“Tôi rất xúc động, nói thật ra thì bây giờ có rất ít bài hát có thể khiến tôi cảm động đến mức muốn rơi lệ!”
Ánh mắt Á Nam dừng trên người Lạc Tiểu Thiến: “Trước khi thấy cô ấy, tôi đã nghe không ít chuyện về cô bé này, thậm chí thứ cho tôi nói thẳng,
tôi còn không hề xem trọng cô ấy! Nhưng mà hôm nay khi tôi nghe cô ấy
hát “Ánh trăng bạc” tôi đã cảm nhận được cô ấy tốn rất nhiều tâm huyết
khi sửa đổi lời hát, giữ lại dự bi thương kích thích người nghe, lại
thêm vào dũng khí và quyết tâm mà trước đây không có. Tôi thích một “Ánh trăng bạc” như vậy, cũng giống như mọi người đều biết, bản thân mặt
trăng không thể phát sáng, nhưng khi chúng ta nhìn ánh trăng lại vẫn cảm thấy sáng ngời và ấm áp, vốn dĩ tôi định cho cô ấy 9 điểm, nhưng bây
giờ tôi lại quyết định cho cô ấy điểm số cao nhất! Đúng như Adams đã
nói, cô ấy là một nghệ sĩ chân chính, chỉ có một người thật sự yêu âm
nhạc mới có thể làm được điều này! Lạc Tiểu Thiến, cố lên!”
“Cảm ơn!” Lạc Tiểu Thiến lại khom người hành lễ, cảm ơn.
“Đây là lần đầu tiên xuất hiện 3 điểm số cao nhất!” Hà Tuấn nhìn màn
hình lớn, “Hiện tại tổng điểm của Lạc Tiểu Thiến là 230 điểm, khoảng
cách với người có điểm số cao nhất – Thẩm Tâm Di chỉ có 4 điểm, bây giờ, quyền quyết định cuối cùng đang nằm trong tay anh, Lãnh đế đại nhân,
anh có muốn nói gì không?”
Lãnh Tử Mặc cầm bút trên bàn, nhanh chóng viết 1 chữ số lên bảng, sau đó hắn giơ bảng lên.
Trên bảng là một con số “4” thật lớn, vô cùng chói mắt.
Mặc kệ là trên đài hay dưới sân khấu, tất cả mọi người đề vô cùng bất ngời,
“Vì sao?”
Lần này, người mở miệng không phải Hàn Tuấn cũng chẳng phải Âu Dương Tình, mà chính là Lạc Tiểu Thiến.
Vì sao? Vì sao hắn lại cho cô 4 điểm chứ?
Không sai, đúng là giữa bài cô có đàn thiếu mấy nốt nhạc, nhưng cô cũng
có lí do chính đáng, hắn nghĩ cô muốn thế sao? Hắn biết cô đau cỡ nào
sao?
Lạc Tiểu Thiến nhìn Lãnh Tử Mặc ngồi trên bục giám khảo, trong lòng tràn đầy ấm ức nói không nên lời.
Thời điểm bàn tay bị cắt đứt, cô cũng không hề khóc, nhưng hiện tại, tầm mắt cô đã bắt đầu mơ hồ.
Lãnh Tử Mặc, thằng khốn Lãnh Tử Mặc, hắn cố ý, hắn cố ý muốn cô thua!
Vì từ trước đến nay, hắn không hề muốn cho cô sự tự do!
Nói cái gì mà trận đấu công bằng? Nói cái gì mà giúp cô sửa lời bài hát… tất cả đều là giả! Giả!
Hắn và Lục Hạo có gì khác nhau? Đều là đồ khốn!
Nhìn nước mắt chớp động trong mắt cô, Lãnh Tử Mặc nhíu mày.
Lại khóc!
Nghĩ rằng như thế có thể khiến hắn thương hại cô sao? Hắn đã nói trong trận đấu, hắn sẽ không bật đèn xanh cho cô!
Cô muốn biết vì sao ư? Được, hắn sẽ cho cô biết.
“Đoạn điệp khúc, em muộn nửa nhịp, đàn thiếu 16 nốt nhạc, tất cả âm tiết nửa sau bài hát đều không đủ lực, cho dù có dàn nhạc đệm che dấu giúp
em nhưng vẫn không thể che dấu nổi!” Ánh mắt Lãnh Tử Mặc xẹt qua ngón
tay của cô, “Hơn nữa, trong trận đấu của tôi, bày trò tranh thủ tình cảm vĩnh viễn không thể thành công, tôi muốn là một ca sĩ chứ không phải
một diễn viên!”
“Anh cho rằng tôi tự làm tay mình bị thương sao?” Lạc Tiểu Thiến cắn răng hỏi.
“Chẳng lẽ không đúng hay sao?” Lãnh Tử Mặc hỏi lại.
Vết thương sâu như thế, nếu không xử lý kịp thời thì sau này có thể vĩnh viễn không đánh đàn được nữa, nhưng cô lại còn muốn ở chỗ này để chờ
chấm điểm.
Nếu không phải cô cố ý muốn dùng điều này để lay động khán giả và giám khảo, thì điều này phải giải thích thế nào?!
…