Nói chung cứ phải đến khi ăn quả đắng thì mới nhận ra bản thân đã có quyết định sai lầm, tình huống của bốn gã Hóa Thần Kỳ lúc này cũng chính là như vậy.
Cụ thể là sau một hồi đâm chém nhiệt tình hăng say, mặc dù không chết người, nhưng cả đám rách nát tả tơi máu me đầm đìa rụng lộp độp xuống đỉnh núi.
Nực cười ở chỗ không lấy đan ra cắn khôi phục cho nhanh, lại nằm đó thở hồng hộc cầm hơi, chán chê mới lồm cồm ngồi dậy cùng nhau bắt tay giảng hòa.
Xin thề có thiên địa chứng giám, mấy gã này chẳng có phong phạm tu sĩ cao cao tại thượng gì cả.
Lúc này trông cứ như “đám trẻ trâu đánh lộn” trong đống video clip đăng tải đầy rẫy trên mạng.
Mà bốn gã này ẩu đả xuyên suốt một giờ đồng hồ, đoán chừng nếu còn kẻ khác đã sớm mò mặt tới rồi. Thôi thì động thủ chấm dứt vụ việc cho xong đi vậy.
Nghĩ đến đây Cao Cường lập tức lấy ra tín vật Phán Quan, rồi phất tay ném thật mạnh.
Tín vật Phán Quan liền hóa thành vệt xám bạc nhanh như chớp bay ngang theo quỹ đạo vòng cung.
Đang bị trọng thương hết sức nặng nề, lại thêm bận bịu ngồi dè chừng lẫn nhau, hắn đột ngột tấn công khiến cả bốn gã Hóa Thần Kỳ đều không kịp trở tay.
Trong nháy mắt, tín vật Phán Quan bay lắt léo như tia chớp xẹt lần lượt xuyên thủng từ huyệt thái dương bên này qua tới huyệt thái dương bên kia cả bốn gã.
Đến khi tín vật Phán Quan bay trở về tới trong tay Cao Cường, hiển nhiên bốn gã chỉ còn là những cái xác không hồn, “rầm rầm” ngã nhoài xuống mặt đất.
Nhanh gọn nhẹ, đơn giản đến cùng cực.
Nhân lúc rảnh rỗi Cao Cường liền tranh thủ nhặt nhạnh cũng như tiêu hủy thi thể, bao gồm cả đồ đạc của gã bị đánh lén chết đầu tiên hiện nằm dưới chân núi.
Hóa Thần Kỳ có khác, đám thổ phỉ khi trước cướp bóc cả đời cũng khó lòng sánh bằng.
Linh thạch chất thành núi trong trữ vật giới, mỗi gã tích trữ tận bốn năm chục vạn khối. Số lượng linh hoa thảo dược cũng lên đến vài ngàn gốc chứ chả ít đâu.
Ngoài ra còn có hàng đống vật dụng linh tinh lởm khởm như bãi rác. Thế nhưng không có ngọc thạch, không có kim loại, và cũng không có đan dược luôn.
Thảo nào đánh nhau te tua xong chỉ nằm thở hổn hển, hóa ra chẳng có đan mà ăn.
Đoán chừng ngốc tại đây thời quá gian dài, sớm đã dùng hết đan dược dự trữ.
- --
Bạch Điểu thương thế nặng nề là không cần phải bàn cãi, bởi vậy quá trình chữa trị khá lâu, quanh đi quẩn lại hơn nửa ngày thì Lôi Phượng mới biến mất.
Dù sao trời cũng đã tối, Cao Cường không vội lên đường, liền từ bỏ ý định đánh thức Bạch Điểu.
Chỉ có điều hắn thu hồi trận pháp xong ngồi nướng thỏ, mùi thịt nướng thơm lừng xộc thẳng vào mũi, Bạch Điểu không muốn cũng phải tỉnh luôn và ngay.
