Tiếng gõ cửa vang lên, Lãnh Tử Mặc lưu loát giúp cô cài lại quần áo bệnh nhân cho nghiêm chỉnh, kéo chăn ngay ngắn, “Vào đi!”
Cửa bị đẩy ra, một vị bác sĩ trẻ tuổi vẻ ngoài dịu dàng trong tay đang
cần mấy cuộn phim chụp X-quang cười đi tới, nhìn thấy Lạc Tiểu Thiến đã
tỉnh lại, anh mỉm cười mở miệng, “Thế nào, có cảm thấy không khỏe ở đâu
hay không, hoặc là cảm thấy đầu choáng váng?”
”Không có!” Lạc Tiểu Thiến nhẹ nhàng lắc đầu.
”Vậy là tốt rồi, phim chụp biểu hiện không có vấn đề, lát nữa y tá rút
kim, là cô có thể về nhà được, nhưng mà nhớ phải nghỉ ngơi cho tốt, nếu
cảm thấy không khỏe, cứ đến tìm tôi, ngoài ra, tuần sau quay lại tái
khám, bảo đảm chắc chắn không sơ suất gì!” Bác sĩ trẻ tuổi cười chỉ chỉ
vào ngực chính mình, “Tôi là Thẩm Nhất Châu, Thẩm Dương Thẩm, một con
thuyền nhỏ, một thuyền cướp lấy cô vợ nhỏ xinh đẹp!”
Lạc Tiểu Thiến bị sự dí dỏm của anh chọc cho cười rộ lên, “Cảm ơn anh, bác sĩ Thẩm!”
Nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, Lãnh Tử Mặc bực mình nhíu mày, “Không cần làm kiểm tra toàn thân?”
”Không cần thiết, cô ấy chỉ ngã một cái, những kiểm tra cần làm chúng
tôi đều đã làm rồi!” Thẩm Nhất Châu cười nhìn về phía Lạc Tiểu Thiến,“Tôi ở trên mạng đã nghe cô hát 'Khẩu thị tâm phi' ( *), rất hay, hi
vọng cô thi bán kết có thể đạt được thành tích cao!”
( *) không biết edit tựa bài hát có đúng không nữa ai biết giúp mình với nha
Lãnh Tử Mặc khó chịu lên tiếng, “Cậu hôm nay nói hơi nhiều!”
”Gặp được thần tượng, mình đương nhiên muốn nhiều lời hai câu!” Đối mặt
với khí thế mạnh mẽ của anh, Thẩm Nhất Châu cũng không bị ảnh hưởng chút nào, “Tiểu Thiến, cố lên, tôi thấy cô rất giỏi!”
”Cảm ơn!” Lạc Tiểu Thiến lần nữa cảm ơn.
Thẩm Nhất Châu liếc mắt một cái qua Lãnh Tử Mặc đang âm u sắp nổi bão,
rất biết điều không lại tiếp tục kéo dài, “Vậy cô nghỉ ngơi cho tốt, tôi còn phải đi thăm bệnh nhân khác!”
Thẩm Nhất Châu xoay người rời đi, ý cười trên mặt Lạc Tiểu Thiến cũng thu lại.
Chỉ chuyện cuộc thi thôi cô đã lo lắng đến điên đầu, bây giờ còn phải chuyển nhà, cô không rầu rĩ mới là lạ.
Tay, đột nhiên có chút đau.
Cô nghi ngờ xoay mặt, thì thấy tay Lãnh Tử Mặc đang vặn nút điều tiết tốc độ truyền nước biển.
Lạc Tiểu Thiến nghi ngờ nhìn lên, trên ống truyền, nước biển đã nối thành một dòng chảy xuống.
”Anh điên rồi!” Cô vội gào thành tiếng.
Người này đem thuốc cho truyền nhanh như vậy, là muốn thế nào?!
Lãnh Tử Mặc vặn nút về nhỏ nhất, “Về sau, không được ở trước mặt tôi nói cười với người đàn ông khác!”
Ánh mắt Lạc Tiểu Thiến dừng trên gương mặt xanh mét của anh, đột nhiên muốn cười.
Biểu tình đó của anh là gì, ghen sao?!
”Không có tôi ở đó cũng không được!” Không chờ cô trả lời, Lãnh Tử Mặc đã bỏ thêm một câu.
”Biết rồi!”
Lạc Tiểu Thiến uể oải đáp.
Sau đó trong lòng lại cười thầm chính mình, vậy mà lại nghĩ tới hai chữ ghen tuông này.
Vật nuôi của bản thân hướng về phía người khác lắc đầu vẫy đuôi, làm chủ nhân nhất định sẽ không hài lòng, chẳng qua chỉ là vậy mà thôi!
Y tá đi tới, nhìn Lãnh Tử Mặc, trong mắt hiện lên hưng phấn khó nén,
chính là ngại khí thế của anh, cũng không dám ho he, lúc rút kim ánh mắt còn lén nhìn anh, rút kim xong, tay vẫn còn ấn trên tay Lạc Tiểu Thiến
không buông, ánh mắt lén lút nhìn Lãnh Tử Mặc.
”Phiền cô buông tay được chưa, lại đè xuống nữa, tay tôi đều sắp phải bỏ đi!” Lạc Tiểu Thiến khó chịu nhắc nhở.
Y tá háo sắc cô không có ý kiến, nhưng làm ơn, cũng không cần vì mải mê
nhìn thần tượng, liền một phen ấn giữ mạch máu cô không chịu buông chứ?!
Tiểu y tá trong mắt hiện lên một chút bực mình, nhìn Lãnh Tử Mặc cười một cái, lập tức xoay người đi ra khỏi phòng.
”Háo sắc!” Lạc Tiểu Thiến không khách sáo ném ra hai chữ.
Nhìn vẻ mặt cô, gương mặt âm u của Lãnh Tử Mặc cũng đã chuyển biến tốt
hơn vài phần, “Thay quần áo, tôi dẫn em đi gặp một người!”
...
...