Khi va chạm với mục tiêu, sát thương do Hoả Cầu Phù gây ra đúng là không quá lớn.
Có điều điểm lợi hại của Hoả Cầu Phù đó là tạo ra thứ hoả diễm bén mồi nhanh kinh khủng.
Và điểm đáng sợ là ở chỗ khi gặp các loại tà khí thì thứ hoả diễm này cháy dai dẳng vô cùng.
Oán khí cũng là một trong các loại tà khí.
Và thật đáng buồn cho gã địch nhân của Cao Cường.
Bởi do sát hại quá nhiều người vô tội, mà bao quanh cơ thể gã lại chính là nồng nặc oán khí.
Tạo điều kiện để thứ hoả diễm do Hoả Cầu Phù tạo ra, bốc cháy ngùn ngụt, mãi không chịu dứt.
Tất nhiên cháy được bao lâu còn tuỳ thuộc vào địch nhân mạnh hay yếu. Gặp phải gã nào cường, khẽ hắt xì hơi cũng đủ khiến thứ hoả diễm này tắt ngúm.
Có điều cường thì cũng phải võ môn Hoàng Khí cảnh, hoặc huyền môn Trúc Cơ kỳ.
Mà cái gã địch nhất trước mắt này đã đạt tới tu vi Hoàng Khí cảnh sao? Tất nhiên là chưa.
Xin lỗi chứ, hắn mà là võ môn Hoàng Khí cảnh. Chỉ riêng với hoàng khí ngoại phóng công kích từ xa, đã đủ để đánh chết Cao Cường mấy chục lần luôn rồi.
Của đáng tội, ai bảo gã chưa đạt tới Hoàng Khí cảnh đây. Đã vậy lại còn cực kỳ ngu xuẩn, để rồi hiện giờ mới bị hoả diễm thiêu như chó thui thế này đây.
Hơn nữa Hoả Cầu Phù là thứ của nhà trồng được, lần này ra ngoài Cao Cường mang theo tới cả trăm lá.
Vì thế vụ nổ vừa phát sinh, nhân lúc gã bệnh liền lấy mệnh của gã.
Cao Cường ngay tức thì dừng xe, không chút tiếc rẻ tặng cho địch nhân thêm năm lá.
Bởi vậy đuốc sống địch nhân lại càng thêm tốt cháy.
Hừng hực trong màn đêm trông lại càng thêm phần rực rỡ.
Đương nhiên gã địch nhân lăn lộn dãy dụa cũng càng thêm dữ dội.
Đã thế không chỉ còn là tiếng kêu gào nữa, mà trộn lẫn thêm cả tiếng khóc than.
Hai thứ âm thanh này hoà quện vào nhau, tạo thành một bản hoà âm càng thêm phần thảm thiết.
Rồi đến lượt những chiếc hộp chứa trùng ngải mà gã mang theo trên người bị hoả diễm nung đỏ rực.
Những tiếng rít the thé lanh lảnh do đám trùng ngải phát ra, nghe sao mà thấy ớn lạnh hết cả người.
Nhưng đáng sợ nhất phải kể tới đó là máu thịt xương cốt bị thiêu đốt, bốc lên thứ mùi cực kỳ kinh khủng.
Thứ mùi ghê rợn này trùng kích vào khứu giác của hắn, khiến Cao Cường vốn đã khó nhịn liền không thể nhịn được nữa, nhanh như gió chạy tới gốc cây rồi cứ thế há miệng nôn thốc nôn tháo.
Thẳng thắn mà nói thì đã vài ngày nay, cứ nghĩ tới việc sắp sửa cùng người chiến đấu, thậm chí còn phải ra tay giết ai đó. Cao Cường lại thấy lo lắng bồn chồn, người ngợm tay chân bủn rủn.
Cái tình trạng gây khó chịu này dai dẳng vô cùng, bủa vây lấy tâm trí của hắn cả ngày lẫn đêm.
Tuy nhiên suốt mấy ngày liền Cao Cường ngay cả Độ Tâm Kinh cũng không niệm. Mục đích là để làm quen và thích ứng dần, cũng như tôi luyện tâm trí luôn luôn sẵn sàng cho việc chiến đấu.
Ý tưởng thì tốt xong hiện thực lại tàn khốc vô cùng.
Từ lúc vừa phát hiện bị bám đuôi, cảm giác lo lắng bồn chồn cũng như chân tay bủn rủn lại một lần nữa ùa về.
Vừa chạy xe vừa trêu chọc đối phương là vậy, xong thực tế bản thân hắn lại ở trong trạng thái căng thẳng tột độ.
Nói chung thì đây là lần đầu tiên hắn va vấp, có cảm thấy căng thẳng lo âu sợ sệt là chuyện hết sức bình thường.
