Dương Gian Phán Quan

Chương 85: Ma Quỷ Chính Là Đáng Sợ




Là một nhân viên bán hàng tại Ngân Plaza, trung tâm thương mại lớn nhất thành phố Tân Long. Mỗi ngày Đào Thu Hồng phải tiếp đón hàng trăm lượt khách ghé thăm gian hàng.

Chưa cần bàn tới khía cạnh quá bận rộn khiến cho giờ giấc ăn uống nghỉ ngơi thất thường ra làm sao.

Chỉ riêng cái khoản khách hàng gồm đủ các thể loại người tốt kẻ xấu lẫn lộn. Xong phải luôn tươi cười niềm nở tiếp đón, đã đủ để khiến mỗi ngày làm việc đều vô cùng mệt mỏi.

Cho dù năm nay mới chỉ 25 tuổi, đang độ tuổi trẻ khoẻ và sung sức. Thế nhưng mỗi khi tan làm trở về nhà, Đào Thu Hồng đều nhận thấy khí lực đã cạn kiệt gần như không còn.

Có điều để xin được một công việc với mức lương cao và thanh bạch như thế này là không hề dễ dàng.

Với lương cứng hàng tháng nhận được là 5000 bạc, cộng thêm lương thưởng từ 500 tới 1000 bạc nữa.

Chi tiêu tiết kiệm là vừa đủ trang trải cuộc sống, cùng với lo cho đệ đệ đang theo năm thứ nhất đại học.

Đào Thu Hồng cũng thừa hiểu ngoài kia đầy người mơ ước có công việc như nàng mà còn chẳng được.

Bởi vậy dù có mệt mỏi hơn nữa thì nàng cũng sẽ cố gắng để vượt được qua.

Thế nhưng mấy ngày gần đây đệ đệ của nàng ra chuyện. Khiến cho Đào Thu Hồng không còn chút tâm trí nào để mà tập trung làm việc được nữa.

Chuyện bắt nguồn từ việc Đào Thế Mạnh, đệ đệ của nàng ngay từ nhỏ đã có tật xấu đó là bệnh kén ăn.

Món ngon đến mấy tiểu tử này cũng không chịu đụng tới. Chỉ ăn mỗi cơm trắng kèm chút ruốc mà thôi.

Lớn lên một chút thì lại thêm cái thói lười ăn, để rồi người ngợm lúc nào trông cũng gầy như cái xác ve. Có cảm tưởng gió thổi nhẹ là bay mất tích.

Cha mẹ mất từ sớm, nhà chỉ còn tỷ đệ sống nương tựa lẫn nhau. Đào Thu Hồng đương nhiên lo lắng sức khoẻ của đệ đệ không được đảm bảo.

Thế nhưng nhồi nhét đồ ăn sẽ khiến Đào Thế Mạnh bị nôn trớ. Lại thêm đệ đệ chẳng ốm đau bao giờ, Đào Thu Hồng mới thôi cố gắng uốn nắn.

Mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói, nếu như mấy ngày trước Đào Thế Mạnh không đột nhiên biến đổi thói quen ăn uống kiêm khem của mình.

Lần đầu tiên đi làm về, Đào Thu Hồng chứng kiến đệ đệ đang ngồi ăn hoa quả bánh kẹo. Đã vậy còn luôn mồm kêu ca là đang rất đói bụng.

Chứng kiến đệ đệ ăn được uống được, Đào Thu Hồng mừng rỡ đến nỗi không nhận ra đệ đệ khác lạ, liền gọi điện đặt ngay mấy suất gà rán.

Có điều sau đó vài ngày, Đào Thu Hồng rốt cuộc nhìn ra đệ đệ rất là không đúng.

Đầu tiên là sức ăn quá khoẻ, đã thế còn ăn uống bừa bãi vô tội vạ. Cứ vớ được thứ gì là ăn thứ nấy.

Tiếp theo là về mặt tính tình, Đào Thế Mạnh vốn là đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời, vậy mà giờ đây cư xử với tỷ tỷ lại cực kỳ thô lỗ và cộc cằn.

Cứ nhà mà hết đồ ăn một cái là chửi bới quát tháo nạt nộ, phi thường hung dữ.

Đào Thu Hồng có cảm giác chỉ cần nàng dám không mua thêm thức ăn mang về. Khả năng vô cùng lớn sẽ bị Đào Thế Mạnh tẩn cho một trận.

Nghĩ tới cảnh bị đệ đệ thương yêu lôi ra hành hung, Đào Thu Hồng vô cùng sốc.

Có điều tất cả những thứ này đều không đáng sợ bằng tin tức trình chiếu trên ti vi mà Đào Thu Hồng tình cờ xem được lúc ra ngoài mua đồ ăn.

Tin tức hàng loạt vụ việc ăn nhiều đến nổ cả bụng mà chết, đã đủ để Đào Thu Hồng sợ hết cả hồn rồi.

