Khẽ nói tự trấn an bản thân, Lạc Tiểu Thiến cúi đầu cởi mũ xuống, lúc này mới có dũng khí đi vào tòa nhà Đế thị.
Cô vừa mới bước vào đại sảnh, một người đàn ông mặc tây trang màu đen đã nhanh chóng đến tiếp đón, ngữ khí khách sáo nhưng lại không nghe ra cảm xúc gì hỏi cô, “Tiểu thư Lạc Tiểu Thiến, mời cùng tôi lên lầu.”
Biết đối phương là người do Lãnh Tử Mặc phái đến, Lạc Tiểu Thiến đè nén
căng thẳng, cùng anh ta đi vào thang máy chuyên dụng dành cho khách quý, lên thẳng lầu mười ba.
Mở cửa phòng 1314, người mặc trang phục màu đen nâng lên cánh tay.
“Lãnh tiên sinh đang ở thư phòng!”
Trong phòng, đèn đuốc sáng trưng.
Lạc Tiểu Thiến cảm thấy hơi chói mắt.
Nghĩ đến người đó đang ở trong này, lòng bàn tay cùng sau lưng cô liền
toát mồ hôi lạnh, tim cũng vì thế mà đập nhanh thêm mấy lần.
Hít một hơi thật sâu, cô cắn răng đi vào, từng bước từng bước đi qua
phòng khách, đến căn phòng đóng kín cửa cạnh phòng ngủ, giơ tay lên định gõ cửa.
“Vào đi!”
Không chờ cô gõ cửa, bên trong đã truyền ra giọng nam quen thuộc mà lạnh lùng.
Tuy rằng chỉ nghe anh nói mấy câu, cô liền nhận ra thanh âm của anh.
Trong lòng kịch liệt run rẩy, thở sâu ba lần, mới lấy được dũng khí đẩy cánh cửa trước mặt.
Dù chỉ là thư phòng, nhưng cũng rộng hơn cả phòng trọ của cô.
Lãnh Tử Mặc ngồi sau cái bàn lớn, trên người mặc chiếc áo sơ mi màu xám
bạc, mấy chiếc cúc trên cổ áo cởi ra, thấp thoáng lộ ra lồng ngực tráng
kiện.
Thư phòng không bật đèn quá sáng, nhưng bóng đèn phát sáng phía sau anh như khiến anh tỏa ra một vòng sáng vàng xung quanh.
Ngồi phía sau bàn là một người đàn ông mặt mũi tuấn lãng, như là một vị
thần Hi Lạp, anh tuấn mà cao quý, khiến người khác cảm thấy áp lực vô
cùng.
Rõ ràng anh chỉ là ngồi, tầm mắt thấp nhìn cô, Lạc Tiểu Thiến thật sự sinh ra một loại cảm giác ngưỡng mộ.
Ánh mắt anh như từ trong mắt cô nhìn thẳng vào lòng cô, khiến cô không dám nhìn thẳng.
Buông xuống xấu hổ, cô cẩn thận dè dặt đem túi giấy đựng trang phục đặt trên đất.
“Đây là trang phục anh đưa cho tôi, anh….có thể trả lại đồ của tôi không?”
Lãnh Tử Mặc ngồi trên ghế nhìn cô.
Cô đã thay quần áo anh đưa cho cô, bây giờ trên người cô là áo cực kì bình thường cùng quần thể thao.
Cô quá gầy, cho dù cố gắng kéo cao cổ áo nhưng vẫn không dấu được vết tích ái muội lộ ra.
Dưới anh đèn, làn da tuyết trắng cùng dấu hôn như ngọn lửa làm mắt anh nóng rực.
Ánh mắt anh lại cứ thế tự nhiên mà nhìn đến môi cô.
Không thấy anh đáp lại, Lạc Tiểu Thiến bởi vì cẳng thẳng mà liếm liếm bờ môi khô, “Chuyện tối ngày hôm qua, thật xin lỗi, tôi….tôi không biết
mọi việc lại biến thành như vậy, kì thật tôi…tôi không phải cố ý…ý tôi
là…..”
Khí thế cường đại của anh khiến cô có chút nói năng lộn xộn.
Cô không hề biết, hành động vô ý của cô đối với anh không khác nào trêu trọc.
Lãnh Tử Mặc ngắt lời cô, đơn giản nói ra ba chữ.
“Tôi muốn em!”
Anh muốn cô?
Là có ý gì?!
Lạc Tiểu Thiến ngẩng mặt nhìn anh, có chút không hiểu.
Lãnh Tử Mặc ngồi dựa lưng vào ghế, từ ngăn kéo lấy ra một tấm thẻ màu vàng, tùy ý ném lên trên bàn trước mặt cô.
“Trong này là một trăm vạn, trước khi tôi chán, cô có thể tùy ý sử dụng!”
Thẻ vàng ngắn ngủi bay trong không trung tạo ra tia sáng rồi rơi trên bàn, như một tấm vàng kim sáng bóng.