“Anh……thơm quá!”
Cô hàm hồ nói, môi liền hướng gần về phía anh.
Lãnh Tử Mặc phục hồi lại tinh thần, ngồi thẳng người dậy, kéo chăn mỏng trên người cô ra.
“Biến, trước khi tôi thay đổi chủ ý!”
Quần áo của cô cũng đã cơi, áo sơ mi trắng rộng thùng thình cũng đã
trượt đến vai, nội y buông lỏng trên ngực, cảnh xuân cùng eo thon nhỏ
phơi bày ra đường cong nóng bỏng.
Dưới ánh đèn, bởi vì tác dụng của thuốc trong chai nước mà làn da trắng
nõn dần phiếm hồng, nằm trên ga giường tối màu, giống như bông hoa bách
hợp nở rộ.
Mê hoặc không gì sánh được.
Lãnh Tử Mặc thấy miệng hơi khô nóng, lập tức rời ánh mắt.
“Tôi cho cô thời gian 1 phút!”
Chăn đắp bị kéo ra, hơi lạnh ùa vào, khiến cho tinh thần đang hỗn độn của Lạc Tiểu Thiến dần thanh tỉnh.
Cô đang làm cái gì thế này!
Tùy tiện túm lấy áo sơ mi, cô đứng dậy muốn xuống giường, vừa mới đứng lên hai chân liền mềm nhũn lại ngã xuống.
Lãnh Tử Mặc cau mày, khom người, đưa tay kéo cô từ trên sàn nhà lên.
“Nha đầu chết tiệt kia, là cô bức tôi!”
Anh không phải là người tùy tiện, đối với phụ nữ luôn giữ khoảng cách
nhất định, đã không truy cứu trách nhiệm với cô, để cô rời đi, cũng
không phải thái độ thường ngày của anh rồi.
Cô lại ngoan cố không đi, vậy cũng đừng trách anh không khách khí!
Vừa tỉnh táo được một chút, Lãnh Tiểu Thiến lại bị tác dụng của thuốc
làm cho vô lực, hai chân mềm nhũn lung lay sắp ngã, theo bản năng cô kéo áo sơ mi của anh, cả người liền nhào vào lòng anh.
“Chân của tôi, không đứng lên được…….”
Cách một lớp quần áo mỏng, anh có thể cảm thấy nhiệt độ từ thân thể cô truyền ra.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt cô ửng hồng không như bình thường, nét mơ màng
trong mắt không hề giống với hình ảnh thanh thuần lúc trước.
Nghĩ đến vừa rồi Annie đi đến, Lãnh Tử Mặc nhanh chóng liếc nhìn bốn
phía xung quanh phòng, ánh mắt liền rơi vào chai nước cô tiện tay đặt
trên bàn.
Trong đầu anh liền nghĩ đến những chuyện liên tiếp xảy ra.
“Cô uống nước rồi?”
Anh trầm giọng hỏi.
Lạc Tiểu Thiến không trả lời, cô lúc này đã hoàn toàn mất hết lý trí, cô không có bất kỳ kinh nghiệm nào, chỉ là theo bản năng tiến lại gần anh, đưa tay vuốt ve trên người anh.
Quần áo của anh sớm đã bị cô cởi ra, bàn tay cô rơi thẳng vào trong cơ thể của anh, đôi tay nóng bỏng như mang theo ngọn lửa.
“Chết tiệt!” Anh mắng nhỏ một tiếng.
Không biết là mắng Annie, hay là mắng cái cô gái nhỏ trong phòng này,
cũng có thể là mắng cơ thể anh lại sinh ra phản ứng với cô gái này.
Nắm lấy tay cô đang đốt lửa trên người mình, kéo nhanh cô vào phòng tắm, cứ như thế đem cô vứt trên sàn, cầm lấy vòi sen mở van nước lạnh.
Nước lạnh như băng lập tức xả xuống người cô.
Quần áo sớm đã cởi ra mấy phần, trên người nóng như lửa, đột nhiên bị
nước lạnh xối lên người, Lạc Tiểu Thiến theo bản năng ôm lấy bản thân.
“Đừng mà, đừng mà!”
Lãnh Tử Mặc không để ý cô, cứ thế không kiêng dè xối nước lạnh lên người cô.
Loại thuốc kia không có thuốc giải, anh chỉ mong nước lạnh có thể làm cô tỉnh táo lại.
Sau đó, anh để cô rời đi, cô gái đáng chết này, anh không bao giờ………Muốn gặp cô nữa.
“Lạnh quá!”
Lạc Tiểu Thiến ngồi dựa vào tường, cánh tay ôm lấy thân thể đang run rẩy không ngừng.
Cô mảnh khảnh như thế, quần áo bị ướt dính vào người, nhìn qua thấy thật đáng thương, nhưng lại có một loại mê hoặc không tả được.