Dương Gian Phán Quan

Chương 336: Có sẵn lòng phối hợp với ta




Riêng cái mùi hôi thối kinh khủng dưới cống ngầm đã đủ lý do để mau chóng rời khỏi, chưa kể tới việc hóa ra lâu nay ba người vẫn luôn ẩn nấp dưới sự giám sát chặt chẽ.

Ngắn gọn là trước khi vượt qua đống bẫy mà nhóm Đỗ Chi Vương gài, Cao Cường đã tiện tay cắt tiết bốn gã đặc nhiệm đang túc trực trong mấy căn nhà khá gần miệng cống.

Dám chắc tại những miệng cống khác kiểu gì cũng có cả rổ lính đặc nhiệm nằm vùng giám sát.

Sự việc có trá là điều quá hiển nhiên, và cống ngầm không phải là nơi phù hợp để ngồi bàn chuyện.

Sau đó Cao Cường liền bắn lên cơ thể mỗi người một cái ẩn thân thuật, rồi với khuôn mặt Rick Carter ngông ngênh đi vào khách sạn thuê gian phòng đắt muốn lòi cả mắt.

Nói thật là Đỗ Chi Vương với đồng đội người ngợm bẩn thỉu quá thể quá đáng, Cao Cường dự định thuê loại phòng dành cho đoàn du lịch, khổ nỗi là hết mợ nó rồi còn đâu.

Cuối cùng thuê phòng chỉ ngốc có mỗi một đêm nhưng năm ngàn đô Hoa Mỹ đã không cánh mà bay.

Được cái là đầy đủ phòng tắm để tống cổ bọn họ vào tẩy rửa hàng tấn ghét trên cơ thể.

Là người trước tiên bước ra khỏi phòng tắm, Josua liền đưa mắt kiếm tìm và thấy được Cao Cường đang đứng bên khung cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh đường phố về đêm.

Lúc tắm đã suy nghĩ cho thật kỹ, Josua mau chóng lại gần, rồi áy náy nói ra:

“Thật xin lỗi vì đã có thái độ không đúng mực, ta..”

Không rảnh nghe gã giải thích, Cao Cường xua tay cắt ngang, lạnh nhạt nói:

“Dường như thái độ của ngươi bắt nguồn từ vấn đề tư tưởng. Để đến mức hận thù mù quáng thế này thì ngươi chắc đã từng nằm trong kế hoạch ảo tưởng nào đó của chính phủ Hoa Mỹ. Hẳn là ngay từ nhỏ liền bị nhồi nhét vào đầu những câu chuyện chẳng mấy hay ho về tu sĩ”

“Ngươi..” – Josua nghe xong hoảng hốt vội lùi ra thật xa, nghẹn họng run rẩy không sao nói nổi ra lời.

Thừa hiểu gã đang nghĩ gì, Cao Cường khẽ cười nhạt một tiếng, rồi nói tiếp:

“Ta tra hỏi bốn gã đặc nhiệm và được biết trang bị thiết giáp là kế hoạch được chính phủ Hoa Mỹ toàn lực hỗ trợ nghiên cứu phát triển. Riêng điều này đã đủ để ta nhìn ra đám nắm giữ quyền hành kia mơ mộng hão huyền thế nào, qua đó dễ dàng suy ra vấn đề ngươi mắc phải”

“Ta là tu sĩ nên không tiện phán xét chính phủ Hoa Mỹ làm đúng hay sai, thế nhưng rất rõ ràng là bọn họ đã đang tâm lừa gạt những kẻ như ngươi. Dám chắc các ngươi không hề được biết khung cảnh thật sự ẩn giấu đằng sau bức tường vách ngăn dọc theo bờ biển phía Tây”

Đỗ Chi Vương vừa ra khỏi phòng tắm, nghe vậy thấy không hiểu liền vội hỏi:

“Chúng ta nghe nói đằng sau bức tường ngăn biển đó là lãnh địa riêng của những gia tộc tu sĩ. Kèm với lệnh cấm tuyệt đối không được bén mảng lại gần cũng như tìm cách vượt qua. Chẳng lẽ tất cả điều này là sai sự thật? Nhưng họ lừa gạt chúng ta để làm quái quỷ gì chứ?”

