Dương Gian Phán Quan

Chương 50: Không Có Gì Xảy Ra




Địa điểm mà bạn học của tên nhóc Tiểu Dương lựa chọn làm nơi tổ chức sinh nhật, là một quán Karaoke có cái tên gọi khá dư thừa sự bay bổng:

[Nhà Hát Của Những Giấc Mơ]

Đây là tên gọi ví von của sân vận động Old Trafford, đủ để hiểu lão bản quán karaoke này là một tín đồ phi thường cuồng nhiệt của câu lạc bộ Manchester United.

Cũng may gã khéo chọn câu lạc bộ để hâm mộ, chứ gã mà là Fan của Paris Saint Germain, xong quán hát lại đặt tên là Công Viên Các Hoàng Tử thì buồn cười chết mất.

Dừng đỗ xe ở cửa quán để Tiểu Dương xuống trước, hàng loạt ánh mắt hiếu kỳ tức thì đổ dồn đến. Diễn biến đột ngột này khiến Cao Cường thoáng không được tự nhiên.

Đã lâu lắm rồi hắn mới trở thành tâm điểm của sự chú ý thế này đây.

Nhớ khi xưa là nhân vật chính trong vai đứa trẻ bị ma ám, mỗi lần ra khỏi nhà hắn đều bị những người xung quanh chỉ chỏ bàn tán đặt điều, thậm chí có cả ác ý xua đuổi.

Hiện tại hắn xuất hiện với áo quần bảnh bao, lái xe đắt tiền. Đa số ánh mắt của những kẻ xung quanh ẩn chứa sự hâm mộ, mốt số ít thì lại mang theo vẻ ghen ghét đố kị.

Hai hoàn cảnh tình huống khác nhau, với những ánh mắt mang sắc thái hoàn toàn trái ngược. Nhưng có chung điểm tương đồng đó là khiến Cao Cường phi thường chán ghét.

Đã từng người ta chỉ biết nhìn hắn bằng ánh mắt như nhìn một thứ vô cùng kinh tởm. Mà không ai trong số họ nhìn ra hắn chỉ là một đứa trẻ, cũng rất cần sự yêu thương và bảo vệ.

Giờ đây đám người xung quanh đang nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ, ước ao, thèm khát, đố kỵ … Thử hỏi có ai trong số họ nhìn ra được hắn chỉ là một gã làm công dễ nhúi mà thôi?

Không một ai cả.

Những kẻ từ khi xưa cũng thế, và những kẻ ở hiện tại cũng vậy, không một kẻ nào trong số bọn họ là có thể nhìn ra được điểm thực chất của vấn đề.

Và lúc này đây Cao Cường bất chợt phần nào thông hiểu sâu sắc hơn về ý nghĩa của một câu nói châm biếm mà người xưa vẫn thường hay dùng tới.

“Ánh mắt của những kẻ phàm phu tục tử”

Đứa trẻ yếu đuối cô độc năm xưa, nay đã lớn. Gã làm công ở chợ, cũng chỉ là vỏ bọc tức thời.

Hắn hiện tại là một tu sĩ theo đuổi tu tiên chi lộ.

Cảm nhận phiến diện của những kẻ phàm phu tục tử, há lại để hắn phải bận tâm?

Giá trị quan của những thứ xung quanh, bỗng chốc mờ nhạt đi trong hắn. Và rồi cái sự mất tự nhiên ban nãy, giờ đây cũng đã bị thay thế hoàn toàn bởi vẻ mặt vô cùng hững hờ.

Chập tối Cao Cường còn luôn mồm nói ngại tham dự vào bữa tiệc, dáng vẻ cứ lóng nga lóng ngóng. Vậy mà vừa tới cửa quán hát, thế quái nào lại biến chuyển một phát 360 độ.

Có thể nói Tiểu Dương là người nhận thấy được rõ ràng nhất. Và cái pha lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng của Cao Cường để cho tiểu tử này thiếu chút thì quỳ gối bái phục.

Sau khi đem xe gửi vào bãi, Cao Cường quay trở lại cửa. Rồi dưới ánh mắt vẫn luôn dòm ngó của đám người đứng ở lân cận, hắn cùng với Tiểu Dương tiến thẳng vào trong quán.

Sớm đã biết số phòng cho nên hai người liền dùng thang máy để hướng lên tầng 5.

Cửa thang máy vừa khép lại, Tiểu Dương liền quay sang với vẻ mặt nể phục và nói:

“Cường ca trang quá đẳng cấp a. Dám chắc tài tử nhận được giải Oscar trình độ cũng thế này mà thôi đi”

Nghe tiểu tử này nói mà Cao Cường muốn hồ đồ luôn rồi, hắn hơi nghi hoặc mà hỏi:



“Trang cái gì?”

