“Em nói cái gì?” Lãnh Tử Mặc trầm giọng hỏi.
“Em…” Lạc Tiểu Thiến mấp máy môi, “Em còn chưa được chấm điểm!”
Đã trả giá bằng nhiều nỗ lực như thế, thậm chí bị thương cô cũng đã kiên trì hoàn thành, thời điểm này, cô không thể rời khỏi sân khấu được.
Cô không biết là ai làm chuyện đó, nhưng cô muốn cho kẻ đó biết rằng, Lạc Tiểu Thiến cô chính là kẻ không thể bị đánh bại!
Ánh mắt dừng trên mặt cô ba giây, Lãnh Tử Mặc nhíu mày buông cô ra, xoay người trở về bục giám khảo.
“Cô có thể chứ?”
Âu Dương Tịch lo lắng nhìn ngón tay cô, tuy rằng có khăn tay quán quanh nhưng máu vẫn đang rỉ ra ngoài.
Cô ấy không thấy miệng vết thương của Lạc Tiểu Thiến nhưng nhìn thấy máu chảy nhiều như vậy cũng có thể đoán ra vết thương chắc chắn rất sâu.
Lạc Tiểu Thiến nắm chặt ngón tay đau đớn, cố gắng bình tĩnh cười, “Tôi có thể, chỉ là vết thương nhỏ thôi!”
“Vậy được, bây giờ, xin mời chọn ra khán giả chấm điểm Lạc Tiểu Thiến!”
Hàn Tuấn vung tay phải, ánh đèn chớp lên, cuối cùng dừng lại ở khán đài D.
“Tốt!” Âu Dương Tình cười nhìn khán giả ở khán đài D, “Bây giờ xin mời các vị bỏ phiếu cho Lạc Tiểu Thiến!”
Trên màn hình lớn hiển thị đồng hồ đếm, con số nhanh chóng tăng lên, rất nhanh đã qua con số 100.
Ngoài Lãnh Tử Mặc và Lạc Tiểu Thiến, gần như tất cả mọi người đều chú ý
đến con số trên màn hình, ở hậu trường, nhóm thí sinh đã hoàn thành phần thi của mình cũng đều chăm chú nhìn con số nhảy trên màn hình.
Hai tay Thẩm Tâm Di nắm thật chặt, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.
Sự thật thì cô ta cũng không ngờ sẽ có hậu quả nghiêm trọng như thế, cô
ta vốn nghĩ chẳng qua chỉ đau đớn một chút, Lạc Tiểu Thiên sẽ ngừng phần thi lại, nào ngờ đâu cô ta lại cẳn răng kiên trì đến giây phút cuối
cùng.
“189, 190, 191…”
Hứa Hạ lẩm nhẩm theo từng con số tăng lên, thí sinh bên cạnh, nhân viên
công tác, khán giả ở trường quay gần như trăm miệng một lời, bắt đầu đếm số.
“197, 198, 199, 200!”
Cuối cùng, con số đỏ tươi hóa thành 200, sau đó ngừng lại.
Điểm số cao nhất!
Hai 200 phiếu, toàn bộ phiếu!
Ca khúc này, nửa trước biểu hiện ra thiên phú và thực lực khiến người ta kinh hãi, nửa sau lại biểu hiện ra sự kiên cường từ xương tủy Lạc Tiểu
Thiến, dùng sức quyến rũ của cô đánh động tất cả quần chúng.
“Cám ơn, cám ơn mọi người!”
Nắm chặt bàn tay bị thương, khom người hành lễ, trong giọng nói tràn đầy sự chân thành và chảm động.
Vốn tưởng rằng sự ngắt quãng ở giữa sẽ khiến thành tích bị sụt giảm, không ngờ mọi người lại ủng hộ cô đến vậy.
“Trời ơi, đây đúng là cuộc thi kinh tâm động phách nhất trong các cuộc
thi tuyển chọn mà tôi từng dẫn chương trình!” Âu Dương Tình ôm lấy bờ
vai Lạc Tiểu Thiến, quay về phía bục giám khảo: “Vậy thì bốn vị giám
khảo, các vị có điều gì muốn nói không?”
“Cô là tốt nhất!” Adams dựng thẳng hai ngón tay cái về phía cô, dùng vốn tiếng Trung ít ỏi của mình biểu đạt sự ủng hộ, sau đó lại múa may tay
chân dùng tiếng Anh phun một tràng dài.
“Anh ấy nói, cô là một nghệ sĩ chân chính, anh ấy rất khâm phục tác
phong chuyên nghiệp của cô, nhưng so với điều này, anh ấy càng thích tài hoa của cô hơn, hi vọng sau này sẽ có cơ hội hợp tác với cô, cùng biểu
diễn trên một sân khấu!” Phiên dịch ở bên cạnh lập tức nói.
Adams dựng thảng hai bàn tay, vươn 10 ngón tay ra, hỏi qua phiên dịch, sau đó lớn tiếng nói, “10 điểm!”
Toàn trường vỗ tay.
“Phác nữ sĩ?” Hàn Tuấn cười duỗi tay về phía Phác Ân Tử.
“10 điểm!” Phác Ân Tử cũng học Adams, duỗi 10 ngón tay ra, sau đó cô ấy
đứng dậy cúi người thi lễ với Lạc Tiểu Thiến, dùng tiếng Hàn nói: “Cảm
ơn cô đã tặng tất cả chúng tôi màn biểu diễn đặc sắc đến vậy!”
Lạc Tiểu Thiến vội vàng đáp lễ: “Cảm ơn!”
Trong ánh mắt cô lóe lên chút sợ hãi, cô không ngờ những giám khảo này lại dành cho cô đánh giá cao như vậy.
“Giám khảo Á Nam, ngài sẽ nói gì?”