Dương Gian Phán Quan

Chương 73: Mê Tâm Tra Hỏi




Nhìn chung thì không phải cứ trở thành ác linh ma quỷ này nọ là có thể ngay lập tức nguy hại đến tính mạng của những người đang sống.

Giống như tu sĩ vậy thôi, ác linh cũng cần phải tu luyện lòi báng họng ra, thì mới nắm giữ được những quyền năng quỷ dị đến doạ người.

Khác biệt ở chỗ, ác linh là một sự tồn tại dưới dạng vô hình vô sắc.

Dựa vào ưu điểm này, ác linh có thể ẩn nấp tại chính nơi sinh sống của kẻ thù.

Qua việc ngày ngày phải nhìn mặt cừu nhân, đem oán hận trong lòng tích tụ nâng cao. Qua đó thúc đẩy tốc độ tu luyện càng thêm mau lẹ hơn.

Đến khi ác linh đạt được trình độ có thể hiển hoá ra trước mắt người thường rồi thì cũng là lúc gia quyến cừu nhân phải lo việc ma chay là vừa.

Có điều quá trình này không phải là chuyện một sớm một chiều.

Nó đòi hỏi một thời gian quá dài hơi.

Xong cũng không vì thế mà ác linh bất lực trước việc báo thù cừu nhân.

Bởi chỉ riêng cái hành động ma ám, bám lấy kè kè, cũng đủ khiến cừu nhân cùng gia quyến bị lây nhiễm âm khí mà sinh ra đủ các thể loại tật xấu.

Mà đã là đủ thể loại tật xấu thì tất nhiên sẽ muôn màu muôn vẻ.

Trong đó nổi cộm và diễn ra thường xuyên nhất đó là ốm đau bệnh tật triền miên.

Rồi thì gây ảnh hưởng tới tinh thần, khiến bản chất ẩn sâu trong con người bị bộc lộ ra ngoài.

Qua đó thể hiện ra tính tình biến đổi một cách phi thường rõ nét.

Cũng có kẻ biến đổi theo chiều hướng tốt, xong đa số thì lại đi theo chiều hướng cực kỳ tồi tệ.

Tuy nhiên tốt xấu gì cũng thế mà thôi, bởi kết cục đều như nhau đó là sống không được tốt cho lắm.

Nghĩ tới những kiến thức này trong đầu, Cao Cường phần nào đã hiểu được nguyên cớ mà nhà họ Đoàn trong mấy năm gần đây đột nhiên đổ đốn.

Còn không phải là do Đoàn Văn Đức cái lão già này gây ra tội nghiệt..

Tự tay đẩy Đoàn Gia rơi vào tình cảnh bị ma ám đó thôi?..

Chỉ là có điểm hơi kỳ quái.

Bởi vì Cao Cường không cảm nhận được sự tồn tại hang ổ âm khí ở trong ngôi biệt thự này. Càng không đánh hơi thấy khí tức của sinh mệnh tà ác nào hết.

Mặc dù còn chưa có thần thức ngoại phóng như Trúc Cơ kỳ cao thủ, thế nhưng hiện tại giác quan của Cao Cường đã nhạy bén hơn trước một mảng lớn.

Đong đếm cẩn thận thì phải mạnh gấp chục lần so với khi chạy tới mầm non Hoa Hồng.

Cho dù hồn ma bóng uế có núp sâu mấy trăm mét dưới mặt đất, hắn cũng dễ dàng phát hiện ra.

Nói chung cứ đứng nghĩ ngợi vẩn vơ cũng chỉ lãng phí thời gian mà chẳng thu được nửa xu ích lợi gì.

Khẽ nhún chân thi triển ra Miêu Bộ, hắn hoá thành một vệt tàn ảnh màu đen xẹt bắn vào trong phòng, và chỉ chớp mắt đã xuất hiện sau lưng lão Đoàn Văn Đức.

Không có chần chừ, hắn vung tay chặt mạnh vào sau gáy của lão.

“Pặc..”

Huyền niệm một chút cũng không có.

Còn đang mải xem trận bóng trên ti vi, lão Đoàn Văn Đức cứ thế đổ ập xuống bàn, bất tỉnh nhân sự.

Cao Cường tức thì đưa tay túm lấy cổ lão, như xách một con gà mà ném tới vị trí sàn nhà trống trải.

Tiếp đó hắn liền vung tay liên tiếp điểm mạnh lên những huyệt vị chủ chốt nằm trên đỉnh đầu của lão.

Xong xuôi hắn lại từ túi áo trước ngực lấy ra một tập bốn năm tấm phù lục.