“Để binh lính gia tăng lòng hận thù” – Josua hít sâu một hơi trầm giọng nói ra:

“Ta khi còn nhỏ từng nhiều lần được nghe những bài giảng miêu tả phía sau bức tường là một vùng đất trù phú phì nhiêu với đầy rẫy tài nguyên quý giá. Nghịch lý ở chỗ các vương quốc có biên giới tiếp giáp bức tường vẫn phải nộp lượng lớn cống phẩm đều đặn hàng năm”

Josua nói dứt lời liền cùng Đỗ Chi Vương ngước nhìn về hướng Cao Cường.

Không để hai người phải chờ đợi lâu, Cao Cường khẽ thở dài rồi nói:

“Hàng năm toàn bộ vương quốc phương Tây đều đóng góp cống phẩm, ngoài ra còn phải cử tới một số lượng tu sĩ tùy thuộc chiếm lĩnh vùng lãnh thổ lớn hay nhỏ. Bởi đằng sau bức tường là chiến trường đã tồn tại từ hàng vạn năm trước, và địch nhân là thủy quái hung tàn”

“Đây cũng là một phần lý do tại vì sao tu sĩ không trực tiếp nắm giữ chính quyền của các vương quốc có biên giới dọc theo bức tường. Tất nhiên ai cũng có truy cầu của riêng mình, nhưng không thể phủ nhận bọn họ đang dùng tính mạng để đổi lấy sự yên bình của các ngươi”

Mớ bòng bong này là nữ hoàng Vilerina Windor kể cho Cao Cường nghe.

Đã đến mức đám tu sĩ ngoài đó phải đánh đổi cả tính mạng hay chưa thì bố ai mà biết.

Cao Cường là vì nhăm nhe mỏ Huyền Thiết do chính phủ Hoa Mỹ nắm giữ, cực chẳng đã đành phải nói quá lên tận trời để khiến gã Josua này tự nguyện phản bội tổ quốc.

Dù sao cũng phải nể mặt Đỗ Chi Vương một chút, tạm thời không vội vận dụng những biện pháp mờ ám. Chứ nháy mắt một cái là gã Josua thành khẩn khai báo hết rồi đấy.

Mà đã rung cho cây rụng sạch lá, giờ đến lúc ra bài hung hăng dọa khỉ.

Cao Cường triệu hồi ra phi kiếm, điều động nó bay tới lơ lửng trước mặt Đỗ Chi Vương và Josua, sau đó dùng ý niệm khống chế phi kiếm liên tục biến đổi phóng to thu nhỏ.

Dưới cái nhìn đầy nghi hoặc của cả hai, Cao Cường thu hồi phi kiếm rồi cười nói:

“Pháp bảo có thể biến hình là một khái niệm không hề mới mẻ xa lạ, thế nhưng dám chắc các ngươi không biết được nguyên lý vận hành cụ thể là gì. Thực ra để tu sĩ có thể dùng ý niệm làm được điều này là nhờ vào Huyền Thiết, một loại phụ gia cực kỳ quý hiếm đắt đỏ”

“Dùng ý niệm?” – Cúi nhìn chiếc đồng hồ trên tay, Đỗ Chi Vương buột miệng hỏi:

“Con Gián, ý ngươi là trang bị thiết giáp của chúng ta được chế tạo từ Huyền Thiết gì đó?”

