Dưỡng Long Hóa Thần - Mạc Ca

Chương 150: Ngươi hãy nhanh cút đi




 

 

“Bảo vệ lấy mảnh đất này! Bảo vệ lấy người thân của chúng ta!”

 

Lời này của nàng, giống như một lời hiệu triệu trước khi đi ra chiến trường, toàn bộ chiến sĩ từ thấp đến cao, đều không ngừng tăng lên khí thế của mình, ai cũng một lòng quyết tâm, sẵn sàng đem kẻ địch giết chết.

 

“Giết!”

 

Như một hồi còi hiệu lệnh, tiếng hô giết của Lara lúc này trở thành âm thanh duy nhất vọng lại trên không trung của bộ tộc, để cho toàn bộ các chiến sĩ đi theo nàng xông ra bên ngoài, hướng về phía đội ngũ của địch nhân chém giết.

Lúc này, cách bên ngoài lãnh địa của bộ tộc Người Báo chưa đầy trăm trượng, một chi đội ngũ hơn mấy ngàn người cưỡi theo mãnh hổ lao đến. Từ trên khí tức của bọn họ, có thể thấy được chi đội ngũ này có thực lực rất cường đại. Hơn nữa, số lượng của chi đội ngũ này còn muốn nhiều hơn các chiến sĩ của bộ tộc Người Báo gần gấp hai lần.

 

Mà người dẫn đầu của chi đội ngũ này, là một gã đàn ông mắt chột. Một bên mắt phải của hắn đã bị người nào đó chém hỏng, chỉ lưu lại một đường vết sẹo rất dài, kéo gần hết nửa khuôn mặt. May là tên này đã dùng một miếng vải đen để bịt lại, nên những vết sẹo dữ tợn của hắn cũng không có để lộ ra ngoài.

 

Thế nhưng, chỉ từ trên tướng mạo cũng như thú cưỡi của người này, người ở bên ngoài sau khi nhìn thấy đã không có ai dám đi tới gần. Bởi vì, bộ dáng của hắn thật sự rất dữ tợn, vai hùm, lưng gấu, mày rậm mắt to, trước ngực còn để lộ trần, vô số vết sẹo lưu lại chi chít trên đó.

 

“Đại ca, phía trước đã là lãnh địa của bộ tộc Báo rồi. Đại ca có muốn đợi cho tên Lâu Khắc kia đi ra tiếp ứng rồi mới xông lên hay không?”

 

Lúc này, một tên chiến sĩ bộ tộc Hổ nhìn bề ngoài có mấy phần tương tự với gã đàn ông mắt chột, đi tới bên cạnh của hắn hỏi thăm.

 

Nhưng ánh mắt của gã đàn ông mắt chột cũng không nhìn đến người ở bên cạnh mình, mà hắn chỉ lạnh nhạt, nheo mắt lại nhìn lấy một tòa tháp canh ở trên cành cây cách đó mấy trăm trượng, nói ra: “Uhm, không cần vội, dù sao bọn chúng cũng không thể nào chạy thoát khỏi tay ta được. Chờ cho bọn chúng chó cắn chó một hồi, chúng ta đi vào thu thập tàn cuộc cũng không muộn!”

 

Đối với thái độ lạnh nhạt của vị đại ca này, gã chiến sĩ bộ tộc Hổ cũng không làm sao để ý. Mà hắn chỉ xoa xoa lấy hai bàn tay của mình, dáng vẻ vô cùng hèn mọn và bỉ ổi, nói ra: “Đại ca, ta nghe nói tù trưởng của bộ tộc Báo này là một người phụ nữ rất xinh đẹp. Với lại, em gái của ả ta cũng không hề thua kém chút nào. Thế nên, lát nữa sau khi đánh xong bộ tộc này, tù trưởng của bọn họ thì giao lại cho đại ca làm chị dâu. Còn cô em gái kia, đại ca có thể lưu lại cho đệ vui đùa một chút được không?”

