“Ba phút, ba phút là xong.” Hứa Hạ nhìn cô cười, kéo Lạc Tiểu Thiến vào
phòng hoá trang sau hậu trường, vừa giúp cô trang điểm vừa an ủi cô“Tiểu Thiến, cậu đừng nghe cô ta nói vớ vẩn, mình nói cho cậu hay, nếu
cậu thực sự đi, mình chắc chắn Tiểu dạng sẽ vì lôi kéo cậu àm tang lương cho cậu ngay, cậu là vai chính của Kim Cung này mà!”
Ba phút sau, Lạc Tiểu Thiến mang tóc giả cùng trang sức trang nhã, kèm
theo trang phục biểu diễn giá rẻ được mua ở khu chợ trời lên khán đài.
Cô vừa cất tiếng thì cả quán bar liền im lặng.
Ba tháng trước, mẹ cô qua đời, vì có thể ở cạnh Lục Hạo, cô một mình đi
tới Bắc Kinh. Bởi vì không có bằng cấp nên cô không tìm được việc làm,
cuối cùng mới đến Kim Cung làm ca sĩ.
Bằng bề ngoài và giọng ca hơn người, cô nhanh chóng có được nhiều fan trung thành.
Vừa hát được một đoạn cũng đã có người tặng hoa.
Tại Kim Cung, giá một bó hoa là một ngàn, người khác đưa một bó thì cô có thể có được một trăm.
Ở Kim Cung, tiền lương của ca sĩ cố định ít đến đáng thương. Nên dựa vào việc tặng hoa mà có thêm tiền. Chỉ là tính tình của cô không thích lấy
lòng khách cho nên tiền cô kiếm được không nhiều.
”Cám ơn!”
Nói tiếng cám ơn, cô tiếp tục hát.
Hát xong, cô đứng đậy chuẩn bị xuống sân khấu. Trong lúc này, ở một góc
của phòng VIP đã có một người đứng lên, la lớn, “Hát một bài “Thập Bát
Mạc(*)”, tôi sẽ lập tức đưa cho cô một trăm bó hoa!”
(1 bài hát dân gian – Mưới tám cách sờ. theo mình nghĩ đây là 1 điệu hát thô tục, mà Vi tiểu bảo thường hay hát (Vi tiểu bảo là con của một nữ
nhân thanh lâu, nổi tiếng vô sỉ và háo sắc)
”Thực xin lỗi!” Lạc Tiểu Thiến đặt nhẹ lại tại phát đau dạ dày, “Tôi sẽ không hát!”
”Mẹ kiếp, mày không nể mặt tao phải không?” Người kia nghe xong nổi
giận, lập tức đứng lên, đi thẳng về hướng sân khấu mà. Phía sau, mấy
người bạn đi cùng không những không ngăn hắn lại mà còn cùng nhau vây
quanh.
”Ô!” Lưu quản lý thấy tình thế không ổn, liền tươi cười chào, đem Lạc
Tiểu Thiến bảo hộ ở phía sau, “Tôi cứ hỏi là ai, thì ra là Lâm Thiếu,
ngọn gió nào đưa ngài đến quán rượu của chúng tôi thế này?”
Người gọi là Lâm Thiếu kia lờ đờ, uể oải cười, “Tôi nghe nói ở đây mới
có một con bé khá lắm, nên dù thế nào cũng phải đến đây ủng hộ chứ, đúng không?”
”Thế ư, Lâm Thiếu tốt bụng quá.” Lưu quản lý cười kéo Tiểu Thiến qua, “Tiểu Thiến, còn không mau cám ơn Lâm Thiếu.”
”Cảm ơn Lâm Thiếu!” Lạc Tiểu Thiến biết điều nói.
Loại chuyện như vậy, không phải là lần đầu tiên cô gặp. Tuy rằng trong lòng chán ghét nhưng ngoài mặt đã che dấu tức giận.
”Lâm thiếu!” Hứa Hạ cũng đã tới. “Cô ấy không phải không nghe ngài, mà
là cô ấy không biết hát, hay để em hát cho ngài nghe nhé?”
”Mày là cọng rễ hành nào thế!” Lâm Thiếu nhìn chằm chằm vào Lạc Tiểu Thiến “Tao là muốn cô ta hát.”
”Lâm Thiếu, cô ấy thực sự không biết hát.” Lưu quản lý cũng cười tươi.
Từ sau khi Lạc Tiểu Thiến tới, quán bar liền làm ăn tốt hơn, cô còn phải trông cậy vào Lạc Tiểu Thiến để mà chống đỡ, đương nhiên cũng phải giúp đỡ cô ấy.
”Nếu không biết hát, thì đến đây để Lâm Thiếu ‘ Sờ mười tám kiểu’ đi!”
Một bên, bạn bè của Lâm Thiếu Thông liền ồn ào
”Các cậu đang làm Tiểu Thiến của chúng ta sợ hãi kìa.” Lâm Thiếu Thông
ánh mắt ái muội nhìn đùi của Lạc Tiểu Thiến dưới làn váy ngắn.
”Đừng sợ, tôi sẽ không làm khó em, không hát, được, sẽ không hát.”
”Cám ơn Lâm Thiếu!” Lạc Tiểu Thiến vội vàng cám ơn.
”Đừng cảm ơn vội, tôi còn chưa nói xong đâu.” Lâm Thiếu Thông đem tay
đưa ly rượu đến trước mặt cô, “Chỉ cần em uống cái này, em không cần
phải hát tôi cũng sẽ đưa ngươi một trăm bó hoa.”
”Lâm Thiếu quả nhiên là có khí phách, được, em uống thay cô ấy.” Hứa Hạ lập tức đi tới, tính cầm ly rượu.