây quyền trượng, tượng trưng cho thân phận quốc vương của mình.
Đứng bên cạnh của vua Arthur lúc này, là một nữ tu sĩ mặc trang phục màu trắng, trên mặt của nàng bị che khuất bởi một lớp lụa mỏng, trong suốt. Thế nhưng, không biết là nàng dùng đến thủ đoạn gì, mà diện mạo của nàng, không ai có thể nhìn thấu được.
Hơn nữa, thân phận của nàng ở trong vương quốc thật sự rất cao quý, so với quốc vương còn muốn cao hơn một tầng. Nếu như hôm nay không phải vì chủ trì buổi lễ sắc phong hoàng hậu mới của vương quốc, thật sự là nàng rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người.
Ngoại trừ vị nữ pháp sư đứng bên cạnh của vua Arthur này ra, thì đại hoàng tử William, cùng với công chúa Alice và các vị hoàng thân quốc thích khác cũng đứng trên tường thành tham dự lễ sắc phong của hoàng hậu.
Chỉ có điều, vị hoàng hậu mà bọn họ đang chờ đợi, đã hơn nửa tiếng vẫn chưa thấy xuất hiện qua. Người dân ở bên dưới tường thành, đều không nhịn được, bắt đầu hiếu kỳ nghị luận lên.
Không biết là ai đó đã nhịn không được mà thốt ra một câu như vậy. Nhưng trong lòng của các nàng biết rõ, sớm hay muộn, rồi các nàng cũng có một ngày tương tự như vậy. Thế nhưng, lúc này lại không có ai muốn rời đi. Các nàng còn muốn chứng kiến thế giới mênh mông bên ngoài, còn muốn nhìn thấy kỳ tích ở trên người của tên nam nhân kia.
Trong lúc nhất thời, không biết như thế nào, từ bên trong linh hồn của mỗi người các nàng, đều không ngừng hiện lên hình ảnh của hắn. Một tên nam nhân có đôi mắt tà dị, và một nụ cười vô cùng hèn mọn, bỉ ổi. Tâm linh của chúng nữ, nhất thời rung động kịch liệt.
Ngồi bên trong cung điện, nhìn ngắm lấy hình ảnh của mình đang khoác lấy một bỗ lễ phục xa hoa, lộng lẫy. Nhưng trên mặt của Tiêu Nhược Lan không hề có một chút vui mừng nào. Ánh mắt của nàng vẫn một mực lăm lăm nhìn về phía bầu trời xa xăm, không có tiêu cự, cũng chẳng biết trong lòng nàng đang nghĩ đến cái gì.
“Hoàng hậu, bây giờ đã đến lúc ra ngoài làm lễ, nhận lấy sự chúc phúc của thần linh, xin người hãy đi theo chúng ta đi ạ!”
Trong lúc Tiêu Nhược Lan còn đang thẫn thờ nhìn ngắm bầu trời, một nữ tì trẻ tuổi tiến tới, vô cùng cung kính mà hướng về phía nàng hành lễ.
Mặc dù nghe không hiểu được tì nữ này đang nói gì. Nhưng nhìn từ hành động cùng với khẩu hình của tì nữ, nàng cũng đoán biết được một chút nội dung bên trong. Lại nhìn lên bộ y phục màu trắng tinh khiết mặc ở trên người, trong lòng nàng không khỏi âm thầm thở dài.
“Cuối cùng, cái ngày này cũng đến rồi sao?!”
Nàng đương nhiên biết được, hôm nay đức vua muốn đem nàng cưới làm vợ. Hơn nữa, dường như ông ta còn muốn để nàng làm hoàng hậu của vương quốc này.
Nếu như đổi lại là một người khác, có lẽ bọn họ đã vô cùng vui sướng, vì mình sắp thành một vị hoàng hậu cao sang, quyền quý. Nhưng đối với Tiêu Nhược Lan mà nói, thì đây là một loại tra tấn, dày vò. Không biết vì sao, chỉ cần mỗi lần vừa nhớ lại hình ảnh về người đàn ông rách rưới, bẩn thỉu ở trong trí nhớ của mình, trái tim của nàng lại có chút chua xót. Dường như, kẻ này mới chính là người mà nàng mong muốn, có thể gắng bó cả đời.
