Dưỡng Long Hóa Thần - Mạc Ca

Chương 149: Đem mảnh đất này bảo vệ cho đến hơi thở cuối cùng!




 

 

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt lạnh lùng của Lara mới dịu xuống một chút. Nàng khẽ liếc mắt đảo qua người đã hô lên khẩu hiệu đầu tiên, sau đó nhìn sang toàn bộ những người còn lại, gật đầu nói ra: “Đa tạ sự tín nhiệm của tất cả mọi người, từ nay về sau ta chính là tù trưởng đời thứ chín mươi sáu của bộ tộc Báo. Hỡi tộc nhân của ta, các ngươi hãy đứng lên đi!”

 

Âm thanh của nàng lúc này hết sức nhu hòa. Nhưng đám tộc lão cùng những cao tầng ở đây, bọn họ đều biết rõ, nàng tuyệt đối sẽ không cho phép có người phản đối.

 

Chính vì thế, bọn họ lúc này đều đứng thẳng người dậy, đồng thành hô lên: “Tạ ơn tộc trưởng!”

 

“Uhm!”

 

Đến lúc này, sắc mặt của Lara đã thật sự hòa hoãn đi rất nhiều. Nhưng sau khi ánh mắt của nàng lần nữa đảo về phía bên ngoài hang núi, sắc mặt liền trở nên lạnh lùng và nghiêm túc, trên người cũng lộ ra một tia sát khí, muốn đem không gian bên ngoài nghiền ép.

 

“Hỡi các tộc nhân của ta, bộ tộc Hổ giờ khắc này đang xâm phạm lên lãnh thổ của chúng ta, giết chết tộc nhân của chúng ta. Các ngươi nói, chúng ta có nên đánh đuổi bọn chúng ra khỏi lãnh thổ của mình, đem huyết thù của tộc nhân đoạt lại hay không?”

 

Âm thanh của nàng rất trầm và rất vang. Hầu như toàn bộ tộc nhân ở trong hang núi và bên ngoài hang núi, tất cả đều nghe được lời nói này của nàng. Chính vì thế, đám tộc lão cùng với cao tầng của bộ tộc Người Báo còn chưa kịp lên tiếng, thì phía bên ngoài đã vang vọng lấy âm thanh của những tộc nhân còn lại.

 

“Đoạt lại! Đoạt lại!”

 

“Giết chúng! Giết chúng!”

 

Nghe được những âm thanh này, cho dù là những tộc lão đã có ý định buông xuôi hết thảy, lúc này cũng lòng tràn đầy nhiệt huyết, bắt đầu cùng với tộc nhân của mình hô vang khẩu hiệu.

 

Ánh mắt của Tara vẫn không hề dừng lại. Nàng lần nữa nhìn lên bầu trời xa xăm, trong con ngươi của nàng hiện lên một tia u lam vô cùng quỷ dị, mà tất cả tộc nhân của nàng đều không thể nào phát hiện ra được chuyện này.

 

Nàng tiếp tục hướng về phía tộc nhân của mình nói.

 

“Hỡi các chiến sĩ anh hùng và vĩ đại của bộ tộc Báo. Bởi vì Khắc Lâu làm loạn, tạo cho Regan cơ hội đem quân đến xâm phạm bộ tộc của chúng ta. Các ngươi có sẵn sàng, dùng máu tươi và linh hồn của mình, đem mảnh mất này bảo vệ hay không?”

 

Lần này, âm thanh của nàng không chỉ truyền vào trong tai của các chiến sĩ, mà còn truyền đến toàn bộ tộc nhân đang ở bên ngoài bảo vệ lãnh thổ, trong phạm vi mấy chục dặm xung quanh.

 

“Chúng ta xin nguyện dùng máu và linh hồn của mình, đem mảnh đất này bảo vệ cho đến hơi thở cuối cùng!”

 

“Chúng ta xin nguyện dùng máu và linh hồn của mình, đem mảnh đất này bảo vệ cho đến hơi thở cuối cùng!”

 

“Chúng ta xin nguyện dùng máu và linh hồn của mình, đem mảnh đất này bảo vệ cho đến hơi thở cuối cùng!”

 

“…”

 

Rất nhanh, toàn bộ chiến sĩ của bộ tộc đều quỳ một gối hướng về phía vị trí hang núi đồng thanh hô lên. Âm thanh lúc này, thật sự rất vang và xa.

