Một cánh tay của gã bị phế nhưng có vẻ như không ảnh hưởng gì mấy, cử động là vẫn vô cùng mau lẹ.
Cứ nhìn cái việc vừa phải lăn lộn mấy vòng mới tránh thoát hoả cầu là vậy, xong gã đã có thể ngay tức thì đứng được dậy là một minh chứng rõ ràng nhất.
Hoả Cầu Phù quá phiền toái, qua hướng nhìn liền hiểu được Đoàn Văn Tiến đang ý định ra tay triệt hạ kẻ nắm giữ khả năng làm thương tổn tới gã trước.
Bởi vậy chỉ vừa đứng dậy, gã đã ngay lập tức nhắm vị trí Diên Lộc đang đứng mà gào thét xông tới.
Nhìn chung thì tốc độ công kích của Diên Lộc là quá chậm.
Cao Cường cũng chưa hề đặt hi vọng vào việc gã tu sĩ lơ ngơ này có thể làm gì được Đoàn Văn Tiến.
Kể ra có hơi tội khi mà Cao Cường đang sử dụng Diên Lộc như là mồi câu, để đánh lạc hướng và đem thu hút sự chú ý của gã Đoàn Văn Tiến mà thôi.
Và thời cơ mà Cao Cường chờ đợi chính là lúc này đây.
Đoàn Văn Tiến vừa tung người vọt đi, đúng cái khoảnh khắc chân của gã không còn tiếp xúc với mặt đất. Tiếng súng chát chúa lại một lần nữa vang lên.
Đã không còn điểm tựa để gã làm ra cử động né tránh.
Muốn theo bản năng nhấc tay ngăn chặn cũng không được vì đạn là từ hướng cánh tay bị phế bắn tới.
Vả lại nếu đủ trình độ để né thì gã đã không phải lĩnh trọn 7 viên đạn mà Cao Cường bắn ra trước đó rồi.
Viên đạn cứ thế thô bạo ghim thẳng tới huyệt thái dương của gã. Khiến gã như thể chiếc lá bị cơn gió dữ tạt thổi mà bay bồng bềnh trôi nổi trong không khí.
“Vèo.. Vèo.. Vèo..” – Một loạt ánh sáng hoả hồng nối đuôi nhau bắn phá tới.
Và không ai khác chính là Diên Lộc lúc này cũng ném ra toàn bộ số Hoả Cầu Phù còn sót lại sau cùng.
Trôi dạt trên không thì dãy dụa đến mấy cũng là vô ích.
Đã không còn cơ hội nào để gã Đoàn Văn Tiến có thể né tránh được lần nữa rồi.
“Oành.. Oành.. Oành..” – Cả chục khối hoả cầu nện vạo cơ thể gã, tạo thành những tiếng nổ vang dội.
“Phừng..” - Hoả diễm gặp tà khí liền bùng lên, tạo thành động tĩnh như một thùng xăng phát nổ. Rồi chỉ trong nháy mắt mà thôi, gã Đoàn Văn Tiến đang trôi nổi trên không liền bốc cháy hừng hực.
Cuối cùng cũng ném trúng gã quái vật này, Diên Lộc mừng tới nỗi nước mắt muốn tuôn trào luôn rồi.
“Đoàng.. Đoàng.. Đoàng..” – Hàng loạt tiếng súng nổ cất lên, cắt ngang dòng cảm xúc của Diên Lộc.
Đưa mắt tập trung quan sát thì thấy Cao Cường lúc này đang một tay chĩa súng liên tiếp nhắm bắn vào tay và chân của gã Đoàn Văn Tiến.
Tay còn lại cũng không rảnh rỗi khi mà nhanh như chớp ném ra những tấm phi tiêu giấy có màu đỏ hồng.
Diên Lộc còn đang hoài nghi không hiểu vị tu sĩ lạ mặt nghịch ngợm cái gì. Thì xuất hiện một màn khiến tròng mắt của hắn muốn rơi ra ngoài.
Hắn thấy những tấm phi tiêu giấy màu đỏ hồng kia thoáng cái liền biến hoá thành những khối hoả cầu có kích cỡ tương đương với trái bóng rổ.
Đúng vậy, bằng hẳn một trái bóng rổ.
Chứ không chỉ nhỏ xíu như trái cam biến hoá ra từ Hoả Cầu Phù của Diên Lộc hắn.
Trong kiến thức mà Diên Lộc được học, Hoả Cầu Phù cái loại phù lục gân gà này làm ra hoả cầu có kích cỡ tương đương với trái dừa là cùng.
Diên Lộc hắn đánh ra được cỡ trái cam, đã được gia tộc khen ngợi không dứt miệng rồi đấy.
Ấy vậy mà lúc này nhìn thấy có người đánh ra hoả cầu lớn như trái bóng rổ? Đã thế phù lục không phải dạng tấm, mà là hình dạng phi tiêu?
