Thế giới cường hào, quả nhiên không phải loại ** ti như cô có thể hiểu được!
Đối với cô ba trăm vạn khiếncô bán đứng tôn nghiêm.
Đối với Lãnh Tử Mặc mà nói, một tháng ba trăm vạn, có vẻ như, không tính là cái gì.
Để nguyên liệu nấu ăn vào trong phòng bếp, phân loại nhét vào tủ lạnh,
sau đó Lạc Tiểu Thiến mới đi ra, tham quan gian phòng này.
Căn này là chỗ ở, dưới lầu trừ phòng bếp và phòng khách, buồng vệ sinh ở ngoài, còn thừa lại hai gian phòng, gian thứ nhất là để đồ, gian còn
lại là thư phòng.
Nhìn ghế sofa trong thư phòng, Lạc Tiểu Thiến bĩu môi.
Đi một vòng dưới tầng 1 thấy không có phòng nào dành cho cô.
Cô đi lầu trên.
Tầng hai có hai gian phòng.
Phòng thứ nhất là phòng ngủ rộng rãi, cửa sổ sát đất to lớn, có thể nhìn thấy hàng vạn ánh đènvà cảnh đẹp đường phốbình yên của thủ đô Bắc Kinh.
Phòng ngủ này chính là master bedroom, không hợp với cô.
Lạc Tiểu Thiến đẩy cửa phòng ra, bật đèn lên.
Ánh đèn sáng lên, phản chiếu một căn phòng rộng lớn.
Trong đó có một bức tườnglàm bằng tường, toàn bộ đều được làm bằng
gương, cũng như kéo dài với ống thép không gỉ, ở phía bên kia, là một
phòng tập luyện.
Rõ ràng nơi này là phòng tập thể hình với phòng luyện tập.
Một chung cư lớn nư vậy, mà anh ta chỉ xây có một phòng ngủ.
Chẳng lẽ cô không còn lựa nào khác là ngủ với anh ta sao?!
Chú ý đến cầu thang hương lên trên, Lạc Tiểu Thiến xoay người đi tới.
Chẳng lẽ, còn có tầng ba?!
Kết quả, cô sai.
Đoạn cuối cầu thang là cánh cửa thông ra với sân thượng.
Trên sân thượng, trồng hoa theo phong cách châu âu, tràn trí đẹp mắt với một hàng cây nhỏ xanh biếc, dưới giàn cây nho, có bàn có ghế dựa có
quầy bar.
Nghiêng đối diện, co một cái xích đu.
”Đến lúc đó, chúng ta sẽ mua một ngôi nhà ở tầng cai nhất, có sân thượng đẹp nhất, sau đó, ở trên sân thượng anh sẽ làm cho em một cách xích đu, em ngồi trên xích đu, anh đánh đàn hát cho em nghe, gió đêm thổi nhìn
xuống hàng vạn ánh đèn...”
Giọng nói Lục Hạo đột nhiên vang lên bên tai.
Hết thảy trước mắt y hệt nhiều năm về trướcanh ta hứa hẹn dệt lên cho cô một giấc.
Hiện tại, giấc mơ đã vỡ, hơn nữa còn do anh ta đâm thủng.
”Lục Hạo, Anh | con mẹ hỗn đản, anh chờ đó, tôi Lạc Tiểu Thiến là tuyệt đối sẽ không tha thứanh đâu!”
La hét kêu la ầm ĩ, Lạc Tiểu Thiến xoay người trở lại gian phòng, tùy
tay ném trang y phục cùng bọc hành lý trên hành lang, cô lập tức đi vào
phòng luyện tập, cỡi giày ra cùng áo khoác, mở âm nhạc ra, điên cuồng
nhảy múa.
Cô nhảy lên, cô múa, cô nhảy, cô xoay tròn...
Cho đến khi cả người đầy mồ hôi, lực gần như cạn, cô mới dừng lại, tắt âm nhạc đi.
Trong túi xách, điện thoại di động kêu ông ông vang.
Lạc Tiểu Thiến bò qua, thấy số hiên trên màn hình điện thoại di động giống như số của người quen.
”Alo?” Cô nhận cú điện thoại.
”Không cần chờ tôi, cô ngủ trước đi!” Âm thanh Lãnh Tử Mặc đơn giản rõ ràng.
Lạc Tiểu Thiến giật mình, sau đó vui mừng giương môi “Được, tôi biết rồi!”
Đệt!
Sớm biết, cô đã không cưỡng ép mình ăn cái vật kia, còn phải chịu đựng mùi của nó lâu như vậy
Xách túi đi đến phòng tắm, cô lưu loát cởi quần áo tắm rửa, đánh răng
cẩn thận và thậm chí còn đến mấy lần, xác định trên người mình không còn mùi vị gì nữa, lúc này mới thay bộ váy ngủ đi ra khỏi phòng tắm.
Chú ý đến đến một cánh cửa chưa được đóng chặt ở bên kia, cô đi qua,
muốn khóa chặt cửa lại, thấy bên trong nháp nháy có một chiếc grand
piano thanh lịch sáng bóng, bàn tay cô cứng lại
Vì giúp mẫu thân chữa bệnh, cô đã cầm bán cái cây đàn dường cầm của mình rồi, cái này cũng phải ba năm rồi chưa chạm qua.
Tên kia còn lâu mới về, cô đàn một tý, chắc anh ta không biết đâu
Rốt cục, không chống lại được dụ hoặc, Lạc Tiểu Thiến nhẹ chân nhẹ tay đi vào phòng.