 

Ngay sau đó, Tara đưa tay cầm lấy cốt trượng nâng lên, nàng hướng về phía các chiến sĩ ở trước mặt mình hô to: “Tổ tiên đã nhận được lời thề nguyên của các ngươi, họ sẽ ban cho các ngươi sự phước lành và dũng cảm! Ta, tộc trưởng đời thứ chín mươi sáu xin tuyên bố, phong cho Uy, Mãnh, Liệt, Phùng làm đội trưởng, mỗi người dẫn theo năm trăm chiến sĩ, cùng nhau xông ra chiến trường, đem toàn bộ kẻ thù giết chết!”

 


“Vâng, tộc trưởng!”

 

Bốn ngươi chiến sĩ có tên là Uy, Mãnh, Liệt, Phùng vừa nghe được mệnh lệnh của nàng phân phó, tất cả bọn họ đều nhanh chóng bước ra khỏi hàng mà mà đồng thanh hô lên một tiếng.

 

Sau đó, Lara lại lần nữa nhìn về phía một nữ chiến sĩ đứng ở bên cạnh mình, nói ra: “Mông Lộ, ta phong cho ngươi làm đội trưởng, dẫn theo năm trăm chiến sĩ còn lại, cùng nhau đem toàn bộ người già, trẻ em và phụ nữ không thể chiến đấu, đem vào sau núi ẩn trốn!”

 

“Vâng, tộc trưởng!”

 

Nữ chiến sĩ có tên là Mông Lộ sau khi nghe được mệnh lệnh của Lara, vẻ mặt của nàng dường như có chút không tình nguyện, muốn nói gì đó nhưng bị ánh mắt của Lara nhìn đến, tức thì quỳ một chân xuống đất lĩnh mệnh, không dám phản đối.

 

Nhìn thấy từng tên chiến sĩ dẫn đội đi ra ngoài, Lara lúc này mới sờ lên viên đá màu lam ở trên cốt trượng, ánh mắt nhìn về một hướng phía bên ngoài lãnh địa của bộ tộc, trong miệng thì thầm nói ra: “Nidali, hy vọng là ngươi có thể bình an rời khỏi nơi này, không nên trở về nữa!”

Nói xong, ánh mắt của nàng liền trở nên kiên định, cầm lấy cốt trượng nhảy lên trên lưng một con Báo Hoa, thú cưỡi mà nàng đã ra lệnh cho nó đợi sẵn ở bên ngoài hang núi. Sau đó, nàng hướng về phía các tộc nhân của mình, lớn tiếng hô lên: “Hỡi các chiến sĩ, các ngươi hãy dùng máu và linh hồn của mình để bảo vệ lấy mảnh đất này, bảo vệ lấy người thân của các ngươi!”

 

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt lạnh lùng của Lara mới dịu xuống một chút. Nàng khẽ liếc mắt đảo qua người đã hô lên khẩu hiệu đầu tiên, sau đó nhìn sang toàn bộ những người còn lại, gật đầu nói ra: “Đa tạ sự tín nhiệm của tất cả mọi người, từ nay về sau ta chính là tù trưởng đời thứ chín mươi sáu của bộ tộc Báo. Hỡi tộc nhân của ta, các ngươi hãy đứng lên đi!”

 

Âm thanh của nàng lúc này hết sức nhu hòa. Nhưng đám tộc lão cùng những cao tầng ở đây, bọn họ đều biết rõ, nàng tuyệt đối sẽ không cho phép có người phản đối.

 

Chính vì thế, bọn họ lúc này đều đứng thẳng người dậy, đồng thành hô lên: “Tạ ơn tộc trưởng!”

 

“Uhm!”

 


Đến lúc này, sắc mặt của Lara đã thật sự hòa hoãn đi rất nhiều. Nhưng sau khi ánh mắt của nàng lần nữa đảo về phía bên ngoài hang núi, sắc mặt liền trở nên lạnh lùng và nghiêm túc, trên người cũng lộ ra một tia sát khí, muốn đem không gian bên ngoài nghiền ép.

 

“Hỡi các tộc nhân của ta, bộ tộc Hổ giờ khắc này đang xâm phạm lên lãnh thổ của chúng ta, giết chết tộc nhân của chúng ta. Các ngươi nói, chúng ta có nên đánh đuổi bọn chúng ra khỏi lãnh thổ của mình, đem huyết thù của tộc nhân đoạt lại hay không?”

 

Âm thanh của nàng rất trầm và rất vang. Hầu như toàn bộ tộc nhân ở trong hang núi và bên ngoài hang núi, tất cả đều nghe được lời nói này của nàng. Chính vì thế, đám tộc lão cùng với cao tầng của bộ tộc Người Báo còn chưa kịp lên tiếng, thì phía bên ngoài đã vang vọng lấy âm thanh của những tộc nhân còn lại.