Thân thể khổng lồ chậm rãi đứng dậy, Bạch Điểu rung nhẹ đôi cánh giũ hết tuyết phủ, rồi mới lạch bạch bước lại gần Cao Cường đang ngồi nướng thỏ tại cửa hang.
“Huỵch”
Với tư thế “gà ấp trứng”, Bạch Điểu ngồi xuống trước cửa hang, hiếu kỳ nhìn hắn chằm chằm.
Căn bản hắn thi triển ra chiêu thuật pháp trị thương quá đỗi thần kỳ, không những loại trừ sạch sẽ toàn bộ thương tổn, mà ngay cả dị tật bẩm sinh cũng chữa trị được.
Chính bởi vì bên cánh trái bị dị tật cho nên Bạch Điểu chiến lực yếu hơn cùng cấp. Trước từng hóa hình ra bên ngoài tìm biện pháp khắc phục nhưng thất bại trở về.
Vừa rồi giũ cánh phát hiện dị tật biến mất, Bạch Điểu mừng rỡ thiếu chút ngửa cổ hót vang.
May mà kiềm chế được, bằng không thì mất mặt chết đi được.
Cái mạng nhỏ của ngươi là do bản quan ra tay cứu về đấy nhé, ít ra há mỏ cảm ơn lấy một câu cho nó phải phép đi chứ? Đúng là đồ yêu tộc không có giáo dưỡng.
Trong lòng buồn bực suy nghĩ, ngoài mặt Cao Cường tặc lưỡi nói:
“Ta không muốn cứ phải ngước lên nhìn đâu đấy, ngươi mau hóa nhân hình đi thôi”
“Ừm” – Bạch Điểu ngắn gọn khẽ đáp lại một tiếng.
Ngay sau đó thân thể khổng lồ không ngừng “xì xì”phun ra hàn khí trắng muốt dày đặc như sương mù, thoáng chốc liền bao phủ kín kẽ lấy Bạch Điểu tại bên trong.
Aizz, mặc y phục thì chạy ra góc khuất đằng kia là được rồi.
Phun hàn khí có che được cái quái gì đâu, đã thế suýt nữa dập tắt đống lửa đây này.
Không còn cách nào khác, Cao Cường đành phải phóng xuất chân nguyên ngăn ngừa hàn khí.
Rất nhanh hàn khí sương mù dần dần tán đi, để rồi vừa nhìn thấy thân ảnh Bạch Điểu sau khi biến hóa nhân hình, Cao Cường hai mắt thiếu chút bay ra khỏi tròng.
Nhìn chung Bạch Điểu hiện giờ là một cô gái tuổi đôi mươi với khuôn mặt thanh thoát làn da trắng sáng, sống mũi cao thẳng, cùng đôi mắt đen láy to tròn long lanh.
Thế nhưng trong đôi mắt đẹp hút hồn đó lại tràn ngập vẻ lạnh lùng kiêu ngạo.
Thần thái rõ là sang chảnh, ngỡ như tiểu thư nhà giàu nào đó.
Tuy nhiên, khiến Cao Cường choáng váng hơn hết lại là chiều cao tới tận mét tám, cùng với bộ váy trắng xẻ hết chỗ này chỗ kia mà Bạch Điểu đang mặc trên người.
Nói thẳng ra là trước ngực xẻ sâu xuống gần tới rốn, lộ ra non nửa hai khối cầu căng tròn trắng mịn.
Phần chân váy thì dài tới mắt cá, bên trái xẻ một đường bá đạo lên tận hông, khoe ra chân dài miên man cùng bắp đùi thon gọn, gió thổi qua sẽ lộ hàng là cái chắc.
Đương nhiên không thiếu được chân xỏ vào đôi giày cao gót trắng tinh bóng loáng.
Thánh họ tiên sư cha, rốt cuộc ngươi là yêu tu, hay là ả siêu mẫu chân dài đình đám?
Có muốn hay không bản quan liền dẫn ngươi về đại lục tìm đường gia nhập vào Showbiz?