 

Regar lại không ngờ đến, sau khi hắn nói xong lời này. Vị đại ca mà hắn vô cùng tôn sùng, bỗng dưng mặt lạnh, trừng mắt nhìn hắn rồi hừ lên một tiếng.

 

“Hừ, suốt ngày chỉ biết nghĩ đến nữ sắc! Lần trước ta để cho ngươi đi ra ngoài, đem bộ tộc Lang Nhân kia thu thập. Lúc đó, nếu như không phải là ta cho người đến kịp, ngươi còn không phải là đã chết trên bụng của đám nữ nhân Lang Nhân kia rồi hay sao? Thế mà bây giờ, ngươi còn chưa từ bỏ được tật xấu đó của mình, còn muốn tìm chết nữa có phải không?”

 

“Ực!”

 

Lần đầu nhìn thấy vị đại ca này của mình tức giận như vậy, Regar không khỏi hoảng sợ nuốt xuống một ngụm nước bọt. Regar biết rõ, vị đại ca này của hắn tính tình cực kỳ tàn bạo. Một khi chọc đại ca thật sự nổi giận, thì cho dù là em trai ruột như hắn, vị đại ca này cũng sẵn sàng giết chết. Chính vì thế, hắn lúc này chỉ có thể co rụt cổ lại, không dám mở miệng ra nói thêm nửa lời.

 

Nhìn thấy bộ dáng của đứa em trai lúc này, Regan càng thêm tức giận. Hắn mặc dù bề ngoài dữ tợn như vậy, ra tay cũng cực kỳ hung ác. Nhưng đối với đứa em trai song sinh ngốc nghếch này của mình, Regan lại cực kỳ bao che. Nếu không, lần trước hắn cũng không tức giận đến mức tàn sát hết toàn bộ tộc nhân của bộ tộc Lang Nhân.

 

“Chơi gái, suốt ngày ngươi chỉ biết chơi gái! Nếu như ngươi muốn chơi đám nữ nhân của bộ tộc Báo, ta cũng không phải là không thể đồng ý với ngươi. Nhưng trước lúc đó, ta cần ngươi phải hứa với ta một điều kiện. Đó chính là, đem toàn bộ tộc nhân của bọn chúng giết chết. Ngoại trừ đám đàn bà và trẻ em, tuyệt đối không thể lưu lại bất kỳ một kẻ nào. Rõ chưa?”

 

Mặc dù trên đầu lúc này bị đại ca gõ cho mấy cái, nhưng Regar nghe được Regan nói như vậy, hai cặp mắt hổ của hắn liền tức thì trở nên sáng lên. Sau đó vô cùng hưng phấn mà đập tay lên ngực, nói ra: “Đại ca, xin đại ca cứ yên tâm đi! Chỉ cần là đàn ông của bộ tộc Báo, đệ nhất định sẽ giết sạch, quyết định không lưu lại bất kỳ một ai!”

 

Tuy rằng đứa em trai này của hắn có chút ngu ngốc, nhưng Regan biết được thực lực của đứa em này rất mạnh. Ngoại trừ bản thân hắn ra, tuyệt đối không có người nào có thể đánh lại được nó. Thế nên, lúc này hắn cũng không thèm để ý gì đến bộ dáng háo sắc của đứa em trai này nữa, ánh mắt bắt đầu tập trung nhìn về hướng lãnh địa của bộ tộc Báo.

 

“Này, ta nói ngươi đi theo bọn ta như vậy đủ chưa? Làm sao ngươi lại mặt dày vô sỉ như vậy, chuyện của chúng ta thì có liên quan gì đến ngươi? Ngươi hãy nhanh cút đi!”

 

Lúc này, ở một chỗ bên trong lãnh địa của bộ tốc Báo, một nam mười ba nữ đang không ngừng hướng về phía nơi phát ra tín hiệu chạy đến.

 

Chỉ có điều, sắc mặt của đám thiếu nữ thì một bộ lo lắng, bất an. Mà tên nam nhân đi theo bọn họ, không những cười lên hí hửng, còn rất vô sỉ muốn sờ lên chỗ này, lại mò đến chỗ kia, còn đòi đem chiến sủng của các nàng cưỡi chung.

