Dương Gian Phán Quan

Chương 53: Dự Cảm




Huyết Trùng cái thứ bùa ngải cấp thấp này bản tính chỉ có duy nhất một đó là khát máu. Nửa điểm phân biệt tốt xấu gì đó cũng không có, ngu si vô cùng.

Bởi vậy mà vừa mới rời khỏi cơ thể của Cửu ca, thay vì chạy trốn trở về với chủ nhân gì đó, Huyết Trùng lại ngay tức thì nhăm nhe tìm kiếm con mồi mới.

Người chơi quay vào ô may mắn, trúng giải được Huyết Trùng lựa chọn làm con mồi, không phải ai khác chính là Cao Cường, người đang ở gần nó nhất.

Huyết Trùng bật nhún 6 cái chân nho nhỏ, nhằm hướng Cao Cường mà lao bắn tới nhanh như chớp, lưu lại một vệt tàn ảnh đỏ quạch như ánh đèn laze.

Có điều tội nghiệp cho con bọ xít khát máu này, bởi vì đối tượng nó nhắm tới không phải là thứ dễ nhai.

Và rồi chỉ thấy Cao Cường nhẹ vung tay một cái, đơn giản là đem Huyết Trùng nắm lấy, sau đó nhét tọt vào cái chai thuỷ tinh khi nãy còn chứa nước thuốc.

Nắp chai lập tức được vặn đóng chặt lại, Huyết Trùng liền ở bên trong mà điên cuồng bật nhảy loạn xạ.

Cái chai chứa đựng nước thuốc để phá giải Huyết Trùng, giờ lại đem Huyết Trùng nhốt vào bên trong.

Không cần đợi đến lúc bị ngạt hơi, dám chắc Huyết Trùng đã sớm chết vì mùi thuốc giải rồi.

Tóm lại Cao Cường chơi có hơi tàn nhẫn, còn Huyết Trùng bọ xịt thì quá đáng thương.

Nhìn cái chai với bên trong Huyết Trùng đang nhảy choi choi, Cao Cường không khỏi nhớ lại một thời cầm chai nhựa chạy ra đồng săn bắt châu chấu.

Chỉ có điều châu chấu còn đem rang lên thành một món ăn thơm ngon. Chứ cái thứ bọ xít Huyết Trùng này thì chỉ là đồ bỏ đi, chẳng làm được tích sự gì.

Chỉ biết tham lam hút máu, ngay cả tìm về với chủ nhân nuôi dưỡng ra mà nó cũng không có làm được.

Nếu không phải có thể dùng nó làm mồi nhử, dẫn dụ kẻ nuôi dưỡng ra nó tự tìm đến, thì Cao Cường đã ngay lập tức đập chết bọ xít Huyết Trùng luôn rồi.

Nhét chiếc chai vào túi quần, Cao Cường lại gần kiểm tra thoáng qua Cửu ca.

Nhìn chung Huyết Trùng bài xuất ra, Cửu ca không còn lăn lộn nôn mửa nữa. Thay vào đó là nằm ngủ ngon lành, không hiểu mơ cái gì cứ cười toe toét đây.

Cũng đừng tưởng nước thuốc chỉ có tác dụng phá giải Huyết Trùng bùa ngải. Cửu ca cái mặt hàng này sau khi tỉnh lại chắc chắn khí lực sung mãn phi thường.

Mà với cái bản tính của Cửu ca thì kiểu gì gã cũng chạy đi tìm đĩ điếm chơi trò hư hỏng.

Theo như Cao Cường suy đoán thì Cửu ca chắn hẳn cũng chẳng biết tại sao bị người ta bỏ ngải. Có đợi gã tỉnh lại rồi hỏi này hỏi nọ cũng chỉ vô dụng mà thôi.

Hơn nữa Cao Cường cũng không muốn để lộ ra bí mật của bản thân. Thành ra hắn chỉ có thể hi vọng Cửu ca đừng có bị người ta ám hại thêm một lần nữa.

Điều chỉnh cho Cửu ca nằm lại ngay ngắn trên giường bệnh, tiếp đó là giải huyệt cho gã đồng nghiệp.

Mọi thứ đều đã ổn thoả, Cao Cường liền lặng lẽ rời khỏi.

Cao Cường chạy xe hướng về nhà trọ, chứ không phải về biệt thự của Bình thúc. Sau khi đem xe cất, hắn liền chạy ra khu vườn thân quen để mà tu luyện.

Phòng trọ ngập tràn mùi hôi tanh của nước thuốc, không có vài ngày là không thể nào tiêu tan được. Hắn đành phải xuyên màn đêm ở khu vườn vậy thôi.