Thế nhưng cũng không phải toàn bộ cảm xúc trong hắn đều tệ hại.
Giống như Cửu ca bỉ ổi từng tiết lộ lần đầu tiên gã ăn nằm với nữ nhân, ngoài sự hồi hộp phấn khích ra, thì còn có một chút lo lắng sợ hãi.
Dùng lần đầu tiên gái gú của Cửu ca để so sánh với lần đầu tiên va chạm địch nhân của Cao Cường, mặc dù có hơi xàm xí ngớ ngẩn.
Nhưng nhìn nhận khách quan thì cảm xúc là không sai biệt lắm.
Bởi vì ngoài cảm giác bồn chồn lo lắng ra, Cao Cường còn có một chút phấn khích đợi chờ.
Hắn mong chờ vào một cuộc chiến, để qua đó có cái nhìn chính xác nhất về thực lực của bản thân.
Tránh việc trở thành ếch ngồi đáy giếng, ảo tưởng sức mạnh, như Hổ lão đã từng nhiều lần nhắc nhở.
Chính vì thế mà mấy ngày trước đây, vừa cảm thấy bị người nào đó rình rập, Cao Cường ngay tức thì làm ra chuẩn bị để đón nhận một cuộc chiến.
Tất nhiên nếu nhận thấy đối thủ vượt quá khả năng có thể tiếp đón, vậy thì Cao Cường không ngại sử dụng 1 trong 36 kế đó là tẩu vi thượng sách.
Lúc phát hiện khí tức của đối phương không tạo ra cảm giác áp bách nguy hiểm gì mấy. Sự phấn khích trong lòng hắn lại càng bùng lên mãnh liệt.
Phương án bỏ chạy theo đường quốc lộ mau chóng bị loại trừ.
Thay vào đó là dùng tới chiến thuật lợi dụng địa hình để chọc giận đối phương.
Xét một cách toàn diện thì việc đối đầu khi chưa nắm rõ địch nhân mạnh yếu ra sao là hơi mạo hiểm.
Thế nhưng cứ rình rình địch thủ vừa miếng mới dám đánh, vậy thì tu luyện chẳng phải quá vô nghĩa sao?
Nín nhịn uất ức hơn một năm trời đã đủ lắm rồi, giờ có địch nhân tìm đến tận cửa mà ngay cả đánh cũng không dám, vậy thà chết đi cho nó rảnh nợ.
Vả lại mạo hiểm cũng giúp hắn thu được những lợi ích nhất định.
Nếu như bị đối phương dồn ép rơi vào thế chân tường chẳng hạn.
Phải đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết, để có thể sống, thông thường tiềm lực ẩn sâu trong mỗi người sẽ bộc phát ra một cách triệt để.
Ngoài ra thứ mà Cao Cường đang cần nhất lúc này, chính là thích nghi được với môi trường sống luôn ngập tràn hiểm hoạ rình rập của giang hồ giới.
Khó khăn lắm mới có được một đối thủ không cường đại quá đà. Tất nhiên Cao Cường phải trân trọng cơ hội này để mà xông pha liều lĩnh một phen.
Hắn đã tính toán hoạch định chi tiết cẩn thận như vậy đấy.
Thế nhưng bố ai mà ngờ được cái gã địch nhân này lại tìm chết giỏi đến vậy.
Đã thế Cao Cường cũng vì cuống quá mà quên cha nó kế hoạch, vội vã tương thêm 5 lá Hoả Cầu Phù.
Giờ thì hay lắm.
Gã địch nhân đã bị hoả diễm thiêu chết luôn rồi còn đâu.
Lấy gì kiểm nghiệm thực lực bản thân? Lấy đâu ra sức ép để bộc phát tiềm lực?
Đã không thu được lợi ích gì thì chớ, hắn lại còn phải gánh chịu cái cảm giác nao núng cực kỳ khó chịu do lần đầu tiên giết người đổ ập tới.
Nếu như có chiến đấu sinh tử, bị ép buộc phải kịch liệt phản kháng, khó chịu sẽ mờ nhạt đi nhiều. Nhưng không, chẳng có cuộc chiến nào cả.
Hận gã địch nhân vì quá dễ chết + 1.
Hận bản thân vì tự tay đập nát cơ hội + 9.
Suy nghĩ tự trách phút chốc tràn ngập trong tâm trí.
Cao Cường bỗng thấy tình huống lúc này có chút tương tự cái lần đầu ăn nằm với nữ nhân của Cửu ca. Đầy phấn khích mong chờ, để rồi nhấp nhô chưa được 3 giây thì gã nhả đạn.
Tình huống khác biệt xong diễn biến giống như nhau, đều vội vàng hấp tấp do quá thiếu kinh nghiệm.
