Anh không bói, chỉ tham lam điên cuồng chiếm giữ lấy cơ thể cô.
Một lần, lại một lần.
...
...
Cho đến khi cô ngất xủi trong lồng ngực cô.
Nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, Lãnh Tử Mặc cau mày.
Dưới ánh đèn mờ, trên thân thể cô tràn đầy những dấu vết do anh lưu lại.
Ái muội, mê người, làm người ta đau lòng...
Kéo qua chăn mỏng che đậy thân thể cô, anh đứng lên, tiện tay lấy chiếc
áo choàng phủ lên người mình, cầm chiếc điện thoại trên đầu giường, ấn
một số điện thoại.
”Phong tỏa giết Lục Hạo... tôi muốn hắn ta hoàn toàn biến mất trong thế giới giải trí này!”
Giọng anh rất lạnh, mỗi một chữ đều lộ ra vẻ cực kỳ tức giận.
...
...
Lúc Lạc Tiểu Thiến thức dậy, đã là gần buổi trưa ngày hôm sau.
Mở to mắt, cô không thấy Lãnh Tử Mặc.
Trên giường lớn là một cảnh vô cùng lộn xộn, cả căn phòng đều tràn ngập mùi vị ám muội.
Dường như cả người cô đều đau nhức, may mắn hôm nay là ngày nghỉ, bằng
không, cô thật nghi ngờ, làm sao cô có thể lực đi đến công ty EM để
luyện tập chứ.
Người đàn ông này, hôm qua giống như con thú vậy.
Cô biết, anh tức giận.
Cô đã đáp ứng anh sẽ làm tròn bổn phận của một nhân tình tốt, rõ ràng, cô không làm được, đây là trừng phạt của anh dành cho cô.
Cô sờ lên làn môi còn đau, từ từ đứng dậy, mặc chiếc áo tắm rồi đi vào
phòng tắm, hai chân mềm đến mức đứng còn không vững, cô phải vịn vào bồn rửa mặt mới không bị ngã.
Tắm vòi sen là không thể, vào đường cùng, cô chỉ có cách sử dụng bồn tắm lớn của anh thôi.
Hi vọng anh bỏ qua, thật sự cô không có khí lực để tắm dưới vòi hoa sen.
Lúc xả nước, cô gỡ băng gạc ở đầu gối ra, miệng vết thương tối hôm qua đã kết thành vẩy màu đỏ sẫm.
Toàn bộ vết tích trên cơ thể cô đều do anh lưu lại, thậm chí gần chỗ trầy mà Lục Hạo lưu lại còn có mấy dấu răng.
Lạc Tiểu Thiến cười khổ.
Người đàn ông này có ý chiếm hữu mạnh bao nhiêu đây?
Đến một vết sẹo cũng chi li tính toán, cô nên nói anh ấu trĩ hay bá đạo đây!
Nằm trong bồn tắm, mặc cho nước ấm thấm vào cơ thể, dường như cả người
vô cùng đau nhức và mệt mỏi, ngâm trong bồn tắm phải đến 30 phút, cô mới đứng dậy lau khô người rồi thay một bộ quần áo ở nhà, thu dọn chiếc
khăn trải giường bị chà đạp đêm hôm qua rồi thay cái mới.
Sau khi dọn dẹp mọi thứ xong, cô khom người ôm khăn trải giường xuống dưới tầng rồi nhét vào máy giặt.
Xoay người đi vào phòng bếp, cô mở tủ lấy gói mỳăn liền, vì chuẩn bị cho bản thân mình nên cô không chuẩn bị rau hay trứng gì cả.
Một lúc sau, nấu xong mỳ, cô bưng bát đi đến bàn rồi đặt bát mỳ trên
bàn, còn chưa kịp động đũa, liền thấy tiếng mở cửa của cánh cửa bên cạnh vang lên.
Cô giật mình xoay đầu lại, thấy Lãnh Tử Mặc đang cầm mấy mấy bản nhạc trên tay từ trong phòng đi ra.
”Anh..vẫn còn ở nhà sao?!” cô hoảng loạn từ trên ghế đứng lên.
Trên người anh còn mặc áo tắm, hai mắt còn lộ rõ tơ máu, trong tay còn
cầm bản nhạc, tay khác còn cầm một điếu thuốc, chẳng lẽ... anh trong
phòng này cả đêm sao?
Lãnh Tử Mặc nhìn cô một cái, đi tới, tùy tiện ngồi lên trên chiếc ghế cô đang ngồi, tùy ý ném bản nhắc trong tay đến trước mặt cô.
”Luyện tập cái này đi!”
Giữa ngón tay anh còn cầm một điếu thuốc đang bốc lên một làn khói màu xanh, đây là mù hương chocolate mà cô quen thuộc.
Hóa ra, không phải nước hoa, mà là mùi thuốc lá.
Nhẹ nhàng hít vào một hơi, Lạc Tiểu Thiến nghi ngờ nâng bản nhạc trên bàn lên.