Tiểu Dương lắc đầu thở dài, đáp:

“Có thể dẹp cái điệu bộ lạnh nhạt hờ hững này đi được rồi Cường ca. Ở đây ngoài hai chúng ta thì còn ai khác nữa đâu mà phải trang bức?”

Lúc này thì Cao Cường đã rõ ý Tiểu Dương muốn nói gì rồi.

Thế nhưng hắn là đang trang bức sao? Không hề, hay nói đúng hơn thì hắn chẳng cần thiết và cũng chẳng hơi đâu đi làm cái việc nhảm nhí đó.

Cao Cường nhếch miệng khẽ cười nhạt một tiếng. Hắn cũng không có lên tiếng giải thích cái gì cả.

Vả lại hắn mở miệng giải thích thì Tiểu Dương nghe hiểu được sao? Xin lỗi chứ, ngay chính bản thân Cao Cường còn chẳng hiểu gì mấy nữa là.

Nhờ đã đọc được một ít tài liệu trong cuốn bách khoa “Tu Tiên Bí Sử”, Cao Cường mới biết trạng huống của hắn là do tâm cảnh có điểm đột phá.

Nhưng cũng chỉ biết có thế mà thôi..

Ngay đến đột phá tâm cảnh rồi thì thu được lợi ích gì hắn cũng hoàn toàn mù tịt. Có thể nói tâm cảnh cái đồ chơi này, ở thời kỳ hiện tại đối với Cao Cường còn là một khái niệm quá mơ hồ.

Tu hành cái trò chơi này, cần phải tuân thủ theo trình tự từ thấp đến cao. Cao Cường bây giờ chỉ có tu vi dế nhũi mà thôi, còn chưa tới lúc tìm hiểu thăm dò những kiến thức chuyên sâu.

Tóm lại thì sống trên đời này phải biết mình là ai. Chứ cứ ham hố là rất dễ phải chui xuống hố mà nằm.

Khía cạnh liên quan tới tu hành thì tạm thời mơ hồ là vậy.

Chứ chuyển biến mang tính chủ quan thì Cao Cường phần nào nắm bắt được. Đơn cử như thái độ thờ ơ lạnh nhạt, đúng thật là do hắn không còn xem trọng những diễn biến xung quanh.

Nhưng đó vẫn chưa phải là điểm mấu chốt.

Điều khiến Cao Cường có chút bận tâm là không hiểu sao hắn tự nhiên lại sinh ra cái tính lười.

Lười đến nỗi trong đầu hắn vậy mà xuất hiện suy nghĩ khi trở về ngồi thiền tu luyện cũng được, cho dù không tu luyện thì cũng chẳng làm sao.

Rồi thì hôm nay không tu luyện thì để ngày mai. Ngày mai chưa có hứng thì để ngày kia. Có công pháp xịn đen đét rồi thì không cần phải nghĩ.

Nhìn chung tâm cảnh đột phá khiến hắn rơi vào hoàn cảnh có hơi oái oăm. Hờ hững lạnh nhạt cái kiểu khỉ gió gì mà lại trở thành lười thối hết cả thây.

Tuy nhiên như đã nói thì Cao Cường bận tâm cũng chỉ một chút chút. Dẩm dớ tác dụng phụ mà thôi, hắn tự tin sẽ sớm chỉnh lý được tình trạng này.

“Keeng..” – Tiếng chuông báo hiệu thang máy đã tới tầng 5.

Hai người ra khỏi thang máy, Tiểu Dương liền yêu cầu nhân viên phục vụ đứng gần đó dẫn đường tới số phòng mà đám bạn đã gửi qua tin nhắn điện thoại trước đó.

Đi ngay bên cạnh Tiểu Dương, trông Cao Cường dáng vẻ thong dong vậy thôi. Chứ thực ra phải lẫn lộn với một đám nhóc xa lạ, hắn vẫn thấy ngần ngại vô cùng.

Hắn đâu có thân quen gì đám bạn học của Tiểu Dương? Và cũng chẳng có ý định muốn làm quen với chúng. Tự nhiên trộn lẫn vào, nhìn sao cũng thấy hơi vô duyên.

Mất cả buổi chiều ngồi bàn bạc, may mắn mà Cao Cường với tên nhóc Tiểu Dương đã nghĩ ra được cái cớ để hợp lý hoá sự hiện diện của hắn tại bữa tiệc sinh nhật này.

Đó chính là Cao Cường đi theo với thân phận vệ sĩ riêng của Tiểu Dương.

