CHƯƠNG 15
“Âm Âm, đừng để ý đến hắn.” Thạch Dục Lam liếc đôi mắt đen láy, vẻ mặt tiều tụy cười nói.
Vẫn gương mặt lạnh lùng Lệ Lẫm Sát ác ngôn ác ngữ hôm nay buồn bực không lên tiếng mà nằm trên ghế ngủ.
“Âm Âm không để ý tới chúng ta nha, 555.” Hai huynh đệ ôm nhau khóc rống.
“Ngay cả bông hoa này cũng từ chối…” Hỏa Da Tác ỉu xìu nhìn bông hoa trong tay.
Vân Kích Huyền ngồi trên ghế uống trà, không lên tiếng. Nhưng hắn ngày hôm nay ngay cả nơ bướm trên đầu cũng không mang, mái tóc nhu thuận đen nhánh rối tung, kia một thân tử y hoa lệ cũng có chút ô uế.
Trên mặt Thụy Âm nổi ba đường hắc tuyến, khá lắm, toàn bộ thông đồng với nhau, cùng nhau sử dụng khổ nhục kế hử ? Đáng ghét, y từ khi nào lại hay nhẹ dạ như thế. “Được rồi được rồi, làm thì làm a, thế nhưng.” Thấy con mắt bảy người đột nhiên hữu thần, Thụy Âm cười khổ, ngay cả Lệ Lẫm Sát đang ngủ cũng đã tỉnh lại rồi. “Có quy định.”
“Quy định ?”
“Đương nhiên, các ngươi không thể bảy người cùng lên đi ?! Các ngươi cho rằng ta là người nhện đại hiệp a ? Một đêm chỉ cho phép một người, các ngươi vừa vặn bảy người, vừa vặn đủ một tuần. Chờ một chút.” Thụy Âm lấy ra bảy tờ giấy nhỏ, phân ra viết lên ‘nhất’ ‘nhị’ ‘tam’ ‘tứ’ ‘ngũ’ ‘lục’ ‘nhật’, đem chúng vo thành quả cầu nhỏ. “Các ngươi chọn một, trên đó là số bao nhiêu thì ngày đó các ngươi làm.”
Bảy người tuy rằng không rõ, nhưng cũng ngoan ngoãn mà bốc một tờ, mở ra. Ngày đầu tiên, Vân Kích Tiêu, ngày thứ Hai, Thạch Dục Lam, ngày thứ ba, Lục Li, ngày thứ tư, Vân Kích Huyền, ngày thứ năm, Lệ Lẫm Sát, ngày thứ sáu, Thôi Ngôi, ngày thứ bảy, Hỏa Da Tác.
Thụy Âm nhìn sắp xếp, hướng bọn họ nói. “Bởi vì ở đây không có cách nói tuần lễ, cho nên hôm nay coi như chủ nhật, sau đó lần lượt sau chủ nhật, ngày thứ hai, cho đến cuối tuần, rồi lại đến chủ nhật, hiểu chưa hử ? Khi nào đến ngày các ngươi mới có thể làm, ai dám làm trái cấm dục nửa năm, hiểu không ??”
“…Hiểu…” Mặc dù có chút bất mãn, nhưng có làm so với không được làm cũng tốt hơn rồi, chấp chấp chấp nhận a…
“Nhưng nghĩ thế nào ta cũng cảm thấy ta sẽ rất mệt a…” Đột nhiên nghĩ có chút vấn đề Thụy Âm nhéo nhéo cằm.
“Không mệt không mệt.” Lo lắng Thụy Âm thay đổi, thất lang vội vàng nói sang chuyện khác. “Âm Âm, có muốn ăn chút đồ vặt không a ?”
“Được.” Thành công dời đi trọng tâm câu chuyện Thụy Âm tâm tình lại tốt lên, hướng ngự thiện phòng đi đến. “Các ngươi cũng nhanh lên một chút.”
“Được.” Thất lang vẫy đuôi đuổi theo.
Lang là động vật hung ác tàn nhẫn, móng vuốt bọn họ sắc bén không gì sánh được. Nhưng sau khi gặp phải sơn dương yêu dấu, lại thu hồi lợi trảu dính đầy máu, chỉ vì được phép hảo hảo yêu thương sơn dương nhu nhược, không để y một tia thương tổn, toàn tâm toàn ý mà che chở cho y, sủng y, thương yêu y.
Cho nên nói, sơn dường kỳ thực so với lang còn cường đại hơn a. Ít nhất sơn dương âm âm là đứng trên đầu thất lang a ~~
Hoàn chính văn.