Được thêm mấy bà tám ngoài chợ cả ngày bàn tán xôn xao đây là do ma ám quỷ ám. Đào Thu Hồng nghe vào mà càng lo lắng sợ hãi nhiều hơn nữa.



Đào Thu Hồng không tin vào chuyện ma quỷ này nọ, thế nhưng tình huống của đệ đệ lại quá kỳ quặc.

Oái oăm hơn nữa là khi gọi bác sĩ tới kiểm tra, đã chẳng khám được cái gì thì chớ. Bác sĩ lại còn khuyên nàng đưa Đào Thế Mạnh gửi vào bệnh viện tâm thần đi cho rảnh nợ.

Nhìn chung là y học hiện đại đã không giải quyết được vấn đề của Đào Thế Mạnh. Bởi vậy Đào Thu Hồng không còn cách nào khác đành phải lựa chọn mê tín dị đoan một lần.

Trước tiên Đào Thu Hồng liên hệ với vài người bạn thân thiết, kể cho bọn họ nghe tình huống đệ đệ của nàng đang gặp phải. Và rồi sau một buổi bàn thảo kỹ càng cẩn thận.

Đào Thu Hồng cùng nhóm bạn chạy đi mua một đống đồ vật đông tây. Trong đó có gông cùm xiềng xích, mấy chục củ tỏi, vài cây ngân châm, một thanh thập tự thánh giá …

Trở về cả nhóm xúm lại khống chế Đào Thế Mạnh, dùng gông cùm xiềng xích khoá cứng tiểu tử này trên một chiếc ghế. Sau đó liền thử nghiệm bằng những đồ vật còn lại.

Chiêu thức số một là nhồi tỏi vào miệng.

Thất bại thảm hại vì tiểu tử này nhai tỏi cứ rau ráu. Khốn nạn tới nỗi còn yêu cầu họ đi mua về thêm.

Chiêu thức số hai là dùng ngân châm đâm chọt.

Tiếp tục thất bại vì chỉ khiến tiểu tử này chảy chút máu, được đà yêu cầu bọn họ mua đồ ăn về đền bù.

Chiêu thức số ba chưa cần dùng đã biết thất bại.

Bởi vừa nhìn thấy cây thánh giá, tiểu tử này liền bĩu môi chê trách bọn họ mê tín ngu muội. Không những mồm mép tép nhẩy khuyên nhủ bọn họ nên tỉnh táo lại, còn yêu cầu thả ngay hắn ra.

Tất nhiên đi kèm với đó còn đòi hỏi bọn họ phải đi mua nhiều đồ ăn về bồi thường. Nếu không tiểu tử này sẽ đi tố cáo với quan phủ về cái việc bọn họ bắt giữ cũng như tra tấn người trái phép.

Không chịu bỏ cuộc, Đào Thu Hồng liền chạy đi mời thầy cúng về.

Thầy cúng đến lập đàn này nọ, hết lẩm bẩm nhảy nhót khắp phòng, lại tới đút cho Đào Thế Mạnh uống no căng nước bùa. Lãng phí thời gian một ngày, thầy cúng đầu đầy mồ hôi bỏ chạy.

Chung quy là thầy cúng cũng chẳng giúp ích được gì. Không bỏ chạy cho mau, lỡ bị đám bạn học cao to lực lưỡng của Đào Thu Hồng tóm cổ rồi tẩn cho một trận vì cái tội lừa đảo thì khổ a.

Việc đã đến nước này, đám bạn học của Đào Thu Hồng cũng cho rằng Đào Thế Mạnh là gặp phải vấn đề tâm lý. Khuyên nhủ nàng sớm đưa hắn đi gặp bác sĩ tâm thần kiểm tra xem sao.

Đưa ra lời khuyên như vậy không khác nào nói Đào Thế Mạnh bị điên. Mặc dù Đào Thu Hồng không tỏ ra thái độ tức giận gì cả, xong mấy người bạn học của nàng cũng ngại nán lại thêm.

Đào Thu Hồng không đồng ý với quan điểm đệ đệ của nàng gặp phải vấn đề tâm lý. Việc này có hơi khó để giải thích một cách rõ ràng, cho nên nàng lựa chọn im lặng tiễn bạn bè ra về.

Đào Thu Hồng có nhận định khác biệt với mọi người, đơn giản bởi vì nàng là tỷ tỷ của Đào Thế Mạnh.

Trong lúc tiến hành chữa trị, nàng nhạy bén phát giác ánh mắt của đệ đệ thoáng hiện lên vẻ giảo hoạt.

Cái ánh mắt này để cho nàng có cảm giác đây không phải đệ đệ của mình, mà là một kẻ xa lạ nào đó.

Và cái kẻ xa lạ đã cướp lấy thân xác của đệ đệ, đang rất vui vẻ ngồi xem nàng với mọi người làm trò hề.

Xong như đã nói thì đây chỉ là cảm giác, không có bằng chứng cụ thể rõ ràng. Thành ra Đào Thu Hồng mới chẳng thế nào nói thêm điều gì với những người bạn của nàng được nữa.

