Dương Gian Phán Quan

Chương 92: Muốn Vặn Gãy Cổ




Đứng chắn trước cửa hàng của người ta để nói chuyện thì không được hay ho cho lắm. Giữ phép lịch sự Cao Cường liền lên tiếng mời mấy cô nàng vô duyên này một câu.

Vốn tưởng mời vào ăn ở quán xôi thịt xập xệ kiểu này, bọn họ phải từ chối mới đúng.

Nào ngờ ba người các nàng hứng thú bừng bừng, cứ thế hành quân tiến vào trong còn trước cả hắn.

Trong bụng chứa một núi muộn phiền, Cao Cường chép miệng bất đắc dĩ một cái rồi cũng tiến vào theo.

Ổn định chỗ ngồi, Cao Cường liền chủ động hỏi:

“Mấy người dùng gì? Xôi hay chè?”

Ngay lập tức ba cô gái lần lượt trả lời:

“Chè đỗ xanh” “Chè cốm” “Chè bưởi”

Cao Cường gật đầu quay sang nhìn nhân viên phục vụ:

“Ta thì xôi thịt”

Nhân viên phục vụ gật đầu rời đi, Cao Cường mới quay lại nhìn mấy cô gái trước mặt và nói:

“Thời gian ta theo học quá ngắn, lại ít giao du, mấy người phải thông cảm rồi”

Nghĩ lại thấy hắn nói cũng hợp lý, bọn họ không tiếp tục thái độ lồi lõm gì nữa. Cô nàng khi nãy tự nhận là lớp trưởng liền mỉm cười và giới thiệu:

“Ta là Doãn Hồng Hạnh, bên trái là Vũ Thu Trang, còn bên phải là Diệp Hồng Loan”

Không có điều kiện mua sắm, Cao Cường tất nhiên mù tịt về hàng hiệu sang chảnh. Có điều với gần 2 năm lăn lộn ở chợ đầu mối, hàng fake này nọ thì hắn biết rõ mười mươi.

Ba cô nàng mặc y phục đúng là bình dân giá rẻ đấy. Nhưng phụ kiện đi kèm như túi xách, đồng hồ với dây chuyền lắc tay thì Cao Cường dám chắc không phải là hàng lôm côm.

Chưa kể tới dung nhan bảo dưỡng tốt lắm, da dẻ trắng trẻo mịn màng búng ra nước. Không có nửa xu phong phạm của sinh viên Y Khoa thức đêm thức hôm vùi đầu sách vở.

Vật họp theo loài, giả heo cũng phải theo nhóm a.

Hết đám công tử ca thích chơi trò giả heo ăn thịt hổ. Giờ lại đến đám tiểu thư lá ngọc cành vàng cũng học đòi giả heo? Phải chăng giả heo giờ đã trở thành một trào lưu mới?

Phút chốc Cao Cường nhận ra hắn đã quá lạc hậu mất rồi.

Giới thiệu tên xong, hắn đã không đáp lại thì chớ, còn ngồi đó than ngắn thở dài cái quỷ gì không biết. Doãn Hồng Hạnh các nàng một lần nữa tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Rốt cuộc không nhịn được, Doãn Hồng Hạnh liền làu bàu trách móc:

“Có nam nhân nào như ngươi không? Ngồi với mỹ nữ mà tâm hồn thả đi đâu vậy?”

Giật mình tỉnh hồn lại, Cao Cường cười xấu hổ mà đáp:

“Xin lỗi, vừa rồi ta mải suy nghĩ chút chuyện riêng. Mà hiện tại không phải thời gian nghỉ hè đấy ư? Vì sao các ngươi lại xuất hiện ở trường thế này?”

Ba cái bĩu môi đồng thời đánh úp tới, Doãn Hồng Hạnh ngán ngẩm giải đáp:

“Chuẩn bị bước vào năm thứ ba, phải tranh thủ bám càng chủ nhiệm, năm sau còn có cửa đi thực tập. Nghỉ hè phè phỡn là tập xác định luôn đấy”

Không khó để Cao Cường hiểu được ý tứ của Doãn Hồng Hạnh là gì.

Nếu vẫn còn sống đời sinh viên, Cao Cường muốn đường thông hè thoáng thì bắt buộc phải bám càng chủ nhiệm, ngoan ngoãn hiếu kính phong bì.

Đây là luật chơi mà bất kỳ sinh viên mấy năm cuối nào cũng phải tuân thủ.

Phải nói thật là Doãn Hồng Hạnh đang rất không vui. Nàng ta chưa từng thấy có gã nào ngồi trước mặt là ba mỹ nữ mà tâm hồn cứ thả đi đâu đâu thế này.

Không xum xoe nịnh hót tán tỉnh thì cũng được thôi. Có điều thi thoảng liếc trộm các nàng một cái cho nó hợp với luân thường đạo lý thì có mất gì đâu nhỉ?

