Dưỡng Long Hóa Thần - Mạc Ca

Chương 141: Ta không biết chủ nhân mà ngươi nói đến là ai




 

 

“A…”

 

Ầm!

 

Trong ánh mắt kinh hoảng của đám ma binh, Thiên U lúc này tức giận gầm lên một tiếng: “Rút lui!”

 

Ngay sau đó, hắn cũng không dám lưu lại ở đây, lập tức xoay người chạy nhanh như điên. Hiển nhiên, mấy tên ma binh còn lại nhìn thấy đại đội trưởng của mình như vậy, bọn chúng cũng nhanh chóng đuổi theo. Còn những tên ma binh xui xẻo bị quả cầu sắt của Kỵ Sĩ Khô Lâu nện trúng, hầu như toàn quân đều đã bị diệt. Chỉ có một mình tên U Lam là có thực lực mạnh nhất, may mắn tránh được một kiếp. Thế nhưng, bản thân hắn cũng đã bị thương không hề nhẹ.

 

“Thiên U đại nhân, hãy chờ ta theo với!”

 

Cố gắng chui ra từ bên trong hố sâu, U Lam nhanh chóng dùng hết sức lực bình sinh của mình, chạy theo phía sau lưng của đội ngũ ma binh đằng trước. Mà đám khô lâu ở bên trong cốt sơn này, dường như không có ý định đuổi theo. Chỉ nghe từ trong miệng của Kỵ Sĩ Khô Lâu, lạnh lùng lặp lại câu nói vừa rồi của mình: “Kẻ xâm nhập, chết!”

 



 

Lại nói đến Triệu Vũ, hắn ban đầu nhìn thấy một đám Huyết Sắc Khô Lâu xuất hiện, trong lòng đã có ý định thoái lui. Nhưng sau khi bày ra tư thế chuẩn bị chạy trốn, Triệu Vũ liền nhanh chóng phát hiện ra có điều không đúng. Bởi vì, hắn nhìn thấy từ trong đội ngũ của đám Huyết Sắc Khô Lâu này chui ra một tên kỵ sĩ xương trắng, dưới chân hắn là một đầu Huyết Ma Lang vô cùng to lớn. Với lại, bộ dáng của nó ngoại trừ không có ba cái đầu ra, thì rất giống với loại Chó Địa Ngục ở bên trong truyền thuyết.

 

Thế nhưng, tên kỵ sĩ xương trắng này lại không có ý định hướng về phía hắn công kích, mà ngay cả đám Huyết Sắc Khô Lâu kia cũng vậy. Bọn chúng một đường chạy đuổi theo tên ma binh được phái tới đi bên cạnh giám sát hắn. Còn hắn, đám khô lâu này giống như coi là không khí, hoàn toàn không có nhìn đến. Thậm chí, bọn chúng còn cố ý mở ra một con đường, để không giẫm đạp lên người hắn.

 

Nhìn thấy một màn này, Triệu Vũ không khỏi đứng ra sững sờ. Mãi cho tới một lúc sau, sâu bên trong cốt sơn đột nhiên vang lên một thứ âm thanh trầm thấp. Sau đó là một cái ý niệm truyền trực tiếp đến trong đầu của hắn, lúc này mới để cho hắn tỉnh táo lại.

 

“Chủ nhân của ta, ta đã chờ đợi ngài rất lâu rồi! Ngài hãy đến đây đi, ta sẽ đưa cho ngài một món đồ quý!”

 

Nghe được cái ý niệm này truyền vào trong đầu, Triệu Vũ cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Nhưng hắn còn chưa kịp hồi phục lại tinh thần, thì một cái cốt trảo bỗng dưng hiện ra, đem toàn bộ thân hình của hắn nắm chặt lại, rồi sau đó kéo vào một chỗ không gian, biến mất.

 

Đợi cho đến lúc Triệu Vũ định thần lại, thì ở trước mặt hắn đã xuất hiện một bộ khô lâu không đầu vô cùng to lớn, so với tên Kỵ Sĩ Khô Lâu cưỡi Huyết Ma Lang kia, còn muốn cao hơn gấp mấy chục lần.

 

Hơn nữa, bộ khô lâu không đầu khổng lồ này còn nghiêm chỉnh ngồi ở phía trên một cái bảo tọa, không rõ được làm từ vật liệu gì, nhưng khí tức của nó, thật sự rất mạnh mẽ. Phía hai bên tay cầm của bảo tọa, Triệu Vũ còn nhìn thấy gắn lên rất nhiều đầu lâu, mỗi cái đều phát ra khí tức vô cùng đáng sợ.

 

Nhưng thứ làm cho Triệu Vũ chú ý nhất, chính là một bộ xương rồng nằm ở dưới tòa bảo tọa khổng lồ này. Từ trên hình dáng và khí tức của nó, Triệu Vũ có thể khắng định, bộ xương rồng này khi còn sống, ít nhất cũng phải là cấp bậc Chủ Thần trở lên. Thế nhưng, hắn không biết vì sao, thứ này lai được nằm ở đây, dưới chân của khô lâu không đầu?