Những kiến thức lạ lẫm này không khỏi khiến Diên Lộc hơi choáng váng. Trong đầu ngay tức thì cho rằng phù lục là do vị đại năng nào đó luyện chế ra.
Chỉ có những vị đại năng cấp bậc lão tổ của lão tổ thì mới làm ra được những điều không tưởng như này.
Trong khi Diên Lộc đang đứng suy luận tầm bậy tầm bạ, Cao Cường cũng không có rảnh rang chút nào.
Đơn giản là vì Cao Cường không muốn Đoàn Văn Tiến có cơ hội chạy thoát.
Bởi vậy vừa nhắm tay chân của gã mà bắn, vừa liền tù tì ném ra 20 tấm Hoả Cầu Phù.
Hoả diễm phút chốc điệp gia chồng chất, hình thành một khối hoả cầu phi thường to lớn, đem nuốt trọn gã Đoàn Văn Tiến vào bên trong.
“NGAAAAAAAAAAAAAAA..” – Tiếng gào thét kêu la thảm thiết từ trong hoả cầu vọng ra, đi kèm với đó là bóng người lăn lộn trên mặt đất.
Tưởng kêu thảm mà đã xong ư?
Hoả Cầu Phù của nhà trồng được, Cao Cường không có tiếc rẻ chút nào, tiếp tục ném thêm 20 tấm nữa.
40 khối hoả cầu điệp gia chồng chất, lại thêm hoả diễm bắt mồi âm khí trên người gã Đoàn Văn Tiến. Phút chốc cả một không gian rộng lớn bốc cháy hừng hực.
Nhiệt độ toả ra cao vô cùng, khiến ngay cả Cao Cường mà còn cảm thấy có chút nóng bức.
Xong đã muốn huỷ diệt gã này triệt để, cho nên Cao Cường không có lơi là dù chỉ một chút.
Bắn hết một băng đạn, Cao Cường ngay tức thì thay băng đạn sơ cua vào. Rồi tiếp tục nã đạn nhắm bắn vào chân và tay cùng với phần đầu gã của Đoàn Văn Tiến.
“HAAAAA.. NGAAAAA.. HAAAAAA..” – Một chuỗi âm thanh kêu gào quỷ dị từ trong đám cháy vọng ra.
Một là âm thanh dõ chính gã Đoàn Văn Tiến phát ra.
Một là từ chính đầu ác linh vẫn luôn tá túc trong cơ thể của gã.
Kẻ hiện giờ cảm thấy đắng cay nhất cũng chính là đầu ác linh này. Vất vả bồi dưỡng Quỷ Thi, còn chưa kịp hoà nhập vào xã hội kiếm ăn, thì đã bị người đem thiêu.
Đã thế hoả diễm ngùn ngụt bao phủ, chỉ cần rời khỏi cơ thể của gã Đoàn Văn Tiến, ác linh sẽ ngay tức thì bị thiêu đốt sạch sẽ, tro bụi cũng không có để mà lưu lại.
Điều động cơ thể gã Đoàn Văn Tiến xông ra khỏi biển lửa?
Hoả diễm kinh tởm thiêu đốt, cộng thêm cái gã khốn nạn bên ngoài nã súng như mưa. Hiện tại chân tay đã gẫy cho bằng sạch rồi thì lấy gì để mà xông với chả pha?
Chỉ có thể nằm im chờ chết.
Mặc dù ác linh vốn đã chết từ lâu, xong vẫn cứ là cảm thấy bi thương cực độ.
Nhất là cái gã khốn nạn bên ngoài kia ăn no rửng mỡ, đã ném ra tận 40 khối hoả cầu còn chưa biết đủ. Lại vừa bồi thêm 20 khối nữa tới, hoả diễm càng cháy rực rỡ.
Kéo theo đó là tâm trạng của ác linh càng thêm phần bi thương và tuyệt vọng.
Nếu có thể, ác linh rất muốn quỳ.
Xong ác linh là không có cơ hội để làm việc này.
Bởi vì hoả diễm từ 60 tấm Hoả Cầu Phù điệp gia chồng chất thiêu đốt là quá ác liệt. Chớp nhoáng thôi mà đã đem cơ thể gã của Đoàn Văn Tiến thiêu thành tro tàn.
Mất đi thân xác là nơi ẩn nấp, cả linh hồn của gã Đoàn Văn Tiến lẫn đầu ác linh, chỉ trong nháy mắt liền bị hoả diễm thiêu rụi, triệt để biến mất khỏi thế gian này.
Ngay cả cơ hội đi xuống Âm Phủ báo cáo nhận tội gì đó cũng không có.
Đơn giản là vì Cao Cường không có cho.
Xác định không có sai lầm nào phát sinh, Cao Cường mới yên tâm quay người đi về hướng dãy đồi, nơi mà khi ban nãy gã Đoàn Văn Tiến từ bên trong đi ra.