Có điều hầu hết là bị đem nhét trở lại vào trong túi áo.

Sau cùng trên tay hắn còn nắm lấy duy nhất một tấm có hình thù đoá hoa anh túc mà thôi.



Mê Tâm Phù.

Từ linh văn đồ án cho tới hình thù sau khi gấp lại, đều liên quan tới hoa anh túc.

Cao Cường xin thề rằng lúc mới học tập luyện chế, đã biết đồ chơi này là loại dụng tâm hiểm ác rồi.

Mê Tâm Phù chuyên dùng để mê loạn tâm trí của địch nhân. Có điều hiệu quả là không được bao lớn, thậm chí gặp Trúc Cơ kỳ thì nửa xu tác dụng cũng không có.

Thế nhưng dùng để bắt nạt người thường thì ngon đừng hỏi luôn.

Đám cảnh quan mà có đồ chơi này dùng khi hỏi cung tội phạm thì thôi rồi lượm ơi.

Chính vì thế mà thứ này mặc dù không có xử đẹp được đám tu sĩ, nhưng Cao Cường vẫn học tập và luyện chế ra cả trăm tấm, phòng ngừa khi cần thiết thì sẽ lôi ra sử dụng.

Giống như lúc này đây chẳng hạn.

Sau khi dùng phương pháp điểm huyệt khiến tinh thần của lão Đoàn Văn Đức bị sang chấn.

Cao Cường đem chân khí quán thâu kích hoạt Mê Tâm Phù, rồi dán thẳng lên vị trí mi tâm của lão.

Ngay lập tức, từ Mê Tâm Phù liên tiếp không ngừng tuôn nhả ra những làn sương đen mong mảnh.

Diễn biến kỳ cục cũng ngay tức thì nổ ra trước mắt hắn.

Chuyện là khi nhìn vào làn sương đen, Cao Cường thấy có khác gì khói bụi than đâu cơ chứ?

Thế nhưng mùi hương của thứ tạo cảm giác ô nhiễm môi trường này, có vẻ như là lôi cuốn lắm thì phải.

Cứ nhìn lão Đoàn Văn Đức còn đang nằm bất tỉnh trên sàn nhà là biết.

Mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng mũi phồng như quả cà chua, miệng thì há rộng nhét quả cam cũng vừa.

Chung quy chỉ để làm một việc.

Đó là hít lấy hít để cái làn sương đen mà Mê Tâm Phủ tuôn nhả ra kia.

Hít bằng mũi thôi là chưa đủ, lão còn phải há cả miệng ra để táp táp nữa thì mới chịu.

Có thể nói lúc này lão đang hít như thể lần cuối trong đời được hít vậy đó, trông khá là tội nghiệp.

“Phừng..” – Dưới sự tập trung quan sát của Cao Cường, Mê Tâm Phù đột ngột căng phồng tròn vo, rồi cứ thế nổ tung và hoá thành một làn sương đen dày đặc.

Có điều dày đặc hơn nữa cũng chẳng bõ bèn gì.

Gặp phải lão Đoàn Văn Đức mũi phồng lên như mũi lợn, thì sau có vài lần lấy hơi là đã đem hít sạch sẽ, không dư thừa dù chỉ là một tia mỏng manh như sợi tóc.

Có nhiêu hít hết rồi mà chưa đã ghiền hay sao đó.

Cái lão già này vẫn cứ phồng mũi lên hít hí hà hà.

“CHÁT..” – Một cái bạt tai vang dội.

Khiến khuôn mặt đang phê pha của lão già này lệch hẳn sang một bên.

Cao Cường đem tay thu hồi về.

Cũng là lúc hai mắt của lão Đoàn Văn Đức chầm chậm mở ra.

Quỷ dị một màn khi tròng mắt của lão thuần một màu đục ngầu xám xịt.

Không còn là lòng trắng với con ngươi đen lay láy như lúc thông thường nữa.

Có thể nói là trông phi thường đáng sợ. Để cho Cao Cường có cảm giác hắn như đang đứng xem trực tiếp một cảnh quay trong bộ phim kinh dị nào đó cũng nên.

Đợi cho lão ngồi dậy ngay ngắn xong, Cao Cường mới trầm giọng quát hỏi:

“Điêu dân to gan, mau khai báo tên tuổi”

Với kiểu tra hỏi ngớ ngẩn này, kỳ lạ thay lão Đoàn Văn Đức vậy mà máy móc trả lời:

“Đoàn Văn Đức, 69 tuổi”

Chậc chậc, không nghĩ tới câu thần chú “điêu dân to gan” này thực sự có hiệu quả thần kỳ giống y như trong truyền thừa ghi chép.