 

“Ngươi không phải là chủ nhân của ta? Trên người ngươi vì sao lại có được khí tức của ngài ấy? Nói cho ta biết đi?”

 

Đúng lúc này, âm thanh trầm thấp kia lần nữa vang lên. Đến lúc này, Triệu Vũ mới nhận ra được, hóa ra cái cốt trảo vừa mới đem hắn túm tới đây, lại chính là bàn tay của tên khô lâu không đầu này.

 

“Ta không biết chủ nhân mà ngươi nói đến là ai. Nhưng những thứ sức mạnh này, ta từ lúc sinh ra đã có sẵn rồi. Nếu ngươi không tin, ta cũng không thể nào giải thích được cho ngươi biết rõ ràng!”

 

Triệu Vũ lúc này cũng nhìn thẳng về phía tên khô lâu không đầu, ánh mắt không hiện lên bất kỳ một tia hoảng sợ nào. Nhưng thực chất, trong lòng của hắn biết rõ, kẻ này so với Argus và phân thân của Huyết Ma Vương phải mạnh hơn rất nhiều. Lúc này, cho dù hắn dùng hết toản bộ thủ đoạn trên người, cũng tuyệt đối không có một tia cơ hội thắng. Vì vậy, hắn chỉ có thể đánh cuộc, đánh cuộc là kẻ này sẽ không làm hại đến hắn.

 

“Ồ!”

 

Cũng không biết lúc này bộ khô lâu không đầu này có suy nghĩ thế nào, sau khi nghe xong Triệu Vũ trả lời, trên người nó chỉ truyền lại một cái ý niệm như vậy, rồi sau đó nín bặt, không thấy phản hồi gì nữa.

 

Đứng ở phía bên dưới, nhìn thấy phản ứng của nó như vậy, trong lòng của Triệu Vũ cảm thấy căng thẳng vô cùng. Hắn có cảm giác, toàn bộ thời gian và không gian lúc này đều như muốn ngừng lại.

Nhưng ngay sau đó, trong đầu của Triệu Vũ lại bất chợt vang lên một cái âm thanh, khiến hắn không phân biệt được rõ là nó đang phẫn nộ hay chán ghét. Hắn chỉ cảm thấy, toàn bộ không gian ở xung quanh mình đều trở nên biến đối. Tiếp theo đó, thân hình của hắn dần dần biến mất ở ngay trước mặt của bộ khô lâu không đầu.

 

“A…”

 

Ầm!

 

Trong ánh mắt kinh hoảng của đám ma binh, Thiên U lúc này tức giận gầm lên một tiếng: “Rút lui!”

 

Ngay sau đó, hắn cũng không dám lưu lại ở đây, lập tức xoay người chạy nhanh như điên. Hiển nhiên, mấy tên ma binh còn lại nhìn thấy đại đội trưởng của mình như vậy, bọn chúng cũng nhanh chóng đuổi theo. Còn những tên ma binh xui xẻo bị quả cầu sắt của Kỵ Sĩ Khô Lâu nện trúng, hầu như toàn quân đều đã bị diệt. Chỉ có một mình tên U Lam là có thực lực mạnh nhất, may mắn tránh được một kiếp. Thế nhưng, bản thân hắn cũng đã bị thương không hề nhẹ.

 

“Thiên U đại nhân, hãy chờ ta theo với!”

 

Cố gắng chui ra từ bên trong hố sâu, U Lam nhanh chóng dùng hết sức lực bình sinh của mình, chạy theo phía sau lưng của đội ngũ ma binh đằng trước. Mà đám khô lâu ở bên trong cốt sơn này, dường như không có ý định đuổi theo. Chỉ nghe từ trong miệng của Kỵ Sĩ Khô Lâu, lạnh lùng lặp lại câu nói vừa rồi của mình: “Kẻ xâm nhập, chết!”

 



 

Lại nói đến Triệu Vũ, hắn ban đầu nhìn thấy một đám Huyết Sắc Khô Lâu xuất hiện, trong lòng đã có ý định thoái lui. Nhưng sau khi bày ra tư thế chuẩn bị chạy trốn, Triệu Vũ liền nhanh chóng phát hiện ra có điều không đúng. Bởi vì, hắn nhìn thấy từ trong đội ngũ của đám Huyết Sắc Khô Lâu này chui ra một tên kỵ sĩ xương trắng, dưới chân hắn là một đầu Huyết Ma Lang vô cùng to lớn. Với lại, bộ dáng của nó ngoại trừ không có ba cái đầu ra, thì rất giống với loại Chó Địa Ngục ở bên trong truyền thuyết.