“Tuấn ca, ta theo hắn xem sao” – Diên Lộc vội vàng nói một câu với Tuấn ca còn đang ngơ ngác ngồi đó, xong cũng liền mau chóng đuổi theo hướng dãy đồi.
Mới tiếp cận chân đồi đã thấy mùi hôi thối xộc ra, thiếu chút Diên Lộc há miệng nôn mửa. Vất vả đè nén nhộn nhạo trong bụng, hắn chậm rãi từng bước đi tới.
Rất nhanh Diên Lộc tìm thấy Cao Cường lẳng lặng đứng im một chỗ.
Vừa đưa mắt theo hướng mà Cao Cường đang nhìn tới, nỗ lực nín nhịn của Diên Lộc liền đổ sông đổ bể. Hắn cứ thế khom cúi người không ngừng nôn mửa.
Mùi hôi thối bốc lên cũng quá nồng nặc, Diên Lộc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý đón nhận rồi …
Thế nhưng nhìn mấy chục thi thể chồng chất một chỗ, giòi bọ lúc nhúc lổm ngổm. Chuẩn bị tâm lý gì đó của Diên Lộc liền như tờ giấy mỏng bị xé rách tan tành.
Kẻ suốt ngày xem phim kinh dị luyện tập tinh thần thép như Cao Cường còn thiếu chút không nhịn nổi. Diên Lộc ăn không tiêu cũng là chuyện dễ hiểu mà thôi.
Nhìn đống thi thể xám xịt trước mắt, nếu dùng Hủ Thi Phấn thì không thể nào tiêu trừ được âm khí.
Muốn dọn dẹp sạch sẽ, Cao Cường chỉ còn cách phất tay ném ra liền một lúc 10 tấm Hoả Cầu Phù.
Phút chốc hoả diễm bốc cháy ngùn ngụt, hình thành một lò hoả thiêu lộ thiên trong dãy đồi u ám này.
Cao Cường cũng không rảnh mà nhẩm đếm, nhưng nhìn lướt qua chắc khoảng 50 cỗ thi thể gì đó đi.
Cắn nuốt máu huyết linh hồn của nhiều người như vậy, bảo sao Quỷ Thi với ác linh lại cường đến thế.
Còn may lần nay dắt theo đồ chơi mà Lão Phệ tặng, mới kìm hãm được tốc độ của Quỷ Thi. Chứ không thì kẻ phải nằm sấp sẽ đổi thành là Cao Cường hắn rồi cũng nên.
Đúng lúc này Diên Lộc sau khi nôn mửa chán chê liền mon men lại gần. Không có nửa xu dáng dấp tu sĩ gì cả, hắn rụt rè mở miệng hỏi dò:
“Huynh đệ, có thể cho ta hỏi một chút được sao?”
Cũng không quay lại, Cao Cường khẽ gật đầu mà đáp:
“Hỏi gì hỏi đi?”
Diên Lộc ngay tức thì hỏi ra nghi vấn quẩn quanh trong lòng:
“Là thế này, vừa rồi ta nhìn thấy có tận hai linh hồn bị hoả diễm thiêu rụi. Ngươi có biết nguyên nhân?”
Đến lượt Cao Cường có chút nghi hoặc quay lại nhìn Diên Lộc mà hỏi:
“Ta cũng có điều không hiểu đây. Ngươi là huyền môn tu sĩ thế nào lại không biết đến ác linh?”
Nghe vậy Diên Lộc mặt mũi hiện lên vẻ buồn bực, làu bàu mà đáp:
“Không nghĩ tới thật sự là quỷ ác linh. Cái này ta chỉ nghe tới mà không có được học. Thúc thúc ta nói ác linh yếu xìu, một tấm Hoả Cầu Phù là tiêu diệt được. Ai biết cái gã hôm nay lại khủng khiếp như vậy”
Không chừa cho nhau mặt mũi, Cao Cường thẳng thừng tuyên bố:
“Ác linh dế nhũi đúng là yếu gió thổi cũng tán. Thế nhưng ác linh có được truyền thừa Quỷ Đạo thì cường đại chẳng kém gì tu sĩ. Xin lỗi chứ, thúc thúc của ngươi thiếu hiểu biết lại còn thích ăn bừa nói bậy”
Dứt lời cũng không quan tâm Diên Lộc đứng hình hoá đá ra làm sao.
Đưa mắt thoáng nhìn đống lửa cùng với xung quanh một chút, xác định không còn vấn đề gì phải bận tâm nữa. Cao Cường liền quay người mau chóng rời khỏi nơi u ám này.
Nhìn nhóm tu sĩ Cấm Quân thuận mắt thật đấy, nhưng không đồng nghĩa Cao Cường muốn giao du với bọn họ. Tránh vướng vào những rắc rối không đáng có, lặng lẽ chuồn đi vẫn là hơn.