Trên bản nhạc đề ba chữ《Bạch Nguyệt Quang》(Ánh trắng sáng tỏ).
Đây là bài hát về tình yêu của một ca sĩ Hong Kong và Đài Loan - Trương
Tín Triết, chẳng qua, bản nhạc đầu tiên đã được anh điều chỉnh một tý,
mấy câu anh viết hoa, rõ ràng đã được sửa qua.
”Tôi đã chọn bài hát...”
”Hát bài này!” Giọng anh như ra lệnh.
”Chính là...” Nhưng bài hát “chưa muộn” đã được cô luyện tập mấy ngày
hôm nay rồi, tuy cô cũng rất thích bài này, nhưng cô hiểu bài “Chưa
muộn” kia hơn.
Lãnh Tử Mặc ngửa mặt lên, “Một là hát bài này, không thì rời khỏi sân khấu đi!”
Tuy tiếp xúc với anh chưa nhiều, Lạc Tiểu Thiến biết anh nói thì nhất định sẽ làm.
Bây giờ ca hát là nguồn sinh lực suy nhất của cô, cô không thể mất đi
nó, hơn nữa, cô không muốn chọc giận anh, thân thể hiện tại của cô có
chút không chịu được lửa giận của anh.
Thế là, cô nói.
”Được, tôi sẽ hát!”
Để xì gà lên trên gạt tàn, Lãnh Tử Mặc cầm lấy bát đũa, không khách khí bắt đầu ăn.
Này, đây là bát mỳ của cô mà!
Quên đi, người ta làkim chủ, là đại gia, côđi nấu lại là được.
”Đi tập đàn đi!”
Cô chưa kịp đi vào phòng bếp thì một lần nữa anh mở miệng.
Có phải anh mới thay đổi cách hành hạ cô đúng không?
Lạc Tiểu Thiến cắn răng dừng bước lại, nhìn chiếc bát được anh ăn gần hết ở trước mặt, mấp máy môi, xoay người đi vào phòng đàn.
Trong phòng đàn, khói thuốc lượn lờ.
Đáng chết,tới cùng anh hút bao nhiêu điếu xì gà, chẳng lẽ cả đêm đều hút thuốc ở đây sao?!
Nặng nề đóng cửa phòng lại, Lạc Tiểu Thiến tức giận ngồi trước đàn dương cầm.
”Chuyên | chế, bạo | quân...”
Dù sao anh cũng nghe thấy, cho nên, côchửi thật to.
Chửi xong, dường như tâm tình trở lên thoải mái hơn, lúc này mới tâm có trạng nhìn bản nhạc.
Bản nhạc này, là tác phẩm của Tùng Bản tuấn – một bậc thầy về soạn nhạc, lấy ánh trăng vì linh hồn, như thi như tố, nhìn qua thì bài hát này có
vẻ đơn giản, nhưng lại đi thẳng vào lòng người, một bài hát như vậy, tại sao anh lại dám sửa chứ?!
Mang theo mấy phần tò mò, mấy phần nghi ngờ, Lạc Tiểu Thiến để bản nhạc
xuống, để hai tay lên bàn phím, dựa theo bản nhạc đã được sửa, vừa đàn
vừa hát.
”Ánh trăng sang ngời, một nơi nào đó trong lòng,
Sáng như vậy, lại cảm thấy lạnh giá.
Mỗi người, đều có một nỗi đau.
Muốn cất giấu nó, nhưng lại càng làm nó lộ ra...”
Anh thay đổi bài hát không nhiều, có điều tại mấy thanh câm cao thì hơi
điều chỉnh lại một chút, ở giữa thêm một đoạn vừa hát vừa đánh đàn dương cầm, tuy nhiên, sau khi chỉnh qua mấy chỗ đơn giản thì bản bài hát này
rất hợp với giọng cô.
Lúc đầu còn hoài nghi, sau đó cô dễ dàng đi vào cảm xúc của bài hát, hát xong, trên mặt cô đã đầy mặt nước mắt.
Sao anh lại chọn bài hát này, muốn cô khổ sở sao?!
”Không cho khóc!”
Giọng nói Lãnh Tử Mặc đột nhiên từ cửa phòng truyền tới đây.
Lạc Tiểu Thiến giật nảy mình, quay đầu nhìn thì thấy anh đã đi đến trước đàn dương cầm.
”Chẳng lẽ cô muốn dùng nước mắt để làm ban giám khảo cảm động sao? Tôi
đã nói với cô, trên sân khấu của công ty Em, sự thương hại không được
tồn tại, tôi cần một ca sĩ, chứ không phải một diễn viên, tôi muốn cô
hát, không phải muốn cô khóc, âm nhạc là cái gì, âm nhạc chính là tâm
hồn, cô hát để nỗi đau của mình đi ra, chứ không phải khóc, nếu ngay cả
điểm ấy chả làm được, cô có tư cách gì để hát, muốn nổi danh kiếm tiền
sao, không bằng bây giờ quay trở về giường, học một ít phương pháp làm
sao để lấy lòng tôi!”
Giọng anh Anh chẳng hề cao, nhưng không che giấu được sự tức giận.
Anhsửa cả đêm là để cô khóc sao?