Hiển nhiên, gã nam nhân này không phải là ai khác, mà chính là Triệu Vũ. Còn đám thiếu nữ này, cũng chính là các tộc nhân của bộ tộc Người Báo, đã cùng với hắn đánh cho một trận bụi khí mù mịt.

 

“Bảo vệ lấy mảnh đất này! Bảo vệ lấy người thân của chúng ta!”

 

Lời này của nàng, giống như một lời hiệu triệu trước khi đi ra chiến trường, toàn bộ chiến sĩ từ thấp đến cao, đều không ngừng tăng lên khí thế của mình, ai cũng một lòng quyết tâm, sẵn sàng đem kẻ địch giết chết.

 

“Giết!”

 


Như một hồi còi hiệu lệnh, tiếng hô giết của Lara lúc này trở thành âm thanh duy nhất vọng lại trên không trung của bộ tộc, để cho toàn bộ các chiến sĩ đi theo nàng xông ra bên ngoài, hướng về phía đội ngũ của địch nhân chém giết.

Lúc này, cách bên ngoài lãnh địa của bộ tộc Người Báo chưa đầy trăm trượng, một chi đội ngũ hơn mấy ngàn người cưỡi theo mãnh hổ lao đến. Từ trên khí tức của bọn họ, có thể thấy được chi đội ngũ này có thực lực rất cường đại. Hơn nữa, số lượng của chi đội ngũ này còn muốn nhiều hơn các chiến sĩ của bộ tộc Người Báo gần gấp hai lần.

 

Mà người dẫn đầu của chi đội ngũ này, là một gã đàn ông mắt chột. Một bên mắt phải của hắn đã bị người nào đó chém hỏng, chỉ lưu lại một đường vết sẹo rất dài, kéo gần hết nửa khuôn mặt. May là tên này đã dùng một miếng vải đen để bịt lại, nên những vết sẹo dữ tợn của hắn cũng không có để lộ ra ngoài.

 

Thế nhưng, chỉ từ trên tướng mạo cũng như thú cưỡi của người này, người ở bên ngoài sau khi nhìn thấy đã không có ai dám đi tới gần. Bởi vì, bộ dáng của hắn thật sự rất dữ tợn, vai hùm, lưng gấu, mày rậm mắt to, trước ngực còn để lộ trần, vô số vết sẹo lưu lại chi chít trên đó.

 

“Đại ca, phía trước đã là lãnh địa của bộ tộc Báo rồi. Đại ca có muốn đợi cho tên Lâu Khắc kia đi ra tiếp ứng rồi mới xông lên hay không?”

 

Lúc này, một tên chiến sĩ bộ tộc Hổ nhìn bề ngoài có mấy phần tương tự với gã đàn ông mắt chột, đi tới bên cạnh của hắn hỏi thăm.

 

Nhưng ánh mắt của gã đàn ông mắt chột cũng không nhìn đến người ở bên cạnh mình, mà hắn chỉ lạnh nhạt, nheo mắt lại nhìn lấy một tòa tháp canh ở trên cành cây cách đó mấy trăm trượng, nói ra: “Uhm, không cần vội, dù sao bọn chúng cũng không thể nào chạy thoát khỏi tay ta được. Chờ cho bọn chúng chó cắn chó một hồi, chúng ta đi vào thu thập tàn cuộc cũng không muộn!”

 

Đối với thái độ lạnh nhạt của vị đại ca này, gã chiến sĩ bộ tộc Hổ cũng không làm sao để ý. Mà hắn chỉ xoa xoa lấy hai bàn tay của mình, dáng vẻ vô cùng hèn mọn và bỉ ổi, nói ra: “Đại ca, ta nghe nói tù trưởng của bộ tộc Báo này là một người phụ nữ rất xinh đẹp. Với lại, em gái của ả ta cũng không hề thua kém chút nào. Thế nên, lát nữa sau khi đánh xong bộ tộc này, tù trưởng của bọn họ thì giao lại cho đại ca làm chị dâu. Còn cô em gái kia, đại ca có thể lưu lại cho đệ vui đùa một chút được không?”

