Dương Gian Phán Quan

Chương 90: Anh Tuấn Đại Vương




Chẳng tốn quá nhiều công sức cũng có thể gọn gàng tiêu diệt mặt hàng Ngạ Quỷ. Xong cũng không vì thế mà Cao Cường huênh hoang đắc ý.

Bởi vì trong cái đám quỷ hồn vượt ngục, sức chiến đấu của Ngạ Quỷ chỉ là con số không tròn trĩnh.

Gay gắt một chút thì có thể so sánh Ngạ Quỷ với con heo. Điển hình của thể loại ăn no nằm chờ chết.

Có điều Cao Cường là vẫn luôn lo lắng cái đám quỷ hồn trốn biệt tăm không chịu ra mặt đấy. Giờ thì tốt rồi, có thể buông lỏng tinh thần đôi chút.

Nhìn chung cuộc chiến nhàm chán cũng không sao cả. Quan trọng là đã hoàn thành được mục tiêu thứ nhất mà gã quỷ khốn nạn Bạch Lãnh đề ra.

Vừa ra khỏi căn hộ của Đào Thu Hồng.

Men theo bóng tối Cao Cường mau chóng đi tới bãi trông gửi xe.

Sau đó hắn ngồi trên chiếc 2 kỳ dế nhũi yêu dấu, phóng cứ như điên trên đường.

Qua dịp tiếp xúc với nhóm tu sĩ Cấm Quân vừa mới rồi. Từ cái cách bọn họ nói chuyện với nhau thì khả năng lớn là thời thế hiện tại đã thay đổi nhiều.

Huyền môn tu sĩ chắc chắn không còn là khái niệm bí ẩn hiếm lạ như thời của Hổ lão nữa. Không khéo ẩn nấp đầy trong thành phố Tân Long cũng nên.

Chẳng may đang đi đường mà Âm Đức lực lượng mò tới, bị tu sĩ nào tình cờ phát hiện thì phiền toái.

Bởi vậy Cao Cường mới phải đẩy tốc độ chiếc xe 2 kỳ lên cực hạn.

May mắn thay, sau nửa giờ phóng xe ầm ầm, hắn về tới khu trọ mà không có tình huống xấu nào xảy ra.

Lên tới phòng, đem thả cặp xách gọn gàng trên mặt bàn. Cao Cường đứng tại chỗ trầm mặc suy tư.

Khi hấp thu Âm Đức lực lượng hắn phải tụng niệm Độ Tâm Kinh ra thành tiếng là chuyện chắc chắn rồi.

Bởi vậy Cao Cường vốn là dự định chạy ra khu vườn hoang quen thuộc cho nó thoải mái.

Có điều trong đầu hắn lại cứ nghĩ tới tràng cảnh muôn thú tề tụ. Có vẻ tiếng kinh đã có tác động khá là tốt tới đám thú rừng đấy.

Thành ra hắn hết sức tò mò, rất muốn biết những người xung quanh mà nghe được thì sau đó họ sẽ có phản ứng như thế nào?

Sau cùng vẫn là không ngăn cản được lòng hiếu kỳ.

Vì thế Cao Cường mau chóng thay đổi bộ quần áo mặc ở nhà, rồi leo lên giường lẳng lặng ngồi đợi.

Khá thảnh thơi nên hắn có dịp cẩn thận quan sát, qua đó mới biết được Âm Đức lực lượng cũng không phải là từ đâu đó xa xôi bay tới.

Mà là từ hư không cứ thế đột ngột hiện ra.

Âm Phủ cái băng đảng này dịch vụ chuyển phát nhanh cũng cao cấp quá cơ.

Lần này Âm Đức lực lượng được tuồn tới khá nhiều. Phải gấp đôi so với lần Cao Cường giết chết cái gã chuyên gia chơi bùa ngải gì kia.

Âm Đức lực lượng nồng đậm đến nỗi Cao Cường có cảm giác như thể trong phòng lúc này đang ngập tràn sương mù ẩm ướt cũng nên.

Lãng phí thời gian quý giá vào việc suy nghĩ vẩn vơ là không nên. Bởi vậy Cao Cường liền nhắm mặt lại, bắt đầu tụng niệm Độ Tâm Kinh.

“#$%#$%#$%#$%..”

Tiếng niệm kinh khe khẽ vang lên trong phòng.

Cao Cường cũng theo đó cảm nhận được sự thoải mái như thể đang ngâm mình trong dòng suối nước nóng do thiên nhiên hình thành.

Phê pha bay bổng như này khéo dễ trầm luân a.

Có điều Âm Đức lực lượng đem lại lợi ích là rất không đơn giản.

Nói trắng ra là đơn thuần hấp thu linh khí, sẽ khiến tiên căn lớn mạnh nhanh chóng.

Trong khi đó dựa vào Âm Đức lực lượng tăng trưởng tu vi, tiên căn lại chẳng thấy phát triển một tẹo nào. Thậm chí nó còn hiền lành hơn hẳn, không còn quậy phá nghịch ngợm gì nữa.