Trong lòng mừng húm, Cao Cường tiếp tục trầm giọng tra hỏi:

“Điêu dân to gan, chỉ vì một chút mâu thuẫn nho nhỏ, mà ngay cả đối tác làm ăn mấy chục năm là Nguyễn Thanh Bình, ngươi cũng tàn nhẫn sát hại? Nói, ngươi đã biết tội của mình chưa?”

Có điều phản ứng tiếp theo của lão Đoàn Văn Đức lại không như những gì Cao Cường tưởng tượng.

Chỉ thấy lão há hốc mồm ngạc nhiên, sau đó là kịch liệt lắc đầu.

Và rồi lão cứ thế mếu máo gào lên thật lớn:

“Đại nhân, ta không có sát hại Bình đệ a, oan uổng cho ta quá”

Diễn biến không theo kịch bản, khiến đến lượt Cao Cường là người phải ngạc nhiên há hốc cả mồm.

Oán khí tố cáo lão Đoàn Văn Đức đã từng giết người.

Đã có lần một thì sẽ có lần thứ hai, bởi vậy Cao Cường mới mặc địch cho rằng Bình thúc là bị lão ra tay sát hại.

Thế nhưng đã trúng phải Mê Tâm Phù, giờ có quẳng cho mấy chục tỉ bạc, thì lão vẫn không thể nói lời giả dối được.

Điều này đồng nghĩa với việc lão thực sự không phải là hung thủ sát hại Bình thúc.

Vậy thì hung thủ là ai?

Một trong những thành viên khác của nhà họ Đoàn sao?

Nếu đúng là do người nhà họ Đoàn gây ra, vậy chỉ còn người con trai cả và con trai út.

Hai người phụ nữ thì chưa bao giờ có tên trong danh sách tình nghi cả. Bởi vì nữ nhân không thể nào đủ khí lực để mà chém có một nhát đã khiến Bình thúc thiếu chút là bay cả đầu.

Vẫn chưa thu được đáp án như mong đợi, Cao Cường không khỏi có chút buồn bực.

Suy tư chốc lát, hắn quyết định hỏi xem lão Đoàn Văn Đức đã từng gây tội nghiệt gì:

“Điêu dân to gan, không sát hại Nguyễn Thanh Bình, vậy cớ làm sao trên người ngươi lại nồng nặc oán khí? Khai mau, thứ điêu dân nhà ngươi đã làm ra tội ác tày đình gì?”

Có lẽ bởi vì tiềm thức muốn chôn dấu thật sâu chuyện này, thành ra khuôn mặt lão hiện lên vẻ dãy dụa.

Cao Cường híp mắt, lần nữa trầm giọng nạt nộ:

“Điêu dân to gan, còn không cúi đầu nhận tội?”

To mồm có đôi khi hiệu quả vô cùng, chả thế mà vẻ dãy dụa trên mặt lão Đoàn Văn Đức tan biến sạch.

Thay vào đó là nhăn nhó sợ hãi, lão run giọng từ từ kể ra:

“Đại nhân, chuyện này bắt nguồn từ 5 năm trước. Trong một lần ra thăm vườn trái, ta bắt gặp thê tử với một gã làm công dan díu. Không kiềm chế được cơn tức, ta lỡ tay dùng cuốc đánh chết gã ngay tại trận”

“Để che dấu tội lỗi của mình, ta đem chôn gã ở nơi hoang vắng nhất trong vườn trái. Sau đó để tránh gây ra hoài nghi, ta âm thầm tung tin nói gã bỏ lên thành phố tìm việc làm kiếm ra được nhiều tiền hơn”

“Sau vụ việc này ta và thê tử vẫn sống chung như không có gì xảy ra. Nhưng thực tế thì chẳng khác nào là người dưng. Ả lăng loàn đó thậm chí còn không thèm dấu diếm chuyện đi ra ngoài bồ bịch”

“CHÁT..”

Một lần nữa, khuôn mặt già nua của lão Đoàn Văn Đức bị vả cho lệch sang một bên.

Cao Cường là không có muốn nghe chuyện tình đầy trái ngang của vợ chồng nhà lão. Nếu cứ để mặc, không khéo cái lão này càm ràm lảm nhảm đến sáng cũng chưa hết chuyện.

Cực chẳng đã nên Cao Cường đành phải dùng tới biện pháp đơn giản nhất, và cũng là hữu hiệu nhất. Đó chính là thẳng tay lần nữa tặng cho lão một cái bạt tai phi thường phi thường vang dội.