“Chính là ý này” – Cao Cường hài lòng bật lên ngón cái, rồi nghiêm mặt nói tiếp:

“Chúng ta sẽ không bàn tới chuyện đám cao tầng vương quốc Hoa Mỹ liệu có biết về ý nghĩa cũng như tầm quan trọng của Huyền Thiết. Ta nói ra bởi muốn để cho các ngươi hiểu rằng việc dùng Huyền Thiết chế tạo thiết giáp hay vũ khí là hành vi lãng phí một cách ngu dốt”

“Ngay đến ta cũng dư thừa khả năng trong chốc lát làm cỏ cả ngàn binh lính thiết giáp, huống chi hải vực đầy rẫy cường giả thở nhẹ một hơi là đại lục liền mất tích trên bản đồ. Hơn nữa bao lâu nay vẫn luôn có những tu sĩ cường đại đang âm thầm giám sát tình huống đại lục”

Đến đây Cao Cường nâng tay làm hành động cắt ngang cổ họng rồi tiếp tục nói:

“Nếu nhận thấy có điều không ổn, bọn họ sẽ lập tức hủy diệt xã hội hiện tại. Đừng hòng chế tạo ra vũ khí đủ sức đối kháng tu sĩ, bởi vừa phác họa lên giấy là bị bóp chết rồi. Thế cho nên giấc mộng với khoa học kỹ thuật làm chủ thế giới chỉ có thể thực hiện trong phim mà thôi”

Dứt lời liền mặc kệ Đỗ Chi Vương với Josua ngơ ngác đứng đó, Cao Cường đi tới mở tủ lạnh lấy bừa một chai rượu vang, rồi cầm đến bàn uống nước tại giữa phòng.

Sau khi bật nắp chai rượu cũng như từ trữ vật giới lấy ra Pizza cùng Hamburger với gà rán khoai chiên các thứ các kiểu, Cao Cường liền gõ nhẹ xuống mặt bàn và hô:

“Uây, hai tên ngốc các ngươi còn đứng đó làm gì? Lại đây ngồi ăn uống chút gì đi”

Đã hơn ba tháng phải nuốt mì gói cầm hơi, vừa nhìn thấy đồ ăn trên bàn là cả hai mắt sáng như sao.

Kết quả liền có thể nghĩ, cả hai hóa thành cơn gió lướt tới ngồi oạch xuống ghế, sau đó mỗi người chộp vội lấy một chiếc Hamburger rồi đưa lên miệng gặm lấy gặm để.

Ai gù, những đứa trẻ đáng thương.

Khẳng định đã quên sạch những gì vừa được nghe.

“Huỵch.. Huỵch.. Huỵch..” – Bất chợt nghe có tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Rất nhanh liền thấy cô nàng Athen quấn khăn chạy hùng hục ra khỏi phòng tắm, nhoáng cái đã xông tới nhập hội với đồng đội ngồi ôm bánh Hamburger gặm ngon lành.

Lúc trước nhem nhuốc bẩn thỉu nhìn rõ là chán đời, giờ đã tắm rửa sạch sẽ trông cũng ra gì phết đấy. Làn da trắng bóc, tóc dài hung đỏ, có thể nói là quyến rũ lạ kỳ.

Ngặt một nỗi trên cơ thể nàng ta có quá nhiều vết sẹo lồi lõm, cái này đã triệt để phá hư phong cảnh.

Bản quan liền sĩ gái một lần đi vậy, nghĩ tới đây trên tay Cao Cường xuất hiện một viên đan dược màu vàng nhạt, tỏa ra hương thơm ngào ngạt hệt như mùi hoa sữa.

Vừa ngửi thấy mùi hương này, Đỗ Chi Vương ánh mắt thật sâu hoài niệm, thở dài khẽ nói:

“Ài, bỗng dưng lại nhớ nhà thế không biết, khéo có khi ta phải thu xếp quay về thăm một chuyến”

Mùi hương tra tấn toàn thành phố Tân Long những tháng cuối năm, Đỗ Chi Vương hít vào không nhớ nhà mới là lạ, Cao Cường ngửi xong liền thèm món cháo lòng đây.