Sự việc đã lỡ rồi, có ngồi tự trách đến già cũng không thay đổi được gì.
Hơn nữa vừa rồi động tĩnh hơi lớn, không nên lưu lại nơi này quá lâu.
Vì thế Cao Cường trở lại xe, từ túi xách lấy ra một lọ thuỷ tinh, bên trong chứa đựng Hủ Thi Phấn mới điều chế mấy ngày gần đây.
Gắng chịu đựng cảm giác nôn nao trong người, hắn thả một lá Độ Âm Phù lên trán cỗ thi thể, đem hồn phách gã địch nhân thu nhốt lại, rồi mau chóng nhét lá phù trở lại trong túi.
Sau cùng là cẩn thận rắc đều Hủ Thi Phấn lên cỗ thi thể sớm đã cháy đen thùi lùi trên mặt đất này.
“Xèo.. Xèo..” – Cỗ thi thể bị Hủ Thi Phấn ăn mòn phát ra những tiếng động khe khẽ, kèm theo đó là làn khói trắng bốc lên nghi ngút.
Chưa đầy một phút, mới rồi còn như khối than co quắp nằm đó, thì nay thi thể gã địch nhân đã hoàn toàn biến mất không sót lại chút gì.
Cất công dùng đất đá vùi lấp dấu vết tại hiện trường, sau đó là đem chiếc xe leo núi cháy rụi chỉ còn trơ lại khung đi ném ở thật xa.
Cẩn thận rà soát lại một lần, xác định không còn điểm nào đáng nghi nữa. Cao Cường mới yên tâm leo lên xe nổ máy rời khỏi đây.
Dựa vào định vị bản đồ trên chiếc điện thoại lỗi thời, Cao Cường tiếp tục chạy xe xuyên qua những con đường gập ghềnh đất đá.
Tuy có hơi khổ cực một chút, xong còn hơn là bị camera trên đường quốc lộ quay chụp lại.
Hơn nữa Cao Cường cũng muốn tìm kiếm một điểm kín đáo nào đó để dừng chân tạm thời.
Cho dù gã kia là kẻ cực kỳ đáng chết, xong không vì thế mà vùi lấp được một sự thật hiển nhiên. Đó là sau khi giết người, trong lòng sinh ra nỗi ám ảnh mang tên tội lỗi.
Chung quy là bởi quan niệm còn bị trói buộc trong môi trường sống phải luôn tuân thủ theo luật pháp. Chỉ một hai ngày đã vượt qua ám ảnh tội lỗi là chuyện không thể nào.
Đã vậy hoàn cảnh lại còn không cho phép hắn có đủ thời gian để chậm rãi vượt qua sự ám ảnh này.
Bởi vì sau khi hắn giết người, cái mẩu tiên căn khốn nạn trong đan điền giống như nuốt phải hàng tấn chất kích thích vậy. Nó liên tục lắc lư quậy phá cực kỳ dữ dội.
Mặc dù chưa thấy tệ đoan nào phát sinh, xong để chắc ăn không ra sai lầm, Cao Cường quyết định mau chóng tìm nơi phù hợp để ngồi xuống tụng niệm Độ Tâm Kinh.
Chịu đựng xóc nảy tưng tưng hơn 3 dặm đường, Cao Cường rốt cuộc tăm tia thấy một nơi khá ổn. Đó là một gốc cổ thụ cao chọc trời và có đường kính cực kỳ lớn.
Điểm đặc biệt là bộ gốc rễ của nó giống như năm chiếc cột trồi lên khỏi mặt đất. Bao phủ kín mít xung quanh là một loài cây dây leo có tán lá mọc um tùm.
Sự kết hợp này tình cờ hình thành một không gian vô cùng kín đáo. Có thể cho rằng đây là một gian phòng do thiên nhiên ban tặng cũng không sai chút nào.
Nhẹ nhàng vạch mở tán lá, hắn dùng đèn điện thoại chiếu rọi vào bên trong.
Chiều cao hơi thấp chỉ khoảng một mét rưỡi, nhưng diện tích khá ổn khi rộng tới 10 mét vuông. Quan trọng hơn là không có dấu vết động vật từng chiếm cứ nơi đây làm hàng ổ.
Ngây ngốc ở nơi này rất có phong phạm cao thủ ẩn thân nơi núi rừng hoang vu đi.
Dẹp bỏ suy nghĩ dư thừa, Cao Cường mau chóng đem xe đẩy vào trong. Sau khi điều chỉnh cho tán lá che phủ kín mít trở lại, hắn thả lỏng toàn thân ngồi xuống, Độ Tâm Kinh cũng ngay tức thì được nhẩm niệm trong đầu.