Mọi ánh mắt đều tập trung trên người Lạc Tiểu Thiến, Lãnh Tử Mặc cũng không ngoại lệ.
Cho dù đã quá quen thuộc với cô, nhưng khi nhìn cô dưới ánh đèn, con
ngươi đen như mực của hắn vẫn không che dấu hết được sự kinh diễm.
Lạc Tiểu Thiến rất căng thẳng, vì xung quanh ánh đèn quá sáng chói, cô
không thể nhìn thấy gì cả, hội trường rất ồn ào nên cô cũng không nghe
rõ được điều gì, cô chỉ mím môi, dựa theo trí nhớ mà đi về phía đàn
dương cầm.
Lúc lên bậc thang, giày cao gót dưới chân cô hơi lệch đi, thân thể lung
lay, may mà cô kịp thời nắm lấy một bên lan can nên mới không ngã sấp
xuống.
“Ngu ngốc!”
Lúc thấy cô lung lay, Lãnh Tử Mặc mắng khẽ, theo bản năng siết chặt chiếc bút trên tay.
Dưới đài có người cười khẽ.
Lạc Tiểu Thiến ngửa mặt lên, lại dựng thẳng thân thể, cắn răng đi tới trước đàn dương cầm.
Hậu trường.
Hứa Hạ đứng xem mà lưng đầy mồ hôi, đến khi Lạc Tiểu Thiến ngồi vững trước đàn dương cầm rồi cô mới nhẹ nhàng thở ra.
Thẩm Tâm Di đứng lên cạnh cũng nở nụ cười lạnh lẽo rét buốt, ánh mắt
dừng trên đàn dương cầm trước mặt Lạc Tiểu Thiến, giờ phút này cô ta
cũng căng thẳng như Lạc Tiểu Thiến vậy.
Lúc vừa xuống đài, cô ta lướt qua Lạc Tiểu Thiến, ngay cả cô ta cũng
phải kinh diễm vì cô gái xinh đẹp này, không ngờ một kẻ nhìn qua rất
bình thường mà trang điểm lên lại xinh đẹp đến chói mắt như thế.
Trên sân khấu, Lạc Tiểu Thiến nhìn dưới đài, ánh mắt lại lướt qua bục
giám khảo, hơi dừng lại một chút, nghĩ chắc chắn người nào đó lại đang
mắng cô ngu ngốc rồi. Cô cong khóe môi tự giễu.
“Rất xin lỗi!”
Bàn tay giơ lên đặt trên phím dương cầm, xoay mặt khẽ gật đầu với dàn nhạc tỏ ý mình đã chuẩn bị xong.
Ngón tay cô lún xuống, âm phù lập tức tuôn ra.
Lúc nốt nhạc đầu tiên vang lên, sự căng thẳng trong lòng cô cũng không còn sót lại chút gì, trong lòng cũng chỉ còn âm nhạc.
Mắt cụp xuống, cô khẽ hát.
“Ánh trăng bạc, nghĩ ở một nơi nào đó,
Sáng như vậy, lại lạnh buốt đến thế…”
Cô ngồi trong ánh sáng đèn, ngồi trước đàn dương cầm màu trắng, toàn thân như phát sáng, vẻ mặt chuyên chú mà nhập tâm.
Đây chính là Lạc Tiểu Thiến, khi ca hát, cô sẽ quên đi tất cả.
Không thể nghi ngờ rằng bản thân bài hát này đã là một tác phẩm kinh
điển, sau khi được Lãnh Tử Mặc biên soạn lại, thời điểm cô ngân lên bài
hát này, lại như mang theo một hương vị khác.
Không chỉ có bi thương nữa mà là bi thương, sau đó trở nên kiên cường.
Con người luôn khó tránh khỏi tổn thương, nhưng lại luôn lớn lên sau những vết thương ấy!
Dưới đài, một mảnh tĩnh lặng.
Không ít khán giả bị bài hát này gợi lên những kỷ niệm cũ, nhớ lại người đã từng yêu, nhớ lại những tổn thương rong quá khứ, ánh trăng bạc của
chính mình…
Không ít người mắt đã rớm lệ…
Trên bục giám khảo, ngay cả Adams và Phác Ân Tử không hiểu tiếng Trung cũng bị tình cảm cô truyền đạt ra đánh động.
Lãnh Tử Mặc nhìn cô gái vừa đàn vừa hát kia, cũng nhếch môi chăm chú lắng nghe.
Bài hát này là do hắn cải biên, hắn quen từng nốt nhạc, hắn cũng đã nghe cô đàn hát không chỉ một lần, nhưng lần này hắn nghe ra được cô đã tập
trung hát, dùng linh hồn để nói với tất cả mọi người.
Cô hoàn toàn hát ra được cảm giác mà hắn mơ tưởng, lớn lên từ buồn đau, sau đó cố gắng bước về phía trước.
Sau khi hát xong đoạn thứ nhất chính là phần solo dương cầm, đây chính
là biến chuyển quan trọng nhất của bài hát, qua phần solo này, nửa sau
sẽ chuyển biến cảm xúc thành càng thêm kiên cường.
Cuối đoạn solo, có một chuỗi hợp âm ba nốt, sau hợp âm chính là nhạc nền đoạn thứ hai.