Vương Hựu Địch đối xử tốt với cô, cô biết tất, thậm chí còn khắc ghi trong lòng.
Mọi người đều bảo trước Tây Thuần, chẳng có ai cũng chẳng có cô gái nào
được đối xử như vậy. Chẳng ai hiểu nguyên do gì mà Vương Hựu Địch lại ưu ái Tây Thuần nhiều đến thế. Cô chẳng phải người đẹp nhất trong số các
người đẹp anh từng gần gũi hay là hai nhà có quan hệ thân thiết gì, cũng chẳng có điểm gì quá nổi bật để làm ‘hạc giữa bầy gà’ trong mắt người
khác. Không ngờ trong thế giới của Vương Hựu Địch, Tây Thuần vẫn có thể
là cô gái duy nhất bên cạnh anh trong suốt hai năm, bởi vậy mọi người
mới có thể nhớ rõ tên Tây Thuần đến thế.
Vương Hựu Địch đối với cô tốt lắm, chỉ cần cô thích, anh sẽ tìm mọi cách mang đến cho cô.
Cô cho rằng vậy là được rồi. Còn đòi gì hơn nữa! Một người không thân
không thích lại cam tâm tình nguyện làm hết thảy mọi thứ vì mình, ngoài
yêu thích ra còn lý do nào khác nữa?
Khi Tây Thuần cho rằng cuộc sống của mình cứ tiếp diễn như thế là ổn thì
mọi thứ đều kết thúc vào thời khắc đó, cô hoàn toàn tỉnh ngộ, hóa ra tất cả đều không phải vậy. Chỉ có cô luôn trốn tránh, quên luôn cả sự thật
trước mắt.
Màn đó, quá trần trụi. Trong tiểu thuyết và phim truyền hình cũng hay có tình tiết đó, phải gọi là tục tĩu mới đúng.
Khi cô mở cửa, nhìn thấy Vương Hựu Địch và cô gái khác trên giường, quần áo bọn họ ném bừa bộn trên sàn nhà.
Ngay khoảnh khắc đó, cô hiểu ra tất cả.
Không chạy trốn, không la hét, đến cả khóc cũng không.
Thậm chí cô còn mở toang cánh cửa, quấy rầy chuyện tốt của đối phương. Cô nhìn bọn họ: “Đã làm phiền ư?”.
Cô gái nhanh chóng mặc quần áo, trông Vương Hựu Địch khá căng thẳng, nhưng chỉ thoáng qua thôi.
Giữa hai người, cô thật sự không rõ. Chuyện vừa rồi hẳn rất bình thường,
bình thường đến mức không thể coi nó là cái cớ để chấm dứt mối quan hệ
này. Cô từng nghĩ bản thân mình hẳn có chút đặc biệt, nhưng thời khắc
đó, cô biết nào có gì gọi là đặc biệt đâu.
Thậm chí cô còn nghĩ, nếu như mình giống những người khác, sớm lên giường
với anh, có lẽ anh sẽ chẳng bận tâm đến cô nhiều thế rồi. Ai đã từng nói qua, con người là động vật ham hư vinh, càng khó chiếm được, càng cho
rằng đó là tốt nhất.
Cô đứng đó, nhìn hai người đó mặc quần áo, khuôn mặt cô gái đó rưng rưng
sắp khóc, suýt chút nữa cô đã thấy thương cảm. May thay Tây Thuần vẫn hờ hững đứng đó, cô không làm gì sai hết, cô không cần phải trốn tránh,
người phải rời khỏi đây dĩ nhiên không phải cô.
Không phải nội tâm cô không khó chịu, nhưng mà so với khổ sở lại càng cảm
thấy tê tâm liệt phế. Thì ra trên đời này, thật sự không còn ai có thể
yêu cô thật lòng, bởi vì cô là Tây Thuần, không cần bất kỳ nguyên do nào hết.
Có một số tình yêu, cả đời người chỉ có một lần duy nhất.
Mà cô nay đã không còn tin tưởng nữa.
Sau chuyện đó, Tây Thuần đề nghị chia tay với anh. Vương Hựu Địch thế nào
cũng không đồng ý, Tây Thuần chả thèm quan tâm. Họ không thể quay trở
lại, cô muốn một tình cảm thuần khiết, anh lại không cho.
Sau khi có Tây Thuần, Vương Hựu Địch cũng có được một cái danh bóng bẩy, có tin đồn anh yêu cô đến mức vì cô mà không chạm vào bất kỳ cô gái nào
khác.
