Lạc Tiểu Thiến kinh hô một tiếng, hoảng hốt kéo xuống áo phông, quay lại phía sau.
Chỉ thấy, phía sau của cầu thang đang mở, nhìn qua khe cửa, có một người đàn ông cao lớn đeo kính đen đang cười tít mắt nhìn cô.
Nhận ra đối phương không phải là Lãnh Tử Mặc, Lạc Tiểu Thiến đè xuống trái tim đang đập nhanh, ngồi xuống chỗ cũ.
Đối phương, có vẻ quen quen.
Chẳng qua, lúc này Lạc Tiểu Thiến không có tâm tình muốn nhớ xem là ai.
“Vô si!”
Mắng một câu, cô vội càng xuống lầu, lại không để ý tấm ảnh ở trong túi áo bị rơi ra.
Tiêu Dương khẽ nâng khóe môi, cất bước đi vào trong cầu thang, nhìn đến
ánh sáng phản chiếu dưới bậc thang, anh nghi hoặc dừng bước, khom người, ngón tay thon dài nhặt lên tấm hình, nhìn hướng cầu thang, cao giọng
gọi.
“Tiểu thư……..”
“Anh mới là tiểu thư, cả nhà anh đều là tiểu thư………”
Từ cầu thang cách hai tầng lầu, Lạc Tiểu Thiến nói vọng lên một câu, xoay người đẩy cửa cầu thang chạy ra ngoài đi vào toilet.
“Này!”
Tiêu Dương vội chạy đến tầng lầu cô đi ra, kéo cửa cầu thang lại không nhìn thấy cô đâu.
Nhún nhún vai, tùy tay đem tấm ảnh nhét vào túi áo, Tiêu Dương đi xuống lầu.
“Cái tên xui xeo kia khiến ta phải uống nước lạnh, Lãnh Tử Mặc, đế vương giới giải trí, tôi hận đã từng coi anh là thần tượng của tôi,
tôi….phi!” Lạc Tiểu Thiến phun ra ngụm nước lạnh trong miệng, “Đúng là
tên lưu manh khốn kiếp, một trăm vạn, anh chờ đó, chờ chị đây có tiền,
chị liền cho hai trăm vạn, cho đi rửa bồn cầu cho chị đây!”
Tức giận mắng chửi, cô chỉnh lại quần áo của mình trong gương, lúc này mới đi ra khỏi toilet, vào thang máy đi xuống dưới lầu.
Đi ra đường lớn, Lạc Tiểu Thiến đi về phía tàu điện ngầm.
Có chuyện đang suy nghĩ, cô cũng không để ý đến có chiếc xe đi ra từ bãi đỗ, cứ thế mà cúi đầu đi.
Tiếng phanh xe chói tai vang lên, Lạc Tiểu Thiến hoảng loạn tránh ra,
xoay mặt nhìn thấy một chiếc xe thể thao Bugatti màu đỏ, cô bực mình giơ lên ngón tay giữa.
Rủa một câu, hôm nay là cái ngày gì, trước sau đều gặp những tên biến thái, hiện tại suýt chút nữa bị xe đụng.
Cách lớp kính nhìn Lạc Tiểu Thiến dựng thẳng ngón giữa lên trời, Tiêu Dương hơi hơi nâng khóe môi.
Cô gái nhỏ mà tính tình không nhỏ mà.
Đẩy xuống cửa kính xe, anh mở miệng cười, “Tiểu thư….không phải, em gái, em chờ một chút….”
Lại là hắn?!
Lạc Tiểu Thiến nhìn một cái là nhận ra chính là kẻ ở trên cầu thang, xem hành động bắt chuyện rất tự nhiên của Tiêu Dương, nhất thời cắn răng
nhướng lông mày.
Hôm nay là này thế nào, mà tên này như oan hồn bám mình mãi không tan.
“Ai là em gái của anh, đừng cho rằng có siêu xe có tiền thì giỏi lắm, nói cho anh biết, chị đây không thích.!”
“Cô hiểu lầm rồi, cô đợi chút……”
Tiêu Dương nghiêng người, mở ngăn chứa đồ bên cạnh tay lái, vừa nãy hắn đem tấm ảnh để vào đây.
“Xin lỗi, chị không rảnh!”
Đáp lại một câu, Lạc Tiểu Thiến bước nhanh vào cửa nhà ga tàu điện ngầm.
“Nhìn xem, cái này có phải của cô không?”
Tiêu Dương từ ngăn chứa đồ lấy ra tấm ảnh, xoay mặt đem ảnh giơ ra ngoài cửa xe.
Không có ai đáp lại, anh quay lại, bên ngoài không có ai, không thấy bóng dáng Lạc Tiểu Thiến đâu.
Nhìn tấm hình cầm trong tay, Tiêu Dương nhíu mày.
Phía sau, còi xe kêu lên, Tiêu Dương dừng xe ngay tại cửa ra, những xe phía sau không thể đợi thêm.
“Chính là cô không cần, đừng trách tôi!”
Nhún nhún vai, anh đém tấm hình thả vào ngăn chứa đồ, khởi động ô tô, nhập vào dòng xe đang chạy.