 

“Đoạt lại! Đoạt lại!”

 

“Giết chúng! Giết chúng!”

 

Nghe được những âm thanh này, cho dù là những tộc lão đã có ý định buông xuôi hết thảy, lúc này cũng lòng tràn đầy nhiệt huyết, bắt đầu cùng với tộc nhân của mình hô vang khẩu hiệu.

 

Ánh mắt của Tara vẫn không hề dừng lại. Nàng lần nữa nhìn lên bầu trời xa xăm, trong con ngươi của nàng hiện lên một tia u lam vô cùng quỷ dị, mà tất cả tộc nhân của nàng đều không thể nào phát hiện ra được chuyện này.

 

Nàng tiếp tục hướng về phía tộc nhân của mình nói.

 

“Hỡi các chiến sĩ anh hùng và vĩ đại của bộ tộc Báo. Bởi vì Khắc Lâu làm loạn, tạo cho Regan cơ hội đem quân đến xâm phạm bộ tộc của chúng ta. Các ngươi có sẵn sàng, dùng máu tươi và linh hồn của mình, đem mảnh mất này bảo vệ hay không?”

 

Lần này, âm thanh của nàng không chỉ truyền vào trong tai của các chiến sĩ, mà còn truyền đến toàn bộ tộc nhân đang ở bên ngoài bảo vệ lãnh thổ, trong phạm vi mấy chục dặm xung quanh.

 

“Chúng ta xin nguyện dùng máu và linh hồn của mình, đem mảnh đất này bảo vệ cho đến hơi thở cuối cùng!”

 

“Chúng ta xin nguyện dùng máu và linh hồn của mình, đem mảnh đất này bảo vệ cho đến hơi thở cuối cùng!”

 

“Chúng ta xin nguyện dùng máu và linh hồn của mình, đem mảnh đất này bảo vệ cho đến hơi thở cuối cùng!”

 

“…”

 

Rất nhanh, toàn bộ chiến sĩ của bộ tộc đều quỳ một gối hướng về phía vị trí hang núi đồng thanh hô lên. Âm thanh lúc này, thật sự rất vang và xa.

 

Ngay sau đó, Tara đưa tay cầm lấy cốt trượng nâng lên, nàng hướng về phía các chiến sĩ ở trước mặt mình hô to: “Tổ tiên đã nhận được lời thề nguyên của các ngươi, họ sẽ ban cho các ngươi sự phước lành và dũng cảm! Ta, tộc trưởng đời thứ chín mươi sáu xin tuyên bố, phong cho Uy, Mãnh, Liệt, Phùng làm đội trưởng, mỗi người dẫn theo năm trăm chiến sĩ, cùng nhau xông ra chiến trường, đem toàn bộ kẻ thù giết chết!”

 

“Vâng, tộc trưởng!”

 

Bốn ngươi chiến sĩ có tên là Uy, Mãnh, Liệt, Phùng vừa nghe được mệnh lệnh của nàng phân phó, tất cả bọn họ đều nhanh chóng bước ra khỏi hàng mà mà đồng thanh hô lên một tiếng.

 


Nữ chiến sĩ có tên là Mông Lộ sau khi nghe được mệnh lệnh của Lara, vẻ mặt của nàng dường như có chút không tình nguyện, muốn nói gì đó nhưng bị ánh mắt của Lara nhìn đến, tức thì quỳ một chân xuống đất lĩnh mệnh, không dám phản đối.

 

Nhìn thấy từng tên chiến sĩ dẫn đội đi ra ngoài, Lara lúc này mới sờ lên viên đá màu lam ở trên cốt trượng, ánh mắt nhìn về một hướng phía bên ngoài lãnh địa của bộ tộc, trong miệng thì thầm nói ra: “Nidali, hy vọng là ngươi có thể bình an rời khỏi nơi này, không nên trở về nữa!”

Nói xong, ánh mắt của nàng liền trở nên kiên định, cầm lấy cốt trượng nhảy lên trên lưng một con Báo Hoa, thú cưỡi mà nàng đã ra lệnh cho nó đợi sẵn ở bên ngoài hang núi. Sau đó, nàng hướng về phía các tộc nhân của mình, lớn tiếng hô lên: “Hỡi các chiến sĩ, các ngươi hãy dùng máu và linh hồn của mình để bảo vệ lấy mảnh đất này, bảo vệ lấy người thân của các ngươi!”