Vả lại thân là ngươi phá ngải, cũng đang nắm giữ Huyết Trùng trong tay. Rất có thể trong vài ngày tới hắn sẽ phải đón nhận sự trả thù của kẻ thủ ác.

Bởi thế Cao Cường càng phải nỗ lực tu luyện hơn nữa. Nói chung là vì chưa biết địch nhân mạnh yếu ra sao, bản thân cường thêm chút nào hay chút đó.

Thẳng đến gần 4 giờ sáng, hắn mới dừng lại việc tu luyện, chạy trở về khu trọ rồi lấy xe đi làm.

Đến trưa lại cùng với nhóm đồng nghiệp rủ nhau vào bệnh viện thăm Cửu ca, không nghĩ tới mặt hàng này vậy mà xuống giường nhảy nhót tưng bừng rồi đâu.



Nước thuốc xem ra thần kỳ cũng đừng hỏi đi.

Cảm thấy bản thân đã khoẻ mạnh rồi, Cửu ca đương nhiên muốn ngay lập tức xuất viện.

Mà nếu như kẻ chơi ngải kia muốn ra tay sát hại, thì Cửu ca có chạy trời cũng không thoát khỏi nắng, nằm viện hay trở về nhà trọ cũng chẳng khác biệt gì.

Được cái xuất viện thì sẽ bớt đi phí tổn nằm viện, số tiền đóng góp mà mỗi người bỏ ra sẽ giảm bớt phần nào, Cao Cường vì thế chẳng hơi đâu mà phản đối.

Cả nhóm hộ tống Cửu ca trở lại nhà trọ của gã, sau đó liền kéo nhau trở về cửa hàng, tiếp tục với công việc bốc chuyển hàng hoá theo thường lệ mỗi ngày.

Chỉ có điều không hiểu làm sao mà Cao Cường luôn cảm thấy bồn chồn không yên.

Nếu là khi xưa Cao Cường chẳng hơi đâu để ý tới thứ cảm giác mông lung này. Thế nhưng qua tu hành, hắn dám chắc là sắp có chuyện không tốt xảy ra.

Oái oăm ở chỗ hắn không có phải là thần tiên để mà biết trước được tương lai diễn biến như thế nào.

Thế cho nên hắn thấy khó chịu, không, phải nói là cực độ khó chịu.

Suốt một buổi chiều liên tục nhẩm niệm Độ Tâm Kinh trong lòng, Cao Cường mới phần nào xua đi được cái cảm giác khó ăn khó ở trong người.

Đến 4 giờ kém, khi chạy xe đi đón Tiểu Dương tan học, mặc dù vẫn luôn có dự cảm không được tốt, xong hắn cũng đã bình tĩnh hơn nhiều.

Thế nhưng khi nhìn vào mặt Tiểu Dương, thấy mí mắt tiểu tử này có nét hơi sụp xuống. Dự cảm xấu trong lòng hắn lần nữa bùng lên dữ dội.

Hít một hơi thật sâu, Cao Cường quan tâm dò hỏi:

“Tiểu Dương, ở trường có chuyện gì hay sao mà nhìn tiểu tử ngươi trông cứ buồn thiu thế?”

Tiểu Dương vừa trèo lên yên sau, vừa nghi hoặc hỏi lại:

“Ta buồn khi nào chứ? Hôm nay trên lớp còn phi thường náo nhiệt đây”

Cao Cường ngay tức thì cười ha hả, xua tay nói:

“Vậy chắc ta nhìn nhầm, không cần để ý, giờ trở về thôi”

Dứt lời Cao Cường liền cho xe chạy đi, trong lòng thì không giữ được bình tĩnh một chút nào.

Bởi vì nếu như Tiểu Dương tại trường gặp chuyện không vui, rồi mới thể hiện ra bộ mặt buồn thiu như mất sổ gạo lúc này thì đã đành.

Thế nhưng thực tế là tiểu tử này đi học vui vẻ tưng bừng đây.

Nói như như vậy thì nguyên nhân dẫn tới Tiểu Dương có cái vẻ mặt như đưa đám này, chỉ có thể là liên quan tới tâm linh thuật tướng.

Cao Cường biết xem tướng sao? Đương nhiên là không biết.

Hắn chỉ là đọc được những kiến thức liên quan tới tướng thuật trong Tu Tiên Bí Sử mà thôi.

Mặc dù Cao Cường đúng là không biết xem tướng xem bói gì cả.

Thế nhưng kiến thức mà hắn đọc được, lại miêu tả rất chi tiết về những đường nét biến đổi trên khuôn mặt của một người là đại diện cho điều gì.

