Đường Lên Đỉnh Vinh Quang

Chương 120: Muốn ôm tôi thì cứ nói thẳng




Đi thẳng lên lầu, tới phòng tập thể thao, vừa mới vào cửa đã thấy bên cạnh những thiết bị tập thể hình trong phòng thể thao còn có mấy thùng giấy đủ loại, trên cùng con để gối hôm hình con gấu koala màu trắng của cô.

Đây là… đồ của cô?!

Cô chấn động, lập tức bước tới gần, chỉ thấy ngoài bìa thùng giấy có dùng bút đánh dấu viết từng từ “Y phục”, “CD”. “Sách”… linh tinh một cách cẩn thận, vừa nhìn vào đã biết rõ ràng bên trong thùng chứa thứ gì.

Trời ạ, hắn… thế mà lại cho người đem toàn bộ đồ dùng của cô tới đây?

Lạc Tiểu Thiến cẩn thận mở chiếc hộp ghi “CD” ở trên cùng ra, vừa mở ra đã thấy bên trong là các loại đĩa nhạc đủ thể loại được xếp một cách ngay ngắn, hơn nữa còn hoàn toàn sắp xếp theo trật tự phân loại của cô lúc trước.

Cẩn thận kiểm tra lại, sau khi xác định những đĩa nhạc mà cô thích nhất không thiếu dù chỉ một cái thì cô mới nhẹ nhàng thở ra, đứng thẳng lên ôm lấy chú gấu koala của cô.

“Tiểu Bạch, chúng ta lại được ở cùng một chỗ rồi!”

Trong đầu đột nhiên nghĩ tới một món đồ, cô hoảng loạn để gấu koala sang một bên, cẩn thận kiểm tra toàn bộ hộp giấy nhưng không hề tìm thấy chúng.

Bản thảo của cô! Tâm huyết bao nhiêu năm của cô, hoàn toàn biến mất!

Lãnh Tử Mặc đáng chết, ai cho phép hắn tự ý động vào đồ vật của cô chứ!

Mấy việc này chắc chắn là hắn giao cho công ty chuyển nhà làm, mà mấy người đó chắc chắn đã coi bản thảo của cô là giấy vụn mà ném đi rồi!

Tức giận khiến người ta dũng cảm, Lạc Tiểu Tiến xoay người xuống lầu, lập tức đẩy cửa phòng đàn ra.

“Lãnh Tử Mặc, anh ra đây cho em!”

Lãnh Tử Mặc đang ngồi trước đàn dương cầm liền ngừng tay, quay về phía cô.

“Có việc?”

Đón nhận tầm mắt hắn, dáng vẻ bệ vệ của Lạc Tiểu Thiến lập tức đỗ vỡ.

“Ai cho anh động vào đồ của em, toàn bộ bản thảo của em đã không còn…”

Vốn định nổi giận, nhưng mà nói xong lời cuối cũng chỉ còn lại sự ấm ức.

Nhiều năm tâm huyết đã không còn lại gì, lúc này cô đúng là khóc không ra nước mắt!

Lãnh Tử Mặc hơi hất cằm về phía đàn dương cầm: “Em nói cái này sao?”

Lạc Tiểu Thiến dời mắt, thấy trên giá đàn dương cầm đặt một xấp bản thảo thật dày, cô lập tức chuyển từ đau buồn sang vui mừng, bước nhanh đến, đưa tay nâng xấp bản thảo lên, lật lật mấy tờ, xác nhận toàn bộ chúng đều nằm ở đây xong cô mới ôm chặt xấp bản thảo vào ngực.

Chúng chưa bị ném, đều còn ở đây, thật tốt!

Lãnh Tử Mặc giơ tay cần bút chì gõ gõ bản nhạc đang cầm trên tay: “Em không thấy mình cần nói gì với tôi sao?”

Đã tìm được bản thảo, dĩ nhiên là Lạc Tiểu Thiến tràn ngập vui mừng, lập tức tươi cười với hắn.

“Rất xin lỗi, còn có, cảm ơn!”

Nhìn thấy thứ hắn đang cầm trong tay rõ ràng là bản thảo của cô, mặt cô lại biến sắc: “Ai cho phép anh xem?”

“Tôi!” Lãnh Tử Mặc hơi nhíu mi, “Khúc nhạc này không tồi nhưng phần lời quá ấu trĩ!”

Đây là thứ cô viết năm 16 tuổi mà?!

“Trả cho em!” Lạc Tiểu Thiến lập tức duỗi tay vọng tưởng đoạt lại bản thảo ca khúc của mình.

Tất cả những thứ này đều là bí mật của cô, mỗi ca khúc đều là tâm sự của cô, cho người khác thấy cũng giống như bị người ta đọc nhật ký của mình vậy! Huống chi Lãnh Tử Mặc còn định bình phẩm nó từ đầu đến cuối, làm sao cô chấp nhận nổi?

Lãnh Tử Mặc giơ tay lên, cô không với tới, lập tức tiến lên một bước, lại vươn tay ra bắt lấy một lần nữa.

Lãnh Tử Mặc chuyển tay, giấu bản thảo ra sau lưng, Lạc Tiểu Thiến lo lắng căng thẳng, không hề suy nghĩ mà lập tức bổ nhào tới, duỗi tay ra cướp, cánh tay hắn rất dài, sao cô có thể cướp lại được chứ.

Mấy lần cướp đoạt đều không có kết quả, cô chỉ có thể tức giận cắn răng, “Lãnh Tử Mặc, anh đừng có quá đáng!”

Cụp mắt, nhìn cô căm giận chu miệng nhỏ lên thật cao, Lãnh Tử Mặc lờ đờ uể oải mở miệng, “Muốn ôm tôi thì cứ nói thẳng ra!”