 

Regar lại không ngờ đến, sau khi hắn nói xong lời này. Vị đại ca mà hắn vô cùng tôn sùng, bỗng dưng mặt lạnh, trừng mắt nhìn hắn rồi hừ lên một tiếng.

 

“Hừ, suốt ngày chỉ biết nghĩ đến nữ sắc! Lần trước ta để cho ngươi đi ra ngoài, đem bộ tộc Lang Nhân kia thu thập. Lúc đó, nếu như không phải là ta cho người đến kịp, ngươi còn không phải là đã chết trên bụng của đám nữ nhân Lang Nhân kia rồi hay sao? Thế mà bây giờ, ngươi còn chưa từ bỏ được tật xấu đó của mình, còn muốn tìm chết nữa có phải không?”

 

“Ực!”

 

Lần đầu nhìn thấy vị đại ca này của mình tức giận như vậy, Regar không khỏi hoảng sợ nuốt xuống một ngụm nước bọt. Regar biết rõ, vị đại ca này của hắn tính tình cực kỳ tàn bạo. Một khi chọc đại ca thật sự nổi giận, thì cho dù là em trai ruột như hắn, vị đại ca này cũng sẵn sàng giết chết. Chính vì thế, hắn lúc này chỉ có thể co rụt cổ lại, không dám mở miệng ra nói thêm nửa lời.

 

Nhìn thấy bộ dáng của đứa em trai lúc này, Regan càng thêm tức giận. Hắn mặc dù bề ngoài dữ tợn như vậy, ra tay cũng cực kỳ hung ác. Nhưng đối với đứa em trai song sinh ngốc nghếch này của mình, Regan lại cực kỳ bao che. Nếu không, lần trước hắn cũng không tức giận đến mức tàn sát hết toàn bộ tộc nhân của bộ tộc Lang Nhân.

 

“Chơi gái, suốt ngày ngươi chỉ biết chơi gái! Nếu như ngươi muốn chơi đám nữ nhân của bộ tộc Báo, ta cũng không phải là không thể đồng ý với ngươi. Nhưng trước lúc đó, ta cần ngươi phải hứa với ta một điều kiện. Đó chính là, đem toàn bộ tộc nhân của bọn chúng giết chết. Ngoại trừ đám đàn bà và trẻ em, tuyệt đối không thể lưu lại bất kỳ một kẻ nào. Rõ chưa?”

 

Mặc dù trên đầu lúc này bị đại ca gõ cho mấy cái, nhưng Regar nghe được Regan nói như vậy, hai cặp mắt hổ của hắn liền tức thì trở nên sáng lên. Sau đó vô cùng hưng phấn mà đập tay lên ngực, nói ra: “Đại ca, xin đại ca cứ yên tâm đi! Chỉ cần là đàn ông của bộ tộc Báo, đệ nhất định sẽ giết sạch, quyết định không lưu lại bất kỳ một ai!”

 


Lúc này, ở một chỗ bên trong lãnh địa của bộ tốc Báo, một nam mười ba nữ đang không ngừng hướng về phía nơi phát ra tín hiệu chạy đến.

 

Chỉ có điều, sắc mặt của đám thiếu nữ thì một bộ lo lắng, bất an. Mà tên nam nhân đi theo bọn họ, không những cười lên hí hửng, còn rất vô sỉ muốn sờ lên chỗ này, lại mò đến chỗ kia, còn đòi đem chiến sủng của các nàng cưỡi chung.

Hiển nhiên, gã nam nhân này không phải là ai khác, mà chính là Triệu Vũ. Còn đám thiếu nữ này, cũng chính là các tộc nhân của bộ tộc Người Báo, đã cùng với hắn đánh cho một trận bụi khí mù mịt.