Tóm lại vừa đẩy nhanh tiến độ tăng trưởng mọi mặt tu vi, lại vừa không phải lo gặp phải tệ đoan gì xấu.

Bởi vậy Âm Đức lực lượng đến bao nhiêu Cao Cường tình nguyện thu bấy nhiêu. Thậm chí chỉ cần có cơ hội đạt được Âm Đức cái đồ chơi này, là hắn sẽ tranh thủ toàn lực để nắm lấy.

Đang mải mê với những hoạch địch trong đầu, Cao Cường bỗng ngây ngẩn mở mắt ra.

Rồi nhanh như chớp nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay.

Bà mẹ nó, mới ngồi niệm kinh có 2 tiếng đồng hồ mà thế nào đã đem Âm Đức hấp thu hết rồi???

Chỉ là ngẫm nghĩ lại Cao Cường ngay lập tức liền hiểu. Còn không phải là do cả thể chất lẫn tu vi của hắn đều đã cao hơn một tiểu cấp bậc cho nên tốc độ hấp thu mới nhanh sao?

Mà kể ra như vậy cũng tốt, chứ cứ mỗi lần ngồi xuống hấp thu lại mất nửa ngày một ngày, vậy thì quá lãng phí thời gian mất rồi.

Hiểu ra vấn đề Cao Cường không lăn tăn gì nữa, mà tiến hành nội thị đan điền kiểm tra thoáng một cái.

Àiiii..



Xem xong tình huống bên trong không gian đan điền, Cao Cường không khỏi thở dài thườn thượt.

Mới rồi hấp thu Âm Đức nhiều là vậy, xong lượng chân khí tích luỹ lại chỉ được có hai phần mười.

Tiến hành tinh luyện xong, dám chắc lượng chân khí tích luỹ chỉ còn được một phần mười là cùng.

Có điều tiến triển thế này đã là nhanh lắm rồi.

Hơn nữa là của từ trên trời rơi xuống, không nên đòi hỏi quá trớn.

Tham thì thâm, đa dâm hại thận. Không biết thế nào là đủ, rất dễ bị trời đánh.

Mau chóng dọn dẹp tâm tư, Cao Cường ngồi ngay ngắn lại để bắt đầu tinh luyện chân khí.

---

Ngày hôm sau, Cao Cường thức giấc thì đã là 12 giờ trưa.

Đánh răng rửa mặt xong, hắn liền tranh thủ nấu bát mì thả thêm quả trứng.

Sau đó bưng ra bàn, thuận tiện bật mở Laptop và vào hòm thư kiểm tra theo thói quen hàng ngày.

Có thư gửi tới từ địa chỉ với cái tên gọi phi thường khắm lọ [Thiên Hạ Đệ Nhất Anh Tuấn Đại Vương].

Mỗi lần nhìn thấy tên gọi của địa chỉ hòm thư này là Cao Cường lại phải đưa tay che mặt ngán ngẩm.

Dẹp bỏ cảm xúc ngoài lề, Cao Cường bẩm mở để xem nội dung bức thư.

Cũng không có gì mới mẻ, vẫn là một bảng danh sách gồm những cái tên.

Điểm khác biệt là hiện tại chỉ còn 5 cái tên đi kèm với lý lịch tiểu sử vắn tắt.

Cuối thư là dòng chữ “không còn cơ sở để tiếp tục điều tra thêm được nữa”

Tính toán sự việc trôi qua đã gần 2 năm rồi, một điểm manh mối để dựa vào điều tra cũng là không có.

Cao Cường không ôm hi vọng sẽ tra ra được hắc thủ sau màn là ai. Thậm chí còn nhiều lần khuyên can Anh Tuấn Đại Vương không cần tiếp tục mò mẫm thêm nữa.

Oái oăm ở chỗ người huynh đệ này lại lì lợm, cứ nhất quyết muốn điều tra tới cùng. Cao Cường cũng là hết cách, đành để mặc đối phương muốn nghịch sao thì tuỳ.

Giờ thì được rồi, không còn cơ sở để tiếp tục thì cuộc điều tra sẽ phải ngừng ở đây, đỡ phiền toái.

Lướt mười đầu ngón tay trên bàn phím, Cao Cường mau chóng biên soạn một lá thư gửi phản hồi.

Gửi xong thư, Cao Cường liền nhấc đũa bắt đầu xử lý bát mì.

Nào ngờ vừa gắp được một miếng, thì loa của laptop phát ra âm thanh báo hiệu có thư mới gửi tới.

“Tinh.. Tinh.. Tinh..”

Bất đắc dĩ Cao Cường đành thả bát mì xuống để kiểm tra nội dung.

Vẫn là từ [Thiên Hạ Đệ Nhất Anh Tuấn Đại Vương] gửi tới, yêu cầu Cao Cường mở ứng dụng chat.

Vừa mở ứng dụng chat lên, hộp thoại từ Anh Tuấn Đại Vương gửi tới liền hiện ra:

“Ngươi tính chơi trò gì đây?”

