Cao Cường lẳng lặng xếp bằng nhắm mắt dưỡng thần tại hàng ghế sau, dáng vẻ nhìn trông rất chi là có phong phạm kỳ nhân dị sĩ các thứ các kiểu.
Nhưng thực tế là hắn đang ngồi đó âm thầm chửi thề.
Nói chung cô nàng Lucy tóc vàng này nào có nửa xu bồ kết cảm nắng gì hắn đâu.
Nàng ta trưng ra cái dáng vẻ e thẹn là muốn nhờ hắn cứu mạng gã tu sĩ rảnh háng kia đấy chứ.
Nhờ vả cứu người không nói thẳng toẹt ra luôn cho nhanh, lại còn giả bộ nai vàng ngơ ngác thẹn thùng, báo hại bản quan phải một phen ăn dưa bở.
Khẳng định là do trước kia suốt ngày bị Tiêu Diễm Phượng quàng tay với cả ôm eo, thành ra mới nảy nòi căn bệnh ảo tưởng sức mạnh như này đây.
Ài, cứ bị nữ nhân quay như chong chóng suốt thôi, xem ra bản quan vẫn còn quá xanh và non.
Cần phải nghiêm túc chỉnh đốn lại tác phong mới được.
Cao Cường ngồi đó kịch liệt lên án bản thân.
Mà khi hắn leo lên xe có thái độ vô cùng khó ở, khiến cha con Lucy dù rất muốn cảm tạ ơn cứu mạng, nhưng lại không dám mở miệng nói nửa lời.
Kiểu e ngại hắn là hạng người tính khí thất thường, lỡ lời gì đó đắc tội sẽ hỏng bét. Thế cho nên bầu không khí trong xe hiện giờ khá căng thẳng.
Được cái quãng đường cũng không xa lắm, sau nửa giờ Cao Cường liền cảm nhận thấy khí tức tu sĩ, hơn nữa là hắn đã từng gặp mặt người này.
Khí tức phập phù lúc có lúc không, chứng tỏ thương thế khá nặng nề.
Có điều để cho nằm ngáp thêm giây lát cũng chẳng ngỏm củ tỏi ngay được đâu.
Nghĩ đến đây Cao Cường còn chả buồn thả ra thần thức dò xét, như cũ lặng im ngồi xếp bằng.
Chưa đầy một phút sau cha của Lucy cho xe chạy vào tàn tích một ngôi làng nhỏ, với toàn những gian nhà đắp đất đổ nát, nhìn không ra hình thù.
Đương nhiên đã gọi là tàn tích thì làm gì còn người dân nào sinh sống ở đây nữa. Liếc thoáng qua là biết nơi này bị bỏ hoang ít nhất đã có chục năm.
Chạy vào trong khoảng năm trăm mét thì cha của Lucy đỗ xe ngay gần một đống đổ nát khá lớn. Chắc khi xưa là cơ ngơi bề thế nhất tại ngôi làng này.
Cao Cường theo cha con bọn họ xuống xe, đi bộ vòng ra sau đống đổ nát. Qua đó thấy có túp lều được giấu trong một căn nhà còn khá nguyên vẹn.
Nhìn gã ngốc quấn bông băng như xác ước nằm bên trong, Cao Cường không khỏi chép miệng thở dài. Làm trò gì để đến nỗi thê thảm thế này đây?
Nghe nhạc đoán ra chương trình, cha của Lucy liền gãi đầu gãi tai nói:
“Ân nhân tấn công vào tụ điểm phiến quân, bọn chúng kích nổ bom tự chế cho nên..”
Nói như vậy có nghĩa là gã này cùng nhóm cha con tóc vàng hoe thành lập tiểu đội càn quét khủng bố. Mình gã tiền tuyến, còn bọn họ lo hậu cần?
Khả năng là sau khi được gã cứu thoát khỏi tay đám phiến quân, bọn họ liền theo gã đi nghịch ngợm.
Thôi quên đi, quan tâm làm quái gì cho mệt.
Cao Cường nhanh chân đi tới cạy miệng gã, nhét vào một viên Huyết Tinh Đan. Tiếp sau đó liền điểm lên vài huyệt đạo rồi nhổ bỏ mũi kim truyền dịch.
Cha con Lucy nhìn cảnh này sợ hết hồn, nhưng bắt buộc phải tin tưởng vào hắn.
Căn bản bọn họ đã dùng đủ các loại thuốc mà chẳng hề thấy hiệu quả. Tình hình còn không chuyển biến, sợ rằng ân nhân khó lòng gắng gượng thêm.
Trong khi cha con Lucy đứng một bên chắp tay cầu nguyện, Cao Cường nhanh chóng tháo sạch đống bông băng quấn đầy trên thân thể “gã ngốc”.