Tóm lại Bạch Điểu quá biết cách chơi bời, Cao Cường lúc này đã không biết nói gì cho phải nữa rồi, đành hướng nàng bật ngón tay cái thay cho lời tán thưởng.
Bạch Điểu thấy vậy bật cười khanh khách, mau chóng lấy ra chiếc ghế ghỗ đặt bên cạnh hắn, sau đó ngồi vắt chéo chân, đưa tay chọt chọt vào trán hắn và nói:
“Tí tuổi ranh ánh mắt đã hư hỏng không ai sánh bằng, không sợ ta đem ngươi nuốt chửng ư?”
“Xùy..” – Cao Cường cười nhạt một tiếng, nhếch miệng hỏi:
“Ngươi đủ trình để làm việc đó sao?”
Nghe xong câu hỏi này, Bạch Điểu không khỏi trầm ngâm nhìn hắn. Từng giây từng phút lặng lẽ trôi qua, mãi lâu sau nàng thở hắt một hơi thật dài, rồi buồn bực nói:
“Không tiết ra chút khí tức nào nhưng vẫn khiến ta đây cảm thấy run sợ, điều này thực sự quá kỳ quái. Ngươi là một thời cường giả đoạt xá trùng tu có phải không?”
Cao Cường thêm thanh củi vào đống lửa, lắc đầu cười nói:
“Do công pháp nên ta được cải lão hoàn đồng, cũng như phải tu luyện lại từ đầu, có điều chuyện này không trọng yếu. Ta là Cao Cường, thế ngươi tên gọi là gì?”
“Tên ta?” – Bạch Điểu gò má chợt phiếm hồng, e thẹn nói:
“Ngươi cứ gọi Bạch Tuyết là được rồi”
Thế quái nào bản quan bỗng dưng cảm thấy có gì đó sai sai ở đây?
Cao Cường liền ngước mặt nhìn Bạch Tuyết, cẩn thận hỏi:
“Phải chăng ngươi từng tới vùng đất gọi là đại lục?”
Bạch Tuyết không lên tiếng trả lời, chỉ khẽ gật đầu đáp lại.
Biết ngay, nhìn kiểu cách ăn mặc sành điệu là bản quan đã thấy nghi nghi rồi. Ài, nếu nàng đạo nhái tên kẻ khác thì tốt, lấy tên Bạch Tuyết phá hư tuổi thơ quá thể.
Thở hắt một hơi xua tan buồn bực, Cao Cường bắt đầu dò hỏi:
“Bạch Tuyết, ngươi trú ngụ ngay tại khu rừng này hay là ở trong kia?”
Không chút chần chừ suy nghĩ, Bạch Tuyết liền thành thật nói:
“Trong kia hoàn cảnh rất thiếu ổn định, thường xuyên xuất hiện không gian lưu động, chẳng may bị chuyển di đến nơi có vết nứt không gian là chết chắc luôn. Những khu vực ổn định thì có cường giả chiếm chỗ rồi, tu vi nhỏ yếu như ta đành phải ra ngoài này”
“Nhìn là biết ngươi chuẩn bị tiến vào trong đó tầm bảo, ta chân thành khuyên ngươi từ bỏ ý đồ đó đi. Đúng là tồn tại những di tích do cường giả nhân loại lưu lại thật đấy, nhưng bởi nhiều người ngã xuống, hiện giờ đã thành hang ổ oán linh, vào chỉ có chết mà thôi”
Oán linh?
Hắc hắc, bản quan chính là chuyên gia diệt trừ oán linh đây này.
Cao Cường không thèm đếm xỉa, liền hỏi sang chuyện khác:
“Ta nghe đồn trong đó tồn tại chủng tộc dị loại, điều này có thật không?”
