Đường Lên Đỉnh Vinh Quang

Chương 7: Cô có biết cô đang làm cái gì không




Tắt vòi nước lạnh, Lãnh Tử Mặc tiện tay đem khăn tắm để trên người cô.

“Hiện tại, cô có thể cút!”

“Cút ngay!”

Lạc Tiểu Thiến chợt ngẩng mặt lên, nhìn về phía anh, “Tôi là người, anh dựa vào cái gì bảo tôi cút, anh nổi tiếng, có nhiều tiền, tôi hận nhất chính là loại đàn ông xấu xa như anh, bớt đứng đó giả bộ thanh cao đi….Không có scandal sao, không mê nữ sắc sao, chó má, hay nên nói anh là gay …..”

Nhục nhã, lạnh lẽo, uất ức….

Các loại tâm tình lẫn lộn vào nhau, ngay cả cô cũng không biết mình lấy dũng khí ở đâu mà dám đối đầu với tên Diêm Vương này, lại như chú sư tử con rống giận với anh.

Từ đêm chạy ra khỏi căn phòng của Lục Hạo, uất ức cùng phẫn lộ vẫn đè nén trong lòng cô, vẫn chỉ cắn răng chịu đựng, nghĩ cách để nổi danh, để trả thù hắn.

Hiện tại, với Lãnh Tử Mặc trước mặt, cô rốt cuộc không kìm nén được, hoàn toàn bộc phát hết ra ngoài.

Nha đầu này, lại muốn khiêu chiến với tính nhẫn nại của anh?

Nghe được cái chữ gay kia, Lãnh Tử Mặc hoàn toàn nổi giận, đưa tay kéo cô từ dưới sàn lên, đặt tại tường phòng tắm, nghiến răng nghiến lợi thốt ra từng chữ một.

“Cô,nói,lại,một,lần,nữa!”

“Gay,gay,gay!” Lạc Tiểu Thiến không chút sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào anh, “Hừ, nếu tôi nói, anh không chỉ là gay, còn là một…….”

Tay của Lãnh Tử Mặc siết chặt, nha đầu đáng chết này, còn dám nói anh là gay, anh sẽ cho cô biết anh có phải là đàn ông chân chính hay không.

Giơ tay lên bóp cằm của cô, anh hung hăng hôn xuống.

Lạc Tiểu Thiến định nói hai chữ ‘hẹp hòi’, đã bị anh cứng rắn chặn lại trong cổ họng.

Nụ hôn của anh bá đạo không có chút ôn nhu, hơn nữa cô còn chưa kịp phản ứng, nháy mắt đã tiến quân thần tốc, đánh thẳng vào thành trì bí mật sau môi cô.

Xúc cảm khác thường từ đầu lưỡi truyền khắp toàn thân, đầu óc Lạc Tiểu Thiến liền trống rỗng.

Đây chính là nụ hôn đầu tiên của cô, cùng Lục Hạo là thanh mai trúc mã vài chục năm, bọn họ cũng đã từng trải qua môi chạm môi, nhưng khi đó, cô vẫn chỉ là học sinh trung học ngây ngô, chỉ cùng anh ta chạm môi một cái, chứ không có nửa điểm thâm nhập.

Chỉ chốc lát sau khi cơ thể vì không còn nước lạnh xối vào, lại tỏa ra một luồng khí nóng từ bụng xông lên, Annie mất mấy vạn mới có thể mua được loại thuốc này, tất nhiên không phải là chỉ có tắm nước lạnh là sẽ giải tỏa hết.

Cô theo bản năng ôm lấy hông anh, vụng về đáp lại.

Cô, ngây ngô lại cuồng dã, vừa như một cô ngốc, lại vừa như có ma chú khiến thân thể anh lại phản ứng một lần nữa.

Cảm giác thân thể có biến hóa khác thường, Lãnh Tử Mặc lấy tay đẩy cô ra.

“Bây giờ, cô có thể cút!”

Anh chắc chắn là điên rồi, lại có thể vì chứng minh giới tính của mình mà hôn cô.

Mất đi cánh tay anh chống đỡ, Lạc Tiểu Thiến lập tức mềm nhũn như bùn ngã xuống sàn.

Tim cô đập thật nhanh, thân thể như có gì đó cứ thế kêu gào đến cô không biết là mình bị làm sao, hai chân vô lực không thể đứng vững.

Lãnh Tử Mặc vươn tay theo bản năng, lần thứ 2 giữ chặt lấy cô, ánh mắt rơi vào khuôn mặt ửng hồng dị thường của cô, anh ầm thầm rủa một câu.

Annie chết tiệt kia, đã bỏ thêm gì vào trong nước, khiến cho cô gái này không khống chế được?

Không để ý đến bàn tay nhỏ bé của cô đang sờ loạn trên người mình, anh nắm lấy cằm cô, để cô nhìn thẳng vào mình, “Cô có biết cô đang làm cái gì hay không?”

Lạc Tiểu Thiến chỉ cau mày, thốt ra một chuỗi thanh âm khô khốc, “Ngực….Thật là khó chịu….”

Khuôn mặt non nớt tràn ngập kích tình, đôi mắt như hồ nước lại tràn đầy ủy khuất, dưới ánh đèn phòng tắm, đôi môi bị anh hôn qua, đỏ tươi quyến rũ lạ thường.