Cái cớ này rất là không tệ đâu, vừa giúp Cao Cường xen lẫn vào mà không cần ngại ngùng. Vừa để cho Tiểu Dương nhân dịp này khoe khoang khoác lác với đám bạn.

Độ chịu chơi của giới thượng lưu ở khu vực cận ngoại thành, còn kém xa khu vực trung tâm thành phố. Đám bạn của Tiểu Dương vẫn chưa đứa nào có vệ sĩ riêng đâu.

Chắc chắn khi được nghe giới thiệu Cao Cường là vệ sĩ riêng đi kèm của Tiểu Dương, đám nhóc bạn học kiểu gì cũng phải hâm mộ và ghen tị với tiểu tử này gần chết.

Rất nhanh thì tới trước cửa căn phòng có treo bảng VVIP 3. Chủ động mở cửa và đợi cho hai người tiến vào phòng xong, nhân viên phục vụ mới khép cửa rồi rời đi.

Phòng có diện tích khá rộng với sức chứa khoảng 20 chỗ ngồi.

Tiểu Dương đã báo trước với hắn là bữa tiệc sinh nhật này chỉ có hơn 10 người được mời mà thôi. Và trong phòng đã có tất cả 11 đứa nhóc, bao gồm cả nam lẫn nữ.

Cao Cường với Tiểu Dương tiến vào thì đám nhóc này đang hát hò nhảy nhót tưng bừng rồi đâu. Nói chung không quá đông người, nhưng vẫn phi thường náo nhiệt.

Gật đầu coi như chào hỏi một phen, Cao Cường liền tìm góc khuất rồi lẳng lặng ngồi xuống. Suy cho cùng góp mặt để tránh tên nhóc Tiểu Dương vui chơi quá đà thôi.

Chứ đâu phải ngớ ngẩn mà Cao Cường đi lẫn lộn với đám nhóc hiếu động này.

Có điều không phải cứ muốn yên thân là được yên thân. Hết mấy tiểu tử chạy tới lôi kéo Cao Cường cùng hát hò chung vui, lại đến đám nha đầu xúm lại trêu ghẹo hắn.

Mấy tiểu tử kia không thèm tính tiền, Cao Cường lườm một cái liền chạy mất hút.

Thế nhưng cái đám nha đầu thì lại phiền toái vô cùng. Chẳng lẽ cũng nạt nộ xua đuổi chúng đi? Anh hùng hảo hán là không thể cư xử thô lỗ với nữ giới như thế được đâu.

Quá khó..

Quá nhức đầu..

Cao Cường đành phải chịu đựng rồi kết hợp thêm chiến thuật nhắm mắt làm ngơ. Lặng lẽ ngồi đó thầm niệm Độ Tâm Kinh trong đầu, mau chóng quên đi phiền nhiễu xung quanh.

Quấy phá một lúc chẳng thu được tác dụng gì, đám tiểu nha đầu này cũng chẳng còn hứng thú nữa. Bọn chúng chạy trở lại chỗ ngồi để mà tiếp tục trò chuyện vui đùa với nhau.

Cứ thế cho tới gần 11 giờ khuya, khi mà đứa nào đứa nấy đều nhận được điện thoại của cha mẹ, thì bữa tiệc sinh nhật ồn ào này mới chịu kết thúc.

Có hơn mười đứa nhóc đi hát karaoke thôi mà hoá đơn thanh toán cũng hết gần 6000 bạc. Tương đương tiền lương Cao Cường làm bục mặt ba tháng trời.

Con nhà giàu ở thành phố có khác, tí tuổi ranh đã chịu chơi thôi rồi.

Trong khi đám bạn hồi cấp ba của Cao Cường làm sinh nhật cũng chỉ ngồi ăn ốc luộc, cả đám đông nghịt gần hai chục đứa, ăn no căng còn chưa tới 300 bạc.

Cùng với tên nhóc Tiểu Dương lần lượt tiễn đưa đám bạn học lên các xe taxi, xong Cao Cường mới đi lấy xe máy, rồi cả hai lên đường trở về nhà.

Nói thật thì Cao Cường cũng không ngăn cản cấm đoán đám nhóc uống bia rượu. Hắn chỉ lo karaoke là nơi phức tạp, dễ nảy sinh va chạm xô xát.

Với thực lực của hắn hiện tại thì tất nhiên chẳng ngại gì đánh đấm đâu, thế nhưng tránh được phiền toái thì cứ tránh. Và rất may là cho tới tận lúc tiệc tàn vẫn không hề có sự cố đáng tiếc nào xảy ra.