Đằng này lại cư xử như thể tam đại mỹ nữ các nàng chỉ là không khí?

Hay là..

Nhìn hắn rắn rỏi khác hẳn khi xưa, chắc chắn là tập GYM rồi. Mà thấy trên mạng đồn thổi thanh niên nghiện tập thể hình là hay kiểu gay gủng lắm đấy.



Suy nghĩ linh tinh trong đầu, Doãn Hồng Hạnh không khỏi nhìn tới Cao Cường bằng ánh mắt cổ quái.

Cao Cường đơn thuần chỉ vì lịch sự nên mới phải ngồi cùng thế thôi. Cho nên hắn không mấy để ý đến sắc mặt các nàng, và cũng chẳng muốn nhiều lời.

Phục vụ mang món ăn lên, Cao Cường đơn giản mời các nàng một câu, liền không nói thêm gì nữa.

Quán này nhỏ và xập xệ vậy thôi, từ các món xôi đến các món chè đều ngon miệng vô cùng. Một phần vì nhớ hương vị nên Cao Cường mới tiện ghé vào.

Có vẻ như mấy cô nàng cũng là khách quen của quán này đi. Vừa ăn chè vừa cười đùa rất là vui vẻ, không thấy kênh kiệu đỏng đảnh làm màu gì cả.

Không muốn xen vào chuyện mấy nàng ta, Cao Cường yên lặng mà xử lý bát xôi thịt kho tàu trên tay.

Có điều hắn muốn làm không khí, nhưng người khác không đồng ý.

Doãn Hồng Hạnh đột nhiên nhìn tới hỏi chuyện:

“Từ ngày thôi học thì ngươi là đi làm hay thế nào?”

Trong đầu nhanh như chớp tìm ra lý do, Cao Cường nhún vai đáp:

“Ta đi học võ, giờ đang làm vệ sĩ cho người ta”

“Học võ?” x3

Cả ba nàng đồng thanh mà hỏi, Doãn Hồng Hạnh thậm chí còn hỏi lại cho chắc:

“Là đi học võ chứ không phải là đi tập gym?”

Lần này đến lượt Cao Cường vì không hiểu ra làm sao nên vẻ mặt cổ quái:

“Ta đi làm kiếm sống đủ hết hơi rồi. Thời gian đâu ra mà gym với gủng”

Doãn Hồng Hạnh khẽ gật đầu, kế đó thở dài và nói:

“Chúng ta hiểu ngươi là bị oan uổng, liền chạy đi tìm ban giám hiệu nói lý. Thế nhưng bọn họ lấy cớ dựa vào thông cáo của Quan Phủ. Sau cùng vẫn là chẳng thay đổi được điều gì”

Mặc dù hơi thất lễ, xong Cao Cường vẫn phải nhìn cô nàng lớp trưởng này nhiều hơn một chút.

Và rõ ràng nàng ta có điểm ngập ngừng, muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi.

Không quá khó để Cao Cường đọc được ra vị.

Chắc chắn cô nàng lớp trưởng này là thừa hiểu hắn bị chèn ép. Muốn khuyên nhủ vài câu gì đó nhưng ngại nên không nói ra được thành lời đây mà.

Cao Cường cười nhạt một tiếng, xua tay và nói:

“Chuyện gì đã qua liền để nó qua đi thôi. Vả lại ta hiện tại đang sống rất tốt”

Cao Cường vừa nói dứt lời liền thấy Doãn Hồng Hạnh nhíu mày nhìn ra hướng cửa. Hai nàng ngồi bên cạnh, sắc mặt cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy.

Có chút nghi hoặc, Cao Cường quay đầu nhìn ra xem sao.

Đập vào mắt hắn là một thanh niên đậm chất công tử ca phái đoàn.

Thân hình cao ráo, áo quần chỉn chu. Chưa đến nỗi vênh váo, xong vẻ mặt khá cao lạnh.

Từ cửa vào tới nơi, ánh mắt của gã vẫn luôn nhìn về hướng Doãn Hồng Hạnh. Cao Cường cùng với hai cô nàng còn lại thì ngay cả liếc, gã cũng lười làm.

Không nghĩ tới Doãn Hồng Hạnh lại là người trước tiên lên tiếng:

“Phúc Lâm, ta đang cùng bạn bè vui vẻ, ngươi tốt nhất biến đi cho khuất mắt”

Ồ.. Tình huống có vẻ căng..

Cao Cường xúc một thìa xôi cho vào miệng nhai, vừa tò mò ngước mắt nhìn xem kịch vui.

Gã có cái tên gọi Phúc Lâm cũng không tỏ ra khó chịu, thậm chí còn nở nụ cười lấy lòng:

“Hồng Hạnh, gia trưởng hai bên đã bàn chuyện. Ngươi cần gì phải xa lánh ta đâu này?”