“Thực tế là đã từng tồn tại” – Bạch Tuyết thở dài tiếc hận nói:
“Bọn họ là Băng Tộc, thế lực cường đại nhất nơi đây, nhưng bởi vì duy trì lối sống khép kín, luôn luôn bài xích những chủng tộc khác. Lại thêm dân trí quá thấp dẫn đến tình trạng hôn nhân cận huyết thống, kéo theo hệ lụy huyết mạch suy yếu rồi tự đi đến diệt vong”
“Ngươi chắc vẫn giữ nguyên ý định tiến vào trong kia, ta đặc biệt khuyên ngươi đừng chạy tới Băng Tộc cổ thành. Vạn năm trước từng có một nhóm cường giả nhân loại do tu sĩ Tán Tiên dẫn đội đi vào đó, nhưng không một ai quay trở ra, nghe nói hồn bài vỡ sạch”
Hồn bài vỡ thì đã chết không cần phải nghi ngờ.
Liệu bên trong Băng Tộc cổ thành đó tồn tại thứ khủng bố gì đây?
Kỳ quái ở chỗ đã biết ngay cả tu sĩ Tán Tiên còn gục ngã, nhưng Cao Cường lại không thấy run sợ.
Bất quá hiện giờ chưa phải là lúc nghĩ tới chuyện này, Cao Cường liền tiếp tục hỏi:
“Bạch Tuyết, vậy những thứ như Tuyết Liên Tiên Hoa, Thiên Nhất Thần Thủy, Hàn Tủy Linh Nhũ, với cả Băng Tinh gì đó thực sự tồn tại hay chỉ là đồn thổi vớ vẩn?”
“Aizzz..” – Bạch Tuyết buồn bực thở dài một hơi, trên tay xuất hiện bông sen trắng phau tỏa ra hàn khí lạnh giá kinh khủng, rồi đưa thẳng tới trước mặt hắn và nói:
“Đây là Tuyết Liên Tiên Hoa, nếu ngươi cần thì cầm lấy đi. Còn những thứ khác đúng thật là có tồn tại, nhưng có tìm được hay không thì phải dựa hết vào vận khí”
Đoán không lầm thì Bạch Tuyết là bởi đoạt được thứ này nên mới bị hội đồng gần chết.
Bảo vật bày ra ngay trước mắt, nói không thèm khát thì quá là dối trá.
Có điều Cao Cường vẫn thẳng thừng lắc đầu, cười nhạt nói:
“Ngươi giữ lấy cho mình dùng đi, ta cầm chỉ phí phạm của trời mà thôi”
Bạch Tuyết phi thường lo sợ hắn đột ngột đổi ý, ngay cả khách sáo đáp lại một câu cũng không nói ra, chỉ trong nháy mắt đã đem Tuyết Liên Tiên Hoa cất giấu rồi.
Nhìn cảnh này Cao Cường rất muốn quỳ.
Nếu đã tiếc của như vậy còn lấy ra khoe khoang làm quái gì không biết?
Đúng thật là nữ nhân, dù là nữ nhân loại hay nữ yêu tộc thì cũng đều khó hiểu như nhau.
Mau chóng gạt bỏ suy nghĩ dư thừa, Cao Cường quay sang kiểm tra thỏ nướng. Xác định đã chín liền đưa cho Bạch Tuyết một con, rồi lấy ra vò rượu ngồi nhấm nháp.
Rượu là do Phạm Thành Văn ủ nấu chưng cất, hương vị không thể chê vào đâu được.
Nhất là ngốc tại nơi lạnh giá thế này, cứ làm vài ngụm là trong người thấy ấm áp dễ chịu vô cùng.
“Pặc..” – Bạch Tuyết mười phần không coi ai ra gì đoạt lấy vò rượu trong tay hắn, đưa lên mũi ngửi ngửi thoáng qua trong giây lát, rồi cứ thế ngửa cổ tu “ừng ực ừng ực”.
Cao Cường không kịp ngăn cản, chỉ còn cách đưa tay lên xoa vuốt huyệt thái dương.
Nói chung rượu có mùi hương quá mức lôi cuốn, kèm với đó là “kỹ năng” dễ dàng hạ gục người uống, nốc như Bạch Tuyết hiện giờ thì say lăn quay là cái chắc luôn rồi.