Tây Thuần chỉ mỉm cười, cho dù chia tay, cô cũng không muốn nói ra nguyên
nhân chia tay thật sự. Hay đúng hơn không phải là nguyên nhân, mà là
ngòi nổ. Nếu chọn ra đi, cũng chính là chọn lãng quên đi phần tình cảm
này, không cần thiết phải xem đối phương như kẻ thù. Dù cho anh ta thật
sự làm ta tổn thương rất nhiều, thì vẫn nên nhớ kỹ anh ta từng đối xử
với ta rất tốt. Tuy rằng vẫn nhớ rõ từng vết thương, nhưng không thể vì
vậy mà chối bỏ tất cả về anh ta.
Bởi lẽ phủ nhận một người mà bản thân từng yêu thương, nghĩa là ta phủ nhận chính mình.
Chẳng cần phải chôn đi oán hận, cũng chẳng cần phải khắc sâu trong lòng, quên đi là tốt nhất.
Dẫu cho tất cả mọi người đều nói cô không biết tốt xấu, không hiểu chuyện,
vô ơn… cô đều thấy không quan trọng. Chuyện đã qua, chẳng còn gì để suy
nghĩ hay nhắc đi nhắc lại nguyên nhân.
Giây phút cô quyết định chia tay, giữa cô và anh cũng chẳng còn gì nữa.
Lần đầu tiên Tây Thuần biết đến Trình Nghi Bắc là trong một buổi họp mặt,
hai người ngay cả một câu cũng chẳng nói được với nhau, hiển nhiên, cả
hai cũng chẳng lưu lại ấn tượng gì cho nhau. Lúc đó bên cạnh anh có Đỗ
Trạch Vân, mà cô lại bị Vương Hựu Địch kéo đến cho đủ cặp, cô biết rõ,
Vương Hựu Địch dùng cách này để cánh báo cô chia tay không dễ vậy đâu.
Đó chỉ là một buổi tụ họp đơn giản, nhân vật chính là Trình Nghi Bắc,
bởi trong nhóm, chỉ có anh quanh năm suốt tháng ở nước ngoài.
Vậy mà lần thứ hai gặp mặt cô và anh đã nảy sinh quan hệ thân mật nhất.
Trong tiệc rượu Đỗ gia, cô vẫn là bạn gái Vương Hựu Địch, Trình Nghi Bắc vẫn sắm vai bạn trai tốt trong mắt mọi người. Tây Thuần đứng giữa buổi
tiệc, nhìn bọn họ, kẻ khôi ngô người duyên dáng bay nhảy trên sàn, cô
giống như người cuộc vậy. Cô cầm ly rượu, đứng một bên ngắm Vương Hựu
Địch với một vị thiên kim có gia thế có địa vị khiêu vũ. Động tác của
bọn họ tao nhã, thỉnh thoảng cười nói gì đó.
Cô chợt thấy bản thân hình như đang lạc vào mê cung, mê cung này khác xa hoàn toàn với cuộc sống của cô.
Cô thấy nhàm chán, đặt ly rượu xuống, không ngờ đường đến toilet lại thấy
cả người Trình Nghi Bắc đều ngã vào lan can. Mặt anh đỏ lạ thường, có
khi còn nôn mửa. Chợt bừng tỉnh, cô nhớ lúc nãy có thấy cả đám người
dưới sự dẫn dắt của Đỗ Trạch Nhiên, không ngừng rót rượu cho Trình Nghi
Bắc. Có lẽ say rồi.
Tây Thuần bước lên, quan sát anh: “Anh ổn chứ?”
Trình Nghi Bắc nhìn cô một lúc, có vẻ đang xác định thân phận của cô. Mắt anh híp lại, tiếp tục quan sát cô. Lòng Tây Thuần hơi sợ hãi, cô không xác
định được rốt cuộc anh có nhận ra cô hay không. Nửa ngày mới nghe anh
nói: “Đỡ tôi đi nghỉ ngơi đi”.
Tây Thuần nhìn vẻ mặt mơ màng của anh, nâng anh dậy. Trình Nghi Bắc dựa vào người cô, nhưng trọng tâm lại dồn về bên kia. Tây Thuần hơi ngạc nhiên, dù trong tình huống thế này, anh vẫn không ngừng xem xét đối phương.
Anh đưa cô chìa khóa phòng, có lẽ đã được đặt trước.