Có vẻ như Doãn Hồng Hạnh rất khó chịu với những lời của gã, nàng ta đanh thép đáp trả:

“Để cho bọn họ tiếp tục mơ tưởng đi. Dám ép buộc ta thành đôi với ngươi, ta đây thà đi chết”

Không có gằn giọng tức tối đe doạ như là Cao Cường đang tưởng tượng. Cái gã Phúc Lâm này thế mà xua tay, nhẹ nhàng khuyên nhủ:

“Hồng Hạnh, ngươi thừa hiểu những người như chúng ta không thể sống cho riêng mình. Ta và ngươi kết đôi, cả hai gia tộc đều thu được lợi ích to lớn. Đừng bướng bỉnh như vậy nữa a”

Hắc, cái gã Phúc Lâm này đem lợi ích gia tộc ra làm công cụ để dồn đối phương vào thế đây mà.

Cao Cường phi thường muốn biết cô nàng lớp trưởng Doãn Hồng Hạnh này sẽ ứng đối ra làm sao?

Để cho hắn thiếu chút phải ngã ngửa, bởi vì Doãn Hồng Hạnh đáp trả bằng cái lý lẽ vô cùng sốc:

“Thuyền theo lái, gái theo chồng. Ta sẽ chỉ sống vì gia tộc của người mà ta muốn gả cho. Doãn gia và Phúc gia các ngươi sống chết thế nào ta mặc kệ. Nghe hiểu thì cút đi được rồi đó”

Biết chắc Doãn Hồng Hạnh là nói vớ nói vẩn, có điều nàng ta dùng giọng điệu vô trách nhiệm kiểu này khiến cho gã Phúc Lâm nghẹn họng, mãi không thấy tung thêm bài vở gì ra nữa.

Bầu không khí trầm lắng hẳn xuống, ngay cả khách khứa ngồi những bàn khác cũng im thin thít. Chỉ còn âm thanh duy nhất đó là tiếng nhai nhóp nhép phát ra từ miệng của Cao Cường.

Và thế là gã Phúc Lâm quay phắt sang trừng mắt nhìn hắn, gằn giọng chất vấn:

“Tiểu tử ngươi nhìn cái gì?”

Gã này dùng hắn làm bậc thang để xuống nước cho đỡ quê độ đây mà. Trong lòng không khỏi cười lạnh, Cao Cường xúc một thìa xôi cho vào miệng, rồi vừa nhai vừa tỉnh bơ mà đáp:

“Đang nhìn con mẹ ngươi”

Câu trả lời của hắn khiến toàn bộ những người đang có mặt trong quán ăn hai mắt liền trợn tròn.

Chính gã Phúc Lâm cũng không ngờ có người lại dám nói như vậy với mình.

Sau giây lát sững sở, gã nở nụ cười rất lạnh mà hỏi:

“Ngươi vừa nói gì cơ?”

Cao Cường trưng ra vẻ mặt khó hiểu mà đáp:

“Ta đang nhìn con mẹ ngươi a. Không phải chứ? Chẳng lẽ ngươi là được nhặt về nuôi?”

“Khục…” – Hàng loạt âm thanh sặc nước vang lên, khỏi cần nhìn cũng biết đang có rất nhiều người vì nhịn cười ra tiếng mà bị sặc nước miếng.

Thực tế cũng đúng là như vậy, thậm chí có không ít người trong quán còn muốn vái lậy trước trình độ chửi kháy người của hắn luôn rồi đấy.

Mặt đỏ tía tai vì vừa thẹn vừa giận, gã Phúc Lâm khẽ rít từng câu qua kẽ răng:

“Tiểu.. tử.. ngươi.. là.. muốn.. chết..?”

Không quan tâm gã công tử ca trước mặt đang tức tối ra sao. Cao Cường thả chiếc bát đã trống trơn xuống bàn, tiếp theo chậm rãi dùng giấy ăn lau miệng.

Sau đó uống một ngụm nước, rồi mới ngẩng lên nhìn đối phương, cười nhạt và nói:

“Còn tiếp tục lải nhải, ta đảm bảo kẻ đang nấp bên ngoài kia cũng không cứu nổi ngươi”

Cao Cường vừa dứt lời, gã Phúc Lâm ngay lập tức lùi ra xa một đoạn. Kèm theo đó còn có sự xuất hiện của một nam tử trung niên, nhanh như gió từ bên ngoài chạy vào.

Nam tử trung niên này là một tu sĩ cương khí cảnh.

Khí tức yếu ớt thua xa nhóm Cấm Quân mà Cao Cường gặp ở thôn Hưng Dương.

Nếu phát sinh va chạm, Cao Cường tự tin dễ dàng dọn dẹp gã nam tử trung niên này.

Thức tế thì Cao Cường chẳng muốn nhiều lời vô ích chút nào. Thậm chí rất muốn trước tiên đem cổ của cái gã Phúc Lâm này vặn gãy luôn cho rồi. Chỉ đáng tiếc ban ngày ban mặt, còn giữa bàn dân thiên hạ, rất không tiện cho việc động thủ …