Và theo như quan sát cẩn thận khuôn mặt buồn đến rủ cả mắt, đến xệ cả má của Tiểu Dương, chắc hẳn thân nhân của tiểu tử này sắp ra chuyện.

Có thể là ốm đau bệnh tật, và cũng có thể là ai đó mất đi.

Cao Cường rất muốn kêu Tiểu Dương thử gọi điện hỏi thăm xem sao, chỉ có điều làm như thế thì khác nào nguyền rủa thân nhân của nó gặp nạn.

Sau cùng hắn vẫn là không có nói cái gì cả, lẳng lặng lái xe trở về biệt thự.

---

4 giờ sáng hôm sau, Cao Cường chạy xe tới cửa hàng thì thấy Cửu ca vậy mà đã đi làm luôn rồi.

Cửu ca cái mặt hàng vô sỉ này trông khoẻ mạnh hớn hở lắm, nửa tia dấu hiệu của việc bị trúng phải bùa ngải suýt chết cũng không còn sót lại.

Nếu không phải uống vào có tác dụng phụ là ham muốn tăng cao trong một thời gian dài, thì Cao Cường đã nấu vài nồi tẩm bổ cho bản thân rồi.

Đáng tiếc Cao Cường còn trong tình trạng độc thân cẩu. Mà bảo hư hỏng ăn tạp chạy đi tìm đĩ điếm giải toả như Cửu ca thì tuyệt đối không thể.

Thành ra thứ thuốc ẩn chứa công năng cường dương siêu cấp này, hắn là không có uống được.

Nhìn thấy Cao Cường tới, Cửu ca bừng bừng khí thế hô to:

“Tiểu Cường, nay ca khí lực mười phần, tiểu tử ngươi có dám cùng ca vật tay qua lại?”

Nha, cái này gọi là ăn cháo đá bát tiết tấu đi. Cao Cường khẽ mỉm cười mà đáp:

“500 bạc 1 ván, muốn đấu bao nhiêu ván cũng được”

Cửu ca giật nảy mình lớn tiếng hạch hoẹ:

“500 bạc? Chơi lớn vậy? Tiểu Cường ngươi sỏ xiên ca nghèo đói phải không?”

Không chút khách khí, Cao Cường liền bĩu môi mà đáp:

“Không dám chung độ thì đứng qua một bên, đừng có phiền ta làm việc”

Đám đồng nghiệp khốn nạn đang bốc dỡ hàng hoá nghe thấy vậy liền cười ầm ĩ hết cả lên. Khiến cho Cao Cường giận mà mặt đỏ bừng bừng.

Hít một sâu một hơi để đè nén cơn tức, Cửu ca hét ầm lên:

“Chơi thì chơi, có 500 bạc mà thôi, Cửu ca ta đây có gì không dám chung?”

Khí thế bừng bừng Cửu ca.. To mồm gào thét cũng là Cửu ca.. Và sau cùng là đáng thương Cửu ca..

Bởi vì gã bị Cao Cường vùi dập cho thua liền tù tì 6 ván, chung quy là do càng muốn gỡ gạc thì lại càng thua nhiều thêm, số tiền thua độ liền lên tới 3000 bạc.

Có điều Cửu ca lúc này cả nhà cả cửa chỉ vỏn vẹn có vài trăm bạc trong túi. Gã cầm hơi được đến cuối tháng đã là giỏi lắm rồi, thì lấy đâu ra để chung độ?

Cuối cùng vẫn là xin sỏ năn nỉ Cao Cường cho ghi vào sổ nợ đi.

Cao Cường chỉ là chỉnh sửa gã một chút cho bõ ghét mà thôi, không có ý định cắt tiết Cửu ca. Vì thế liền phất tay đem xí xoá cái cuộc cá độ vật tay này.

Hành động cao cả này của hắn để cho Cửu ca thiếu chút quỳ xuống dập đầu đáp tạ. Còn đám đồng nghiệp thì liên tục bật ngón cái khen hắn chất chơi.

Bởi vì trong giới bốc vác ở cái chợ Tây Biên này, đã dám chơi thì phải dám chịu. Dù là thân quen, cứ thử xù tiền cá độ xem, bị tẩy chay cho không sống nổi tại chợ nữa thì thôi.

Nhưng giống như Cao Cường phất tay xí xoá thì mọi việc liền như không có. Cửu ca sẽ chẳng cần phải nhịn ăn nhịn uống gom tiền trả nợ nữa. Số tiền 3000 bạc không nhỏ, nói xoá là xoá, đám đồng nghiệp có muốn không nể hắn thì cũng không làm được.