Không nghĩ ngợi thêm nữa, Cao Cường mỉm cười đưa viên đan tới trước mặt Athen và nói:

“Đây là Dưỡng Nhan Đan vô cùng trân quý, cho dù phẫu thuật thẩm mỹ bị hỏng, chỉ cần ăn một viên là ngay lập tức vừa khôi phục bình thường vừa xinh đẹp tuyệt vời. Ngươi ăn nó và đi tắm một cái là có thể chào vĩnh biệt những vết sẹo lồi lõm trên khắp cơ thể được rồi”

Không chút hoài nghi ngờ vực, Athen nhanh như ăn cắp chộp lấy viên Dưỡng Nhan Đan, không quên thẳng tay ném bỏ Hamburger rồi chạy hùng hục vào phòng tắm.

Cô nàng này cũng thật là khó đỡ, chẳng hiểu học đâu cái thói làm ra hành vi cử chỉ hệt như đàn ông.

Dịu dàng nữ tính một chút thì có hao hụt miệng thịt nào đâu này?

Lắc đầu ngán ngẩm xong, Cao Cường ngước lên liền thấy Đỗ Chi Vương đang nhìn mình chằm chằm. Khỏi cần hỏi cũng thừa hiểu mặt hàng nhỏ thó này muốn cái gì.

Cao Cường lập tức nâng lên ngón chỏ lắc qua lắc lại, đầy dứt khoát nói ra:

“Đan này cường hóa hormone của nữ giới, mới đem lại hiệu quả làm đẹp ở phái nữ. Dám ăn bậy như trong truyện tiểu thuyết, ngươi sẽ biến thành lẹo cái ngay đấy”

Lẹo cái? Hai Phai? Bóng lộ?

Đỗ Chi Vương nghe xong liên tục rùng mình, đành phải cúi mặt tiếp tục gặm Hamburger cho bớt sợ.

Những lời này mặc dù hoàn toàn là sự thực, nhưng nếu Đỗ Chi Vương ăn được thì Cao Cường cũng không cho. Đàn ông đàn ang mà dưỡng nhan cái quỷ gì chứ?

Hơn thế nữa, Dưỡng Nhan Đan ở hải vực là một loại đan hiếm có khó tìm. Bạch tuộc khí linh luyện giúp hai mươi viên cho hắn dùng làm vốn đi trao đổi lấy linh thạch.

Lúc đan ra lò đã bị Marie trấn lột mười viên đem đi chia chác cho hội chị em phụ nữ. Vừa rồi đưa nàng Athen một viên mà hắn thấy tiếc muốn đứt từng khúc ruột ấy.

Căn bản đã hết sạch linh thảo dùng để luyện Dưỡng Nhan Đan, mà bạch tuộc khí linh đòi ở lại với Marie. Gã luyện đan sư gà mờ như Cao Cường bắt buộc phải ki bo.

Giờ đây bài vở đã ra hết rồi, nên đi vào chính sự thôi nhỉ?

“È hèm..” – Đằng hắng một tiếng thu hút chú ý, sau đó Cao Cường ngả lưng dựa vào ghế và nói:

“Ta không rõ vì sao đám tu sĩ giám sát lại để yên cho chính phủ Hoa Mỹ tùy tiện dùng Huyền Thiết chế tạo vũ khí. Nhưng ta dám khẳng định sớm muộn gì cũng có kẻ chạy tới thu lấy loại tài nguyên quý giá này. Đồng nghĩa những người như các ngươi sẽ gặp nguy hiểm”

“Chỉ có điều trước khi viễn cảnh tanh máu đó xảy ra, sợ rằng xã hội đã sớm bạo loạn bởi vấn nạn vũ khí và trang bị thiết giáp lọt vào tay phiến quân khủng bố. Nói đi, mấy người các ngươi có sẵn lòng phối hợp với ta để dập tắt hỏa hoạn trước khi nó kịp bùng phát lên?”