Nhìn hơn chục vết thương máu thịt bầy nhầy chảy mủ tứ tung mà hắn không nói nổi lên lời.
Còn may đến kịp thời, chứ để qua thêm vài ngày nữa thì chỉ còn nước đem gã đi chôn.
Cơ mà gã này giống như ra sức che chắn khuôn mặt hay sao đó, người ngợm đâu đâu cũng bầm dập, nhưng riêng bản mặt đẹp trai lại không hề gì.
Huyết Tinh Đan rất nhanh liền phát huy công dụng, chợt thấy “gã ngốc” toàn thân bắt đầu phun trào ra huyết quang đỏ hồng, nhìn trông khá quỷ dị.
Quá trình này kéo dài suốt mười phút đồng hồ, huyết quang tán đi cũng là lúc từ miệng mấy chục vết thương ứa ra những tia máu bầm đen ngòm.
Vốn đang nằm im lìm như đã chết, gã ngốc lồng ngực phập phồng lên xuống thấy rõ. Hơi thở mạnh mẽ hơn hẳn, và chẳng mấy chốc liền ngon lành.
Có điều Huyết Tinh Đan chỉ giúp phục hồi khí huyết hao tổn, Cao Cường tiếp tục lấy ra Mộc Linh Đan. Tiện tay tát cho gã một cái, lớn tiếng lay gọi:
“Dậy mau đi, ngươi tính nằm ườn đến bao giờ?”
Chỉ vừa mới có ý thức trở lại mà thôi, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị vả cho lật cả mặt, Đặng Khiêm thiếu chút nữa là hôn mê tập hai.
Không quản toàn thân đau nhức, Đặng Khiêm liền đưa tay lên xoa xoa gò má, thuận tiện ngoái lại nhìn xem là kẻ khốn nạn nào mà thất đức như vậy.
Đập vào mắt là một khuôn mặt thanh tú với làn da trắng mịn, có đỉnh đầu trọc lốc bóng loáng. Ở chùa nào chạy ra tiểu hòa thượng ác ôn thế này a?
Thấy gã nhìn mình với ánh mắt đầy hoài nghi, Cao Cường hiểu rằng gã ngốc này là vừa không nhận ra, lại vừa lầm tưởng hắn là sư cọ gì đó luôn rồi.
Phật Tổ trên cao, cầu ngài phù hộ cho tóc của kẻ phàm phu tục tử này mọc nhanh một chút.
Âm thầm cầu nguyện một câu xong, Cao Cường chép miệng nói:
“Ba năm trước tại giải đấu Cấm Quân, ta là người cầm máu giúp ngươi”
“Thì ra là ngươi” – Đặng Khiêm giật mình ngồi bật dậy, kinh ngạc nói: “Năm đó thấy ngươi oai phong lắm cơ mà? Thế nào hiện giờ lại là hòa thượng?”
“Không phải hòa thượng” – Cao Cường dúi cho gã Mộc Linh Đan: “Vận công chữa trị thương thế đi đã, có gì thì để chốc nữa rồi hãy nói chuyện sau”
“Đa tạ” – Đặng Khiêm trong lòng cảm kích, liền chắp tay đầy chân thành nói ra.
Vấn đề là đã từ lâu gã còn có mỗi một cách tay, thành ra cử chỉ này nhìn trông phi thường kỳ quặc.
Có điều không nên sát muối vào nỗi đau của người ta, Cao Cường đơn giản mỉm cười gật đầu đáp lại, xong liền quay người nhanh chân đi ra ngoài.
Thấy cha con Lucy há hốc mồm, tròn mắt đứng nhìn, Đặng Khiêm bởi không biết ngoại ngữ đành phải thủ thế Ok ra điều ta đây hiện đã khỏe lại rồi.
Lúc này cha con Lucy mới tỉnh hồn, cũng thủ thế Ok rồi quay trở ra bên ngoài.
Chỉ với một viên thuốc bé tẹo như cục kẹo liền cứu tỉnh người đang bên bờ vực tử vong.
Đúng là tu sĩ thần kỳ có khác, luôn làm ra những việc có thể nói là ảo diệu ngoài sức tưởng tượng.
Còn chưa hết choáng ngợp bởi viên thuốc bá đạo kia, ra đến nơi cha con Lucy đã thấy “ân nhân số 2” đang ngồi lúi húi nấu nướng món ăn luôn rồi.
Lấy đâu ra bếp với đống lớn nồi niêu xoong chảo?
Lấy đâu ra các loại thịt cá với rau củ?
Bảo sao sáu chiếc xe quân dụng nhưng chỉ thấy còn có một chiếc. Cha con Lucy thoáng liếc nhìn nhau, dứt khoát không thèm suy nghĩ gì thêm nữa.
Cứ tưởng tượng linh tinh rồi chẳng may bị nhồi máu cơ tim lăn đùng ra là khổ.
Tốt nhất là nên phớt lờ hết thảy, mắt không thấy thì tim sẽ không đau.
Cha con bọn họ lặng yên ngồi xuống lại vừa hợp ý Cao Cường. Mấy tháng không ăn được một bữa cho đàng hoàng, hắn muốn chú tâm nấu nướng.
Trong trữ vật giới không thiếu nhất chính là thịt yêu thú, lựa vài loại ngon ngon xẻo một miếng lớn.
Sói nấu giả cầy, cá sấu kho tộ, đại bàng om sấu, rồng đất rang muối..
Quả này liền ăn cho đã đời mới thôi.
Chẳng mấy chốc hương thơm bốc lên ngào ngạt, hắn với cha con Lucy mũi đều hếch lên như mũi heo, không kiềm chế chỉ sợ đã rỏ nước dãi rồi ấy.
Chỉ có điều thịt yêu thú không phải cứ nấu chín là ăn ngay được đâu. Hắn phải cho thêm phụ gia bài trừ hung tính, hơn nữa cần hầm ít nhất một giờ.
Thần kỳ trùng hợp là vừa đúng lúc có thể ăn được thì thấy Đặng Khiêm ưỡn ngực đi ra.
Gã lúc này đã khoác lên mình bộ quần áo sạch sẽ phẳng phiu, nhìn trông chẳng có nửa điểm dáng dấp của một kẻ thiếu chút nữa đã bị đem đi chôn.
Nghe thấy ai đó nhịp tim chợt gia tốc, Cao Cường liếc sang liền thấy cô nàng Lucy hai má đỏ hây hây. Hay lắm, nàng ta cảm nắng một tay đại hiệp.
Thôi quên đi, ganh đua không nổi với gã đẹp trai hết phần thiên hạ này.
Chả hơi đâu tự chuốc lấy phiền não vào người.
Nghĩ tới đây Cao Cường lật mở toàn bộ nắp đậy ra, sau đó hướng cha con Lucy nhắc nhở:
“Loại thức ăn này bổ dưỡng quá khả năng các ngươi có thể hấp thu. Lưu ý ăn no bụng là phải ngừng lại ngay đấy, kẻo không thuốc nào cứu nổi đâu”
Dứt lời hắn từ trữ vật giới lấy ra hai vò rượu rồi ném cho Đặng Khiêm một vò. Này là rượu Lực Ca ngâm, tu sĩ uống vẫn cứ là say cả chấy như thường.
Lão Phệ với Hà Đông uống vài chén đã quay đơ, nay nhân dịp có Đặng Khiêm tu vi không tệ liền đem ra bù khú một phen cho đỡ uổng phí rượu ngon.
Chỉ có điều hai người “cụng vò” đầy khí thế, nhưng..
Sau đó Đặng Khiêm chỉ nhấp môi, rồi đặt vò rượu sang một bên và nói:
“Ta vừa khôi phục được chút đỉnh, uống rượu không tốt lắm”
Ài, rượu bất khả ép, thôi quên đi.
Cao Cường làm một ngụm lớn, xong gắp miếng sói giả cầy cho vào miệng vừa nhai vừa hỏi:
“Ngươi thế nào ngây ngốc tại đây? Là bị sư phụ bỏ rơi ư?”
“Không có” – Đặng Khiêm cũng gắp một miếng cá sấu kho tộ cho vào miệng, nhồm nhoàm nói: “Ta muốn mài giũa kiếm tâm, nên không theo sư phụ tiến về hải vực”
Cao Cường đoán không lầm thì Đặng Khiêm đưa ra quyết định đơn độc rèn luyện thế này, nguyên nhân chủ yếu là bởi gã còn lại cánh tay trái không phải tay thuận.
Đồng nghĩa phải rèn luyện kiếm pháp lại từ đầu, với khó khăn không chỉ gấp bội phần.
Có điều khỏi cần thấy tội nghiệp, gã này tay cụt mất nhưng kiếm ý càng thêm phần sắc bén đây.
Cơ mà trong lòng còn có điểm nghĩ chưa thông, Cao Cường liền hỏi thẳng:
“Đáng lý ra ngươi không thể bị thương nặng như thế mới đúng, tại sao chiến đấu bất cẩn quá vậy?”
Đặng Khiêm tranh thủ gắp thêm miếng thịt cho vào miệng, sau đó mới từ túi trữ vật đeo bên hông lấy ra một thanh kiếm sứt mẻ tứ lung tung, rồi cười khổ giải thích:
“Tay trái dùng kiếm quá yếu kém, phá được mấy bộ giáp liền thành ra thế này. Không muốn để kiếm bị gẫy mất, lâu nay ta xông vào hang ổ khủng bố đánh tay bo”
Kiếm khách không có kiếm thì khác nào mâm cúng ngày Tết thiếu đĩa bánh chưng?
Chