Dương Gian Phán Quan

Chương 54: Hối Hận Đến Muộn Màng




Rất nhanh một đêm nữa trôi qua.

Điều đáng nói là khi tới cửa hàng, vừa bắt tay vào công việc với đám đồng nghiệp, thì cái dự cảm không tốt trong lòng Cao Cường lại càng thêm đậm nét.

Dự cảm này không liên quan gì tới kẻ thủ ác đã ám hại Cửu ca.

Cao Cường tự tin khẳng định là như vậy.

Bởi vì nhớ đến đường nét trên khuôn mặt của tên nhóc Tiểu Dương, trông lại càng thê thảm hơn nữa.

Cao Cường phi thường lo lắng cho an nguy của Bình thúc.

Tại vì những người thân khác của Tiểu Dương, chẳng có nửa xu quan hệ gì với Cao Cường, bọn họ có chết lên chết xuống hàng trăm lần thì cũng không liên quan gì tới hắn cả.

Tóm lại chỉ có duy nhất Bình thúc, người mà Cao Cường vẫn luôn biết ơn. Hay còn nói theo phong cách của tu sĩ Huyền Môn thì là mối quan hệ dính dáng tới khía cạnh nhân quả.

Chính vì thế mà khi Bình thúc xảy ra chuyện thì Cao Cường mới có dự cảm không tốt được. Hơn nữa hắn cũng chợt nhớ ra Bình thúc vậy mà đã có hai ngày không gọi điện về.

Chuyện này sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như trong lòng hắn không xuất hiện những dự cảm xấu suốt mấy ngày vừa qua. Vừa nghĩ tới đây, hắn không giữ nổi bình tĩnh nữa rồi.

Cao Cường ngay lập tức rút điện thoại ra gọi vào số máy của Bình thúc.

Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..

Giọng nói từ chế độ trả lời tự động vang lên, phút chốc khiến cho tâm trạng của hắn càng thêm nặng nề.

Mau chóng kiềm chế không để bộc lộ cảm xúc ra ngoài, Cao Cường chạy vào bên trong tìm gặp quản lý của cửa hàng là Thương tỷ và nhỏ giọng nói:

“Thương tỷ, giúp ta gọi cho lão bản vườn trái cây ở thôn Hưng Dương. Đã hai ngày rồi Bình thúc không có gọi điện về, số di động thì tắt ngúm. Tỷ giúp ta hỏi thăm xem, nếu không Tiểu Dương nó lo lắng chết”

Thương tỷ nghe vậy, không khỏi dở khóc dở cười mà đáp:

“Tiểu Cường, muốn gọi hỏi gì thì cũng phải đợi tới 6 7 giờ gì đó. Chứ hiện tại mà gọi đến thì khác nào quấy phá giấc ngủ của người ta”

Giấc ngủ của cả thế giới cũng không quan trọng bàn an nguy của Bình thúc lúc này. Cao Cường tiếp tục trưng ra bộ mặt nghiêm túc để mà nói:

“Thương tỷ, tiểu tử Tiểu Dương gọi điện thúc dục ta muốn nhức cả đầu rồi. Tỷ xem gọi hỏi giúp ta đi, tin chắc cái vị lão bản kia cũng không dám to tiếng với tỷ đâu”

Cao Cường đã nói đến nước này rồi thì Thương tỷ đành phải đi gọi hỏi xem sao. Mà muốn không đi gọi cũng không được, nhỡ Tiểu Dương nó biết nó giận thì phiền.

Rất nhanh Thương tỷ trở lại, chán nản lắc đầu nói với hắn:

“Tiểu Cường, số cầm tay của lão bản vườn trái cây cũng khoá máy rồi. Tỷ gọi vào số để bàn thì không thấy ai bắt máy cả. Xem ra phải đợi tới 6 7 giờ rồi gọi lại xem sao, chứ giờ tỷ hết cách”

Cao Cường không chút suy nghĩ đưa ra yêu cầu:

“Không thì Thương tỷ cho ta số của vị lão bản đó đi, lát ta tự gọi hỏi xem sao”

Chỉ là cái số điện thoại của một lão bản vườn trái cây mà thôi, không có gì là to tát cả. Thương tỷ không chút chần chừ liền ghi ra giấy rồi đưa cho hắn.

Nhận lấy số điện thoại, Cao Cường đáp tạ một câu rồi ngay lập tức trở ra bên ngoài. Hắn lại gần Cửu ca rồi nhỏ giọng nhờ vả:

“Ta có việc quan trọng phải vắng mặt cả ngày. Cửu ca, phần công việc của ta nhờ cả vào ngươi”

Nghe vậy Cửu ca liền vỗ ngực hứa hẹn:

“Tiểu Cường ngươi cứ yên tâm mà đi, mọi thứ đã có ta”



Cao Cường gật đầu vỗ nhẹ lên vai Cửu ca một cái, rồi đi lấy xe để rời khỏi chợ.

Hành động vỗ vai như thể bề trên này của hắn để cho Cửu ca không biết nên khóc hay nên cười. Vừa muốn nạt nộ trêu đùa một câu thì lại phát hiện nét mặt của hắn không được tốt lắm.

Thành ra lời nói còn chưa ra khỏi miệng, thì Cửu ca đã phải đem nuốt ngược trở vào.

Đã thế Cao Cường còn rời đi quá nhanh, Cửu ca muốn quan tâm thăm hỏi một chút cũng không được. Đành thở dài cầu mong cho hắn không gặp phải vấn đề gì quá nghiêm trọng.

---

Cao Cường muốn đi tìm Bình thúc, cho nên phải chuẩn bị một chút.

Trước tiên hắn chạy xe trở về biệt thự, kín đáo tiến vào trong phòng của Bình thúc, từ chiếc lược lấy được vài sợi tóc của ông.

Những sợi tóc này đương nhiên là để phòng ngừa tình huống cần phải vận dụng tới thuật pháp truy tung nơi Bình thúc đang hạ lạc.

Lấy được tóc của Bình thúc rồi, Cao Cường liền trở xuống tầng 1 và đi vào phòng bếp.

Tổng quản trong biệt thự là Minh di lúc này đang nấu đồ ăn sáng, thấy Cao Cường giờ này còn ở nhà, liền ngạc nhiên mà hỏi:

“Tiểu tử ngươi không phải đi ra chợ rồi sao? Có việc gì mà lại quay về thế này?”

Nặng nề thở hắt một hơi, Cao Cường thẳng thắn nói ra nguyên nhân:

“Bình thúc đã hai ngày không gọi điện trở về, số máy cũng khoá. Ta gọi thử cho vị lão bản ở thôn Hưng Dương cũng không được. Cho nên ta muốn đi một chuyến xem thực hư thế nào”

Nghe hắn nói vậy Minh di hai hàng lông mày chợt nhíu, thật lâu bà mới tiếp tục lên tiếng:

“Đã hỏi thử thiếu gia xem lão gia có gọi cho hắn không chưa?”

Cao Cường lắc đầu, thành thật trả lời:

“Ta không hỏi, nhưng chiều qua nghe thấy Tiểu Dương cằn nhằn chuyện Bình thúc không gọi điện về”

Sắc mặt khẽ biến, Minh di đầy lo âu nói ra:

“Cho dù mấy năm trước thiếu gia không chịu nói chuyện, nhưng chỉ cần là đi xa, bận đến mấy lão gia vẫn đều đặn gọi về mỗi ngày. Thói quen này chưa bao giờ thay đổi …”

Minh di không nói hết câu, vẫn đủ để Cao Cường hiểu vị tổng quản a di này cũng đang lo lắng. Hắn lần nữa nói ra ý định của mình:

“Ta cũng là có chút không yên, mới chạy đi Hưng Dương một chuyến. Ta gặp Minh di cũng là để thông báo việc này, nhân tiện nhờ Minh di nói Tiểu Dương chiều tan học ngồi taxi về”

Minh di xua tay ngăn cản và nói:

“Tiểu tử ngươi đi thì có ích lợi gì? Báo quan phủ không phải là hơn sao?”

Cao Cường lắc đầu, cực kỳ nghiêm túc mà nói ra:

“Minh di ở nhà báo quan phủ đi, còn ta vẫn sẽ tự mình chạy một chuyến. Không biết có ích lợi gì hay không, nhưng phải đến tận nơi tìm kiếm, ta mới có thể yên lòng”

Một người sở hữu khối tài sản không hề nhỏ như Bình thúc mà mất tích. Án vừa báo lên, chắc chắn chỉ sau nửa nốt nhạc, quan phủ sẽ ngay lập tức tiến hành điều tra.

Thế nhưng điều đó không đồng nghĩa sẽ nhanh chóng giải quyết được vấn đề.

Hơn nữa chẳng may Bình thúc là bị người bắt cóc thì sao? Gặp phải đám đòi tiền chuộc xong thả người đã đành. Chứ lỡ gặp kẻ ác tâm nhận tiền xong thủ tiêu người bịt đầu mối thì …

Rồi thì những biến đổi trên khuôn mặt Tiểu Dương, cùng với dự cảm xấu liên tục đè nặng trong lòng hắn.

Cao Cường không thể nào mà an tâm ngồi nhà chờ đợi thêm được nữa.

Nhìn hắn thể hiện quyết tâm như thế, Minh di cũng không can ngăn nữa:

“Ngươi muốn đi thì tuỳ ngươi, chú ý an toàn là được. A di cũng sẽ gọi điện cho quan phủ báo án. Có điều nếu ngươi sớm tìm thấy lão gia thì nhớ gọi điện báo về biết chưa?”

Khẽ gật đầu, Cao Cường thuận tiện nói thêm một câu:

“Ta lấy chiếc xe dưới tầng hầm đi cho nhanh. Lỡ như Bình thúc trở về không thấy xe, có gì Minh di giải thích dùm ta, kẻo thúc ấy mắng ta chết”

Nghe những lời này Minh di không khỏi bật cười, lo âu cũng giảm bớt phần nào. Bà vung tay đánh nhẹ lên lưng hắn một cái và xua đuổi:

“Tiểu tử ngươi cũng thật là, thôi mau đi đi”

Cao Cường cười cười chào hỏi Minh di một câu rồi chạy biến khỏi phòng bếp.

Giờ phút này nếu cứ thể hiện ra sự lo lắng thì chỉ khiến tâm trạng càng thêm nặng nề. Bởi vậy nói ra vài câu may mắn để giảm bớt căng thẳng là việc làm rất không sai.

Ngồi trên chiếc Harley Davidson Roadster hầm hố bóng bẩy lao ra khỏi biệt thự. Chỉ có điều tâm trạng của Cao Cường không còn nét hứng khởi như lần trước nữa.

Hắn lạnh tanh điều khiển xe chạy về hướng khu nhà trọ.

Thay đổi bộ đồ “dạ hành”, lại mang theo mấy xấp phù lục nhét trong túi. Mọi thứ chuẩn bị đã ổn thoả đâu vào đó, hắn mới lái xe chạy về hướng đường quốc lộ.

“È.. È..” – Vừa cho xe chạy vào đường quốc lộ, Cao Cường mới tăng tốc thì điện thoại trong túi khẽ rung.

Những người biết số điện thoại của hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay, vì thế Cao Cường bắt buộc phải cho xe ngừng lại, rồi lấy điện thoại ra kiểm tra xem sao.

“Tiểu Dương?” – Nhìn tên người gọi đến trên màn hình điện thoại, Cao Cường không khỏi nghi hoặc thật sâu. Có điều hắn không nghĩ ngợi lâu, mà ngay lập tức bắt máy: “Tiểu tử ngươi không ngủ lại gọi điện cho Cường ca là có chuyện gì?”

Giọng nói của Tiểu Dương từ đầu dây bên kia truyền tới:

“Cường ca, không cần phải đi nữa, cha ta đã về rồi”

Khép chặt hai mắt lại, Cao Cường khe khẽ trả lời:

“Được, ca trở lại ngay bây giờ đây”

Nói xong hắn liền cúp máy, rồi cứ thế lặng yên đứng nơi đó.

Bình thúc đã trở về rồi, chỉ có điều thay vì tỏ ra vui mừng hớn hở, thì trong giọng nói của Tiểu Dương vừa rồi lại chứa đựng vẻ bàng hoàng chết lặng.

Điều mà Cao Cường hắn lo lắng sợ hãi nhất.. không muốn nhìn thấy nhất.. cuối cùng vẫn đã xảy ra..

Dù rằng biết đây chỉ là sự việc ngoài ý muốn..

Thế nhưng Cao Cường vẫn không tránh khỏi cảm thấy thật sâu áy náy..

Nếu như hắn dụng tâm nhiều hơn, chắc hẳn đã sớm nhìn ra điểm mấu chốt. Và với những năng lực vượt quá thường nhân hiện đang nắm giữ, có lẽ điều tồi tệ nhất đã không xảy ra.

Đáng tiếc đó chỉ là nếu như..

Chứ còn thực tế thì hắn đã không để tâm quá nhiều.. một chút qua loa đoán mò thế rồi thôi..

Và giờ đây.. ngay lúc này.. trong lòng hắn chỉ còn lại là sự hối hận đến muộn màng..