Cao Cường tức thì gõ phím trả lời:

“Hỏi dư thừa làm cái gì? Cứ giúp ta tạo trang web là được rồi”

Anh Tuấn Đại Vương:

“Ngươi đầu óc bị nước vào? Tự nhiên đòi làm cái việc hoang đường bắt ma bắt quỷ là sao hả?”

Cao Cường kiên nhẫn gõ phím trả lời:

“Lão tử tự biết cân nhắc. Nói thẳng đi, ngươi giúp hay là không giúp?”

Lần này phải đợi hơn một phút thì Anh Tuấn Đại Vương mới phản hồi:

“Giúp đương nhiên phải giúp. Có điều ngươi là nghiêm túc?”

Cao Cường gõ phím, thẳng thắn trả lời:

“Phi thường nghiêm túc, không có nửa xu nghịch ngợm”

Anh Tuấn Đại Vương:

“Lỡ bị tóm cổ tới Nha Môn thì sao?”

Vấn đề này không thể giải thích rõ ràng, Cao Cường đành bất đắc dĩ qua loa trả lời:

“Sẽ không bị. Ta có điểm nắm chắc”

Anh Tuấn Đại Vương:

“Ngươi là muốn dùng cách này để dụ thế lực kia lộ diện? Như vậy có chút mạo hiểm”

Sớm biết đối phương sẽ đoán ra phần nào, cho nên Cao Cường đã chuẩn bị sẵn câu trả lời:

“Một phần nguyên do đúng là như thế. Xong mục đích chính của ta là kiếm tiền”

Anh Tuấn Đại Vương:

“……..”

Khẽ thở dài, Cao Cường lướt ngón tay trên bàn phím:

“Là huynh đệ với nhau, ta không muốn dấu diếm gì. Có điều nói chuyện qua mạng thế này hơi bất tiện. Thôi đợi khi nào ngươi trở về thì ta sẽ kể cho ngươi được biết rõ ràng”

Anh Tuấn Đại Vương:

“Con mẹ ngươi. Có biết lão tử phải 3 năm nữa mới được trở về không hả?”

Cao Cường tỉnh bơ đáp:

“Ngươi là đi học, mà học hành thì ấm vào thân. Kêu ca cái gì?”

Anh Tuấn Đại Vương:

“Con mẹ ngươi. Lão tử đi học còn không là vì giúp ngươi?”

Cao Cường chuyển qua chế độ cợt nhả:

“Yên tâm đi, trở về có ta bảo kê cho ngươi”

Anh Tuấn Đại Vương:

“………..”

Cao Cường bẻ lái về chính sự:

“Nhớ tạo trang web cho ta. Làm tốt có thưởng”

Anh Tuấn Đại Vương:

“Lão tử cần mấy đồng bạc lẻ của ngươi sao? Nói chung yên tâm đi, trang web rất nhanh sẽ có. Lão tử tính làm luôn virus quảng cáo gửi tới cái đám đại gia thành phố Tân Long. Đảm bảo thứ hai lúa nhà ngươi đắt khách như tôm tươi”

Đến lượt Cao Cường cạn lời:

“…………”

Anh Tuấn Đại Vương:

“Ngươi đúng là nhà quê không biết gì. Có trang web mà không quảng cáo thì ai biết tới ngươi? Mà cái trò ma quỷ mê tín dị đoan này thì đám đại gia là đối tượng dễ lừa gạt nhất. Hiểu chưa nào?”

Cao Cường nghiến răng nghiến lợi, tay lướt phím nhanh như máy:

“Con mẹ ngươi. Lão tử khi nào thì đi lừa gạt? Cơ mà tiểu tử ngươi nói cũng không sai, cứ như vậy mà làm đi. Kiếm được kha khá thì lão tử gửi sang cho ít tiền mà phao đám muội tử xinh tươi”

Anh Tuấn Đại Vương:

“…………”

Bởi còn dự định khác nữa, cho nên Cao Cường muốn kết thúc buổi nói chuyện tại đây:

“Sớm xử lý rồi báo cho ta biết. Giờ ta ra ngoài giải quyết công việc cái đã”

Anh Tuấn Đại Vương:

“Ngươi chắc hẳn phải có chỗ dựa vững chắc nào đó, cho nên ta không khuyên can gì nữa. Chỉ có điều tính toán cẩn thận sẽ không bao giờ là dư thừa. Làm gì cũng phải chú ý an toàn là trên hết”

Cạch.. Cạch.. Gõ phím như gió, sau đó Cao Cường bấm gửi đi:

“Ta nhớ rồi. Trước tiên lặn đây”

Đem tắt nguồn và gập chiếc laptop xuống, Cao Cường khe khẽ thở dài.

Ở tình cảnh của hắn, thận trọng đương nhiên là phải có, nhưng không thể cứ khư khư giữ an toàn. Bởi thiếu đi sự mao hiểm đương đầu thử thách, thì sẽ chẳng giải quyết được gì. Trong đó bao gồm cả việc báo mối huyết thù của bản thân.