Thế nhưng, thế giới hiện tại không còn là thế giới trước đây mà nàng đã từng sinh sống. Nơi này, nàng từng nhìn thấy một con chim sải cánh rộng tới mấy chục thước, còn có thể phun ra lửa. Một đầu thằn lằn to như một con tê giác, trở thành thú cưỡi đi lại trong thành. Đây là những thứ, mà thế giới trước đây nàng chưa bao giờ thấy qua. Nhưng ở nơi này, tất cả mọi thứ đều diễn ra hết sức bình thường.
Hơn nữa, nhân loại ở đây cũng có một loại năng lực đặc thù nào đó. Bọn họ có thể khống chế được các loại nguyên tố tự nhiên xung quanh, lật tay đánh úp được cả một phiến đá to nặng tới vài tấn. Những thứ này, đối với nàng thật sự là quá xa lạ, cũng quá mức kinh hãi, thoát tục. Nó, giống như là một thế giới của quái vật, của những câu chuyện cổ tích mà nàng chỉ được nghe kể khi còn lúc nhỏ.
…
Đứng ở bên dưới tường thành, ánh mắt của Triệu Vũ không khỏi ngước lên nhìn lấy cung điện nguy nga trước mặt. Tòa cung điện này, so với thành phố Nô Lệ của Lang Sa đế quốc còn muốn lớn hơn mấy phần. Cung điện nằm ở vị trí trung tâm của thành phố Hi Vọng, hơi chếch về hướng đông bắc. Phía bên ngoài cung điện là một bức tường thanh cao tới trăm thước. Ngăn cách phía bên ngoài cung điện là một dãy kênh đào tự nhiên, dài tới mấy chục dặm.
Nếu từ bên ngoài đi vào, cần phải vượt qua một đoạn cầu gỗ, bắt từ bên bờ thành nội, kéo dài cho tới tận gần chân thành, khoảng cách chừng mấy trăm thước. Có thể nói, đây là một con kênh tự nhiên, có thể bảo vệ được cung điện trong lúc nguy nan.
Vào những ngày bình thường, binh lính sẽ đem hai bên cây cầu canh giữ, người dân trong thành tuyệt đối không được phép tới gần. Nhưng hôm này là một ngày vô cùng đặc biệt, vua Arthur muốn để cho toàn bộ người dân trong vương quốc của mình chứng kiến khoảnh khắc sắc phong hoàng hậu mới. Vì thế, lúc này ở bên phía đối diện của tường thành, cách một đoạn kênh mương, tập trung vô số dân chúng, chú mục nhìn chăm chú về phía trên tường thành.
Vì là ngày đặc biệt, nên vưa Arthur cũng ăn mặc khác hẳn ngày thường. Bộ áo giáp cùng với bảo kiếm vẫn đeo trên người, ông ta đã để cho người hầu thân cận nhất của mình tiếp quản. Còn trên người của ông ta lúc này, chỉ mặc lấy một bộ lễ phục theo phong cách quý tộc phương Tây. Phía trên còn đính một lớp chỉ thêu bằng vàng sợi, sáng óng ánh. Trên tay ông ta, lúc này cũng cầm một cây quyền trượng, tượng trưng cho thân phận quốc vương của mình.
Ngoại trừ vị nữ pháp sư đứng bên cạnh của vua Arthur này ra, thì đại hoàng tử William, cùng với công chúa Alice và các vị hoàng thân quốc thích khác cũng đứng trên tường thành tham dự lễ sắc phong của hoàng hậu.
Chỉ có điều, vị hoàng hậu mà bọn họ đang chờ đợi, đã hơn nửa tiếng vẫn chưa thấy xuất hiện qua. Người dân ở bên dưới tường thành, đều không nhịn được, bắt đầu hiếu kỳ nghị luận lên.