 

Thế nhưng, tên kỵ sĩ xương trắng này lại không có ý định hướng về phía hắn công kích, mà ngay cả đám Huyết Sắc Khô Lâu kia cũng vậy. Bọn chúng một đường chạy đuổi theo tên ma binh được phái tới đi bên cạnh giám sát hắn. Còn hắn, đám khô lâu này giống như coi là không khí, hoàn toàn không có nhìn đến. Thậm chí, bọn chúng còn cố ý mở ra một con đường, để không giẫm đạp lên người hắn.

 

Nhìn thấy một màn này, Triệu Vũ không khỏi đứng ra sững sờ. Mãi cho tới một lúc sau, sâu bên trong cốt sơn đột nhiên vang lên một thứ âm thanh trầm thấp. Sau đó là một cái ý niệm truyền trực tiếp đến trong đầu của hắn, lúc này mới để cho hắn tỉnh táo lại.

 

“Chủ nhân của ta, ta đã chờ đợi ngài rất lâu rồi! Ngài hãy đến đây đi, ta sẽ đưa cho ngài một món đồ quý!”

 

Nghe được cái ý niệm này truyền vào trong đầu, Triệu Vũ cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Nhưng hắn còn chưa kịp hồi phục lại tinh thần, thì một cái cốt trảo bỗng dưng hiện ra, đem toàn bộ thân hình của hắn nắm chặt lại, rồi sau đó kéo vào một chỗ không gian, biến mất.

 

Đợi cho đến lúc Triệu Vũ định thần lại, thì ở trước mặt hắn đã xuất hiện một bộ khô lâu không đầu vô cùng to lớn, so với tên Kỵ Sĩ Khô Lâu cưỡi Huyết Ma Lang kia, còn muốn cao hơn gấp mấy chục lần.

 

Hơn nữa, bộ khô lâu không đầu khổng lồ này còn nghiêm chỉnh ngồi ở phía trên một cái bảo tọa, không rõ được làm từ vật liệu gì, nhưng khí tức của nó, thật sự rất mạnh mẽ. Phía hai bên tay cầm của bảo tọa, Triệu Vũ còn nhìn thấy gắn lên rất nhiều đầu lâu, mỗi cái đều phát ra khí tức vô cùng đáng sợ.

 

Nhưng thứ làm cho Triệu Vũ chú ý nhất, chính là một bộ xương rồng nằm ở dưới tòa bảo tọa khổng lồ này. Từ trên hình dáng và khí tức của nó, Triệu Vũ có thể khắng định, bộ xương rồng này khi còn sống, ít nhất cũng phải là cấp bậc Chủ Thần trở lên. Thế nhưng, hắn không biết vì sao, thứ này lai được nằm ở đây, dưới chân của khô lâu không đầu?

 

“Ngươi không phải là chủ nhân của ta? Trên người ngươi vì sao lại có được khí tức của ngài ấy? Nói cho ta biết đi?”

 

Đúng lúc này, âm thanh trầm thấp kia lần nữa vang lên. Đến lúc này, Triệu Vũ mới nhận ra được, hóa ra cái cốt trảo vừa mới đem hắn túm tới đây, lại chính là bàn tay của tên khô lâu không đầu này.

 

“Ta không biết chủ nhân mà ngươi nói đến là ai. Nhưng những thứ sức mạnh này, ta từ lúc sinh ra đã có sẵn rồi. Nếu ngươi không tin, ta cũng không thể nào giải thích được cho ngươi biết rõ ràng!”

 

Triệu Vũ lúc này cũng nhìn thẳng về phía tên khô lâu không đầu, ánh mắt không hiện lên bất kỳ một tia hoảng sợ nào. Nhưng thực chất, trong lòng của hắn biết rõ, kẻ này so với Argus và phân thân của Huyết Ma Vương phải mạnh hơn rất nhiều. Lúc này, cho dù hắn dùng hết toản bộ thủ đoạn trên người, cũng tuyệt đối không có một tia cơ hội thắng. Vì vậy, hắn chỉ có thể đánh cuộc, đánh cuộc là kẻ này sẽ không làm hại đến hắn.

 

Đứng ở phía bên dưới, nhìn thấy phản ứng của nó như vậy, trong lòng của Triệu Vũ cảm thấy căng thẳng vô cùng. Hắn có cảm giác, toàn bộ thời gian và không gian lúc này đều như muốn ngừng lại.

 

Nhưng ngay sau đó, trong đầu của Triệu Vũ lại bất chợt vang lên một cái âm thanh, khiến hắn không phân biệt được rõ là nó đang phẫn nộ hay chán ghét. Hắn chỉ cảm thấy, toàn bộ không gian ở xung quanh mình đều trở nên biến đối. Tiếp theo đó, thân hình của hắn dần dần biến mất ở ngay trước mặt của bộ khô lâu không đầu.