Liên tiếp mấy ngày sau đó, dù có phải đối diện với nguy cơ bị sa thải. Đào Thu Hồng vẫn báo nghỉ vài ngày, để có thể ở nhà cố gắng vớt vát hi vọng bằng thứ biện pháp cuối cùng.

Câu nói cửa miệng suốt mấy ngày nay của nàng đó là:

“Cầu xin ngươi buông tha cho Tiểu Mạnh Mạnh của ta”

Thế nhưng mọi nỗ lực của nàng đều không được đền đáp.

Đối phương thậm chí còn mở miệng mắng chửi nàng là kẻ điên khùng.

Mắng chửi nàng là thứ tỷ tỷ không ra gì, ngay cả đệ đệ ruột thịt mà cũng nỡ khoá lại tra tấn.

Phải đón nhận vô số câu nguyền rủa độc địa nhất phát ra bằng giọng nói của đệ đệ. Đào Thu Hồng tâm can như thể vụn vỡ, đi kèm với đó còn là cảm giác tội lỗi cùng thật sâu áy náy.

Chính vì vậy mà không thiếu những lần nàng suýt thì đem gông cùm tháo bỏ.

Sở dĩ còn chưa làm được là bởi cái ánh mắt giảo hoạt hằn sâu trong tâm trí hiện lên can ngăn.

Chỉ mới ba ngày, Đào Thu Hồng trông tiều tuỵ thấy rõ, trạng thái tinh thần cũng ở biên giới sụp đổ.

Đào Thu Hồng không hề muốn nghĩ tới, nhưng viễn cảnh mất đi người thân duy nhất lại cứ hiện lên. Khiến trong lòng nàng lúc này đây, dần là nỗi tuyệt vọng chiếm cứ bao phủ.

Đệ đệ vẫn đang ngồi đó, giống như không có vấn đề gì, thế nhưng nàng thì sắp phát điên lên rồi.

Mọi cố gắng nỗ lực suốt bao năm qua còn không phải vì đệ đệ sao? Đệ đệ ra chuyện thì nàng biết ăn nói thế nào với cha mẹ dưới suối vàng? Và nàng sống cũng còn ý nghĩa gì nữa?

Đôi mắt đẫm lệ nhìn về hướng đệ đệ còn đang luôn mồm mắng chửi, bất chợt một ý tưởng chợt loé lên.

Một ý tưởng mà sau khi cân nhắc cẩn thận, Đào Thu Hồng cho rằng đây đã là biện pháp vẹn toàn nhất.

Giống như cảm giác được có gì đó không ổn, “Đào Thế Mạnh” mở miệng gấp gáp hỏi dò:

“Tỷ tỷ, ngươi là định làm gì a? Đừng có làm ta sợ”

Không có lên tiếng đáp lại, Đào Thu Hồng từ từ đi về hướng phòng bếp. Phải vài phút sau nàng mới chậm rãi quay trở lại, trên tay lúc này mang theo một chuôi dao sắc bén.

Nhìn thấy chuôi dao sáng loáng trong tay nàng, “Đào Thế Mạnh” không khỏi gào lên kinh hãi:

“Tỷ tỷ, ngươi điên rồi sao? Ngươi đây là muốn giết ta ư?”

Đi tới trước mặt “Đào Thế Mạnh”, đưa tay xoa đầu của hắn, Đào Thu Hồng mỉm cười và nói:

“Tiểu Mạnh Mạnh, có nghe thấy tỷ tỷ nói không này? Gã ma quỷ khốn nạn không chịu buông tha cho đệ, mà tỷ tỷ cũng hết cách rồi. Chi bằng để tỷ tỷ giúp đệ sớm giải thoát bớt đau khổ. Sau đó tỷ đệ chúng ta cùng nhau xuống kia đoàn tụ với cha mẹ. Tiểu Mạnh Mạnh không được giận tỷ tỷ đâu nha”

Nghe những lời này, khuôn mặt “Đào Thế Mạnh” tức thì biến đổi hung tàn, hắn cười lạnh mà nói:

“Thối kỹ nữ, tưởng chết mà có thể giải thoát sao? Mau giết đi nào, lão tử càng sớm được thưởng thức linh hồn tỷ đệ các ngươi. Muốn đoàn tụ cha mẹ sao? Mơ tưởng đi. Kéc.. kéc.. kéc..”

“Keng..” – Chuôi dao rơi khỏi tay Đào Thu Hồng, va chạm với sàn nhà vang lên âm thanh lanh lảnh.

Đối phương rốt cuộc đã thừa nhận không phải là đệ đệ của nàng. Thế nhưng những lời vừa rồi còn đáng sợ hơn cả việc đối phương cứ âm thầm giễu cợt. Nhất là ý tứ của hắn còn không muốn cho nàng và đệ đệ được đoàn tụ với cha mẹ? Không lẽ ma quỷ đáng sợ chính là thế này sao?

“Cộc.. Cộc.. Cộc..” – Đúng lúc này tiếng gõ cửa khô khốc đột ngột vang lên.