Đường Lên Đỉnh Vinh Quang

Chương 74: Anh làm sao biết được




Để ý đến bộ dáng của cô, Lãnh Tử Mặc trên giường nhíu mày.

”Trở về!”

”Cái này... Thời gian không còn sớm, tôi... Đi toilet...”

Cô không muốn quay trở về, vừa đeo dép lên thì cô lập tức đi ra cửa.

Tuy phòng ngủ cũng có phòng vệ sinh, anh còn ở đây nên cô vẫn hơi ngại.

Lãnh Tử Mặc nghe thấy tiếng bước chân cô đi xuống lầu, lập tức đứng dậy, đi đến phòng vệ sinh tắm rửa mặt.

Cố ý nán lại thật lâu, Lạc Tiểu Thiến đi vào phòng ngủ, thấy anh đã thức dậy, nhẹ nhàng thở ra một cái.

Từ phòng tắm đi ra, thấy cô, Lãnh Tử Mặc không khách khí liền mở miệng.

”Giúp tôi thu thập hành lý!”

Lạc Tiểu Thiến chẳng phản kháng, chỉ cần anh không cùng cô thân mật thì nấu cơm, giặt quần áo, thu thập hành lý... Cô hoàn toàn có chấp nhận.

Đi đến trước tủ quần áo, cô nhìn chiếc tủ quần áo gần như chiếm cả bức tường, quay sang nhìn anh.

”Vali xách tay ở chỗ nào vậy?”

”Cánh cửa cuối cùng của tủ quần áo!”

Cô theo lời mở ra.

Nhìn phòng treo quần áo cùng mũ trước mặt, ngạc nhiên đến mức trợn mắt ngoác mồm

Phòng để quần áo còn rộng hơn phòng ngủ mà cô thuê.

Cái bức tường đối diện với cửa, có đầy đủ các loại mũ, hai bên, một bên là giày, bên còn lại là quần áo.

Đúng là biến thái, một người đàn ông, tại sao phải chuẩn bị nhiều quần như vậy.

Ánh mắt nhìn những bộ quần áo cùng trang sức ở trên, cô đột nhiên hiểu được, những thứ này —— là quần áo diễn xuất!

”Đây là là quần áo diễn xuất của anh sao?!” Cô hưng phấn đi vào, giơ ngón tay chạm vào những chiếc mũ trên kệ cùng cái mũ dạ, “Tôi nhớ ra, đây chính là quần áo mặc trong mv 《cát chảy》, còn có này cái, cái này cũng là trang phục trong mv《dũng cảm》...”

Đối với đồ của anh, cô lại thuộc thuộc như lòng bàn tay.

Lãnh Tử Mặc đi tới, nhìn lưng cô.

”làm sao cô biết?”

”Tất nhiên là tôi biết rồi!” Lạc Tiểu Thiến xoay người, giơ lên một ngón tay chỉ vào ngực mình rồi cười và nói, “Tôi nói cho anh biết, trước đây tôi chính là một fan hâm mộ trung thành của anh đó, cái thời ấy, bài hát 《 dũng cảm 》 của anh đã đi cùng tôi cả mùa đông đó, tôi còn cất rất...”

Nói đến một nửa, cô đột nhiên hé miệng.

Đây chính là bí mật của cô, tai sao cô lại nói cho anh biết?

Lúc đó mẹ cô qua đời, toàn bộ bầu trời của cô đều u ám, cả ngày cô nhốt mình trong phòng, ngẫu nhiên nghe thấy ai đó hát bài này.

”Tôi biết, bạn nhất định đang mỉm cười từ trên trời nhìn xuống, hi vọng tôi dũng cảm...”

Ca từ anh viết đã đi sâu vào lòng cô.

Những ngày sau, cô lần lượt nghe hết bài này, cuối cùng từ khi mẹ cô mất đi, cô lại dũng cảm đối diện với cuộc sống.

Cô cũng mất mẹ sao?

Lãnh Tử Mặc nhìn qua ánh mắt ảm đạm của Lạc Tiểu Thiến, “Thu thập hành lý đi!”

Á, cô quên mất việc này!

Lạc Tiểu Thiến phục hồi tinh thần lại, vội đi qua, từ bên dưới kệ để quần áo lôi ra một chiếc vali, lôi ra phòng để quần áo, kéo tới trước tủ quần áo.

”Thời tiết bên Paris không khác bên này là bao, bất quá vì phòng lạnh, vẫn nên mang ít áo khoác đi...” Cô lầm bầm lầu bầu, kéo cánh cửa thứ nhất của tủ quần áo ra, kết quả, bên trong toàn là quần.

”Cánh cửa thứ hai bên tay phải.” Đúng lúc Lãnh Tử Mặc nhắc nhở.

Cô đi qua, lấy một cái ái khoác thích hợp, tỉ mỉ gấp lại rồi bỏ vào hành lý.

”Còn âu phục!”

”Cánh cửa thứ nhất bên tay phải.”

Áo lót, tất, nội y... Cô ngăn lắp gọn gàng giúp anh thu xếp, toàn bộ đều được phân loại cất vào vali.