Tây Thuần đắn đo chốc lát, vẫn là nhận lấy.
Mang Trình Nghi Bắc vào phòng, cô không biết phải làm gì tiếp theo, nên để mặc anh ở đây hay ở lại chăm sóc anh.
Chỉ là vừa đỡ anh lên giường, anh đã giúp cô lựa chọn. Anh nghiêng người đè cô trên giường, sắc mặt vẫn ửng đỏ lạ thường, nhưng giọng điệu rất lạnh lùng: “Tôi ghét nhất bị người khác kiểm soát cuộc sống của mình”.
Nháy mắt đã rõ ràng hết thảy, vì sao Đỗ Trạch Nhiên tích cực chuốc rượu anh
như vậy. Có lẽ chỉ muốn đưa Đỗ Trạch Vân lên giường của anh, vậy mà
Trình Nghi Bắc cố tình làm ngược lại. Anh thà dưới thân mình là một
người xa lạ, cũng không muốn để người khác khống chế. Ngoài ra cũng có
tí trả thù đây mà. Không những làm bể mưu tính của Đỗ Trạch Nhiên, đồng
thời còn khiến anh ta tự bê đá đập vào chân mình.
Hơi thở vừa xa lạ vừa quen thuộc bao quanh cô, động tác của anh chẳng dịu
dàng gì cho cam, đã vậy còn hơi gấp gáp. Ngay cả nội y cũng không kịp
cởi cho cô, thẳng thừng xé toang. Anh chẳng giống như người mà người
khác vẫn thường miêu tả, hẳn là tài nghệ rất đỗi siêu phàm. Ngược lại
hết, động tác của anh trúc trắc, nhưng trong trúc trắc có háo hức vội
vàng, bởi vậy Tây Thuần khắc sâu ấn tượng về anh.
Đêm đó, dường như cả người cô đều trải qua trong đau buốt.
Ngày hôm sau thức dậy, bên cạnh đã không thấy bóng dáng anh đâu. Ngược lại
cô thấy may mắn, ít nhất không quá xấu hổ. Cũng chẳng cảm thấy mất mát
gì nhiều, chỉ khi nhìn đến vết đỏ hồng trên ga trải giường, cô không
chắc Trình Nghi Bắc có thấy hay không nữa. Đều là người trưởng thành
rồi, hẳn sẽ có trách nhiệm với hành vi của mình, nên cô chẳng nghĩ gì
nhiều. Có lẽ trong mắt đối phương cũng vậy, đây chỉ đơn giản là một cuộc hoan ái, không đại diện cho bất kỳ điều gì hết.
Chẳng bao lâu có người gõ cửa. Là nhân viên phục vụ mang quần áo mới đến, Tây Thuần thật không biết nên cảm ơn Trình Nghi Bắc chu đáo hay gì nữa đây.
Đêm này chẳng thay đổi điều gì hết, Trình Nghi Bắc cũng không chủ động tìm
cô lần nào. Cô có vài tưởng tượng nho nhỏ, chẳng lẽ sợ người ta quấn lấy anh à! Song tất cả vẫn ổn, chí ít dù có đau đớn, anh vẫn không khiến cô thấy bất mãn.
Ngay đến Vương Hựu Địch cũng chẳng hỏi cô đêm đó đã đi đâu, chắc tại phòng
nào đấy, anh đã làm chuyện tương tự. Thời điểm đó, Tây Thuần thật sự cảm thấy giữa họ đã hết, ngay cả vẻ hời hợt trên mặt cô cũng chẳng buồn
làm.
Khi đề nghị chia tay, Vương Hựu Địch chẳng có biểu hiện gì đặc biệt, chỉ
lạnh nhạt nhìn cô. Như thể cô đang náo loạn, anh trăm phần trăm tin
tưởng, cô ồn ào xong sẽ tự động quay về bên anh.
Bọn họ chia tay cả tuần, cô chả thèm tìm đến anh lần nào. Cô không nghĩ
mình đang đùa, cho đến giờ cô vẫn không chơi nổi trò chơi này.
Vương Hựu Địch lại không đủ kiên nhẫn, tìm đến Tây Thuần, cô không thèm đoái
hoài đến anh, anh cũng chẳng đồng ý chia tay. Cứ giằng co mãi, trong mắt Tây Thuần, anh là người xa lạ, nhưng trong mắt anh, cô vẫn là bạn gái
anh. Cô thấy phiền chán, không muốn tiếp tục như thế nữa.