Đường Lên Đỉnh Vinh Quang

Chương 8: Cô ấy là…..lần đầu tiên!




Có lẽ nhất thời rung động, có lẽ bởi vì anh đã rất lâu không có chạm qua phụ nữ, cũng có lẽ bởi vì nhất thời động tâm …….

Trời biết!

Lãnh Tử Mặc không có hỏi lại câu nào, chỉ là lần thứ 2 đem cô áp lên trên tường, hôn lên môi cô, một tay ôm hông cô, tay kia của anh không khách khí rơi trên bả vai của cô, chỉ một động tác đã đem áo sơ mi của cô kéo xuống.

Ngực của hai người áp sát vào nhau, ngực của anh hơi lạnh mà trơn nhẵn, vừa có độ cứng rắn.

Bàn tay anh như ngọn lửa, đi qua mỗi một nơi đều mang theo một luồng điện trên người cô.

Cô theo bản năng lôi kéo anh, vừa lôi kéo vừa mờ mịt vặn vẹo thân thể, nhưng rốt cuộc lại không biết nên làm như thế nào.

Lúc này, Lãnh Tử Mặc cũng đã hoàn toàn bị cô khơi lên lửa nóng, thoát đi quần áo vướng víu trên người cô, trực tiếp chiếm lấy cô.

“A!”

Thân thể anh bỗng căng thẳng, bắt lấy những ngón tay của cô đang đâm thật sâu vào da thịt của anh.

Cánh tay cô bị siết đến phát đau, Lãnh Tử Mặc động tác cũng cứng đờ.

Cô, thì ra là…..lần đàu tiên!

Đâm lao thì phải theo lao, lúc này đây muốn anh dừng lại, đã là không thể nào!

An ủi hôn lên môi cô, anh bá đạo ôm lấy thân thể cô

………..

………..

Khi Lạc Tiểu Thiến mở mắt lần nữa, đã là buổi trưa ngày hôm sau.

Đầu của cô đau nhức khó chịu, toàn thân xương cốt đau xót không thể động, mệt mỏi giống như vừa chiến đấu trong một cuộc chiến vậy.

Nhìn chùm đèn hoa mỹ treo trên trần, nhất thời trong lúc này cô còn chưa hiểu rõ tình huống hiện tại là sao.

Sau một lát, cô mới đột nhiên nhớ tới điều gì, chợt ngồi thẳng người, nhìn về phía sau.

Thật tốt, phía sau chỉ là gối đầu.

Lãnh Tử Mặc, không thấy!

Lạc Tiểu Thiến hoảng hốt dùng chăn che kín người, ánh mắt lập tức nhìn khắp bốn phía.

Trong phòng ngủ, vô cùng an tĩnh, cửa phòng tắm khép hờ, không thấy sáng đèn.

Trong phòng khách cũng là yên tĩnh, không có chút âm thanh nào.

Người đàn ông kia, hình như không ở đây.

Cô nhẹ nhõm thở ra một hơi, chợt tức giận lên tiếng mắng.

“Lãnh Tử Mặc, anh là tên khốn kiếp……..”

Mắng một nửa, cô ngừng lại.

Tất cả những chuyện này đều là cô tự tìm, không phải sao?

Chuyện tối ngày hôm qua, cô tuy rằng không phải nhớ quá rõ, những cũng biết tối hôm qua cô bị như vậy, rõ ràng là bởi vì cô đã uống nước có pha thuốc.

Cái đó không thể nào là vì cô mà chuẩn bị, chỉ trách là do cô xui xẻo.

Hơn nữa, Lãnh Tử Mặc ban đầu một mực cự tuyệt, sau cùng, là do cô chủ động!

Giơ tay lên xoa bóp huyệt thái dương đau nhức, cô đột nhiên nhớ tới một việc, lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn bốn phía một lần nữa.

Bên giường, quần áo của cô đã không thấy đâu.

Nếu như cô nhớ không nhầm, ngoại trừ lúc trước chính cô cởi nội y ra, thì cũng không có mặc cái gì rồi.

Camera trên kệ tam giác đã không thấy bóng dáng, chỉ còn lại cái chân máy quay đứng lẻ loi ở đầu giường như đang cười nhạo cô ngu ngốc không có tài cán gì.

Chú ý tới trong hộc tủ có cái gì đó, ánh mắt của cô dừng lại trên cảnh tượng đó.

Trên tủ đầu giường để một bộ trang phục nữ chỉnh tề, từ nội y đến tất chân, từ mũ đến kính mắt, không thiếu thứ gì, đèn bàn chèn lên một mẩu giấy ghi lại lời nhắn.

“Chờ tôi”.

Lời nhắn chỉ có hai chữ, ngay cả một dấu ngắt câu cũng không có.

Giống y như con người của anh, nét bút cứng rắn mà sâu sắc, mỗi một nét viết ngang hay thẳng đều thể hiện khí khái bá đạo cùng lạnh lùng.

Lạc Tiểu Thiến nhăn mi.

Chờ hắn trở về cùng cô tính toán sổ sách sao?

Chờ cái đầu anh ấy!

Kẻ ngu si mới có thể ở chỗ này chờ anh!