Đuổi việc Lâm Lạc Thi, không phải vì Lạc Tiểu Thiến, nhưng mà, anh cũng là vì cô nên mới đến.
Lạc Tiểu Thiến nhanh chóng lấy điện thoại cất vào túi quần, trên khuôn
mặt nhỏ nhắn đầy vẻ vui tươi, “Vậy cảm ơn anh đã đem đi động đến cho
em!”
Dù cho anh làm vì lý do gì, ít nhất Lâm sư tử đi rồi, cô liền bớt phải
nhìn sắc mặt một người, lúc diễn tập sẽ đỡ bị cản trở hơn.
Nhìn khuôn mặt tươi tắn của cô, vẻ mặt Lãnh Tử Mặc cũng thả lỏng, “Đi
chuẩn bị cho thật tốt đi, khi thi đấu, anh cũng sẽ không bật đèn xanh
cho em!”
”Em không cần anh bật đèn xanh, chỉ cần anh đừng bật đèn đỏ cản trở em
là được!” Lạc Tiểu Thiến thè lưỡi làm mặt xấu với anh, xoay người đi trở về phòng tập.
Lãnh Tử Mặc cất bước định đi, cửa bên cạnh lại đột nhiên bị người đẩy ra từ phía trong, Lạc Tiểu Thiến ngay lập tức thò đầu ra.
”Thế nào?” Anh nghi ngờ nhíu mày, “Còn việc gì à?”
”Không có việc gì, là em muốn nói cho anh biết, lúc anh cười lên nhất là dưới ánh mặt trời, đặc biệt đẹp mắt, buổi tối gặp lại!” Vẫy vẫy tay với anh, cô xoay người biến mất sau cửa.
Anh có cười sao?
Lãnh Tử Mặc giơ tay lên sờ sờ mặt mình, nghiêng mắt nhìn về tấm gương soi dùng để hóa trang treo cạnh cửa.
Ánh mặt trời?
Việc này, chưa ai từng nói qua với anh!
”Lãnh tổng?” Ngải Lâm đang cầm tài liệu, cùng với hai trợ lý đi tới,
nhìn thấy Lãnh Tử Mặc đứng cạnh cửa sờ mặt, vẻ mặt biểu cảm quái dị, cô
nghi ngờ đến gần, “Anh không khỏe ở đâu à?”
”Không có!” Lãnh Tử Mặc lần nữa khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng thường
ngày, “Tôi đã đuổi việc Lâm Lạc Thi rồi, cô lại điều một tổng giám đốc
âm nhạc khác đến đây đi!”
”Dạ!” Ngải Lâm lập tức chấp hành, một câu lý do cũng không hỏi.
Ở Đế Thị, chuyện như thế này cũng không phải mới một hai lần, ngay đến
không ít đại minh tinh cũng đều từng bị anh sa thải, cho rơi một tổng
giám đốc âm nhạc nho nhỏ đối với Lãnh Tử Mặc mà nói, thật sự là quá bình thường.
Lạc Tiểu Thiến lần nữa quay trở lại dưới sân khấu, Hứa Hạ lập tức tới
đón cô, “Thế nào, cảm giác gần gũi thần tượng, có phải động lòng rồi hay không?”
”Nói bậy gì vậy!” Mặt Lạc Tiểu Thiến ửng đỏ.
”Nhìn cậu xem, mặt đỏ vậy rồi còn nói không có?” Hứa Hạ mờ ám chọc chọc
vào cánh tay cô, “Khai mau, anh ta đã nói gì với cậu, ai da, người đó
thật không hổ danh vị vua lạnh lùng, vừa rồi hoàn toàn là phong thái
ngang tàng, rất đỉnh luôn, đơn giản là đẹp trai ngây người!”
”Không có nói gì, anh ấy chỉ bảo mình chuẩn bị thi cho tốt!” Lạc Tiểu Thiến nửa thật nửa giả nói.
Bởi vì đang nói dối, bên tai cô hơi hơi nóng lên.
Để ý thấy dưới tóc cô lộ ra một góc băng gạc, Hứa Hạ tức khắc đưa tay, vạch tóc cô ra, “Đầu của cậu...”
...
”Tai của em, đỏ rồi!”
...
Không biết sao, cô lại nhớ lời Lãnh Tử Mặc từng nói.
”Là mình bị nóng, mỗi lần thấy nóng, lỗ tai liền đỏ lên!”
Nghĩ rằng Hứa Hạ đã phát hiện ra sự khác thường của mình, cô vội giải thích.
”Gì vậy!” Hứa Hạ nhìn băng gạc ở trên trán cô, “Mình là hỏi cậu, cậu sao lại bị thương ở trán?”
Lạc Tiểu Thiến thầm thở phào nhẹ nhõm, cô đã nói mà, thần kinh thô như Hứa Hạ sao có thể cẩn thận tỉ mỉ như Lãnh Tử Mặc được.
”Không có gì, chỉ là lúc đang đi xuống cầu thang trượt chân ngã một cú thôi!”
”Chẳng trách, cậu tới trễ!” Hứa Hạ săn sóc đỡ vai cô, nhìn mặt cô, “Không ngã đến bị hỏng đầu luôn chứ?”
Lạc Tiểu Thiến trợn mắt nhìn cô một cái, “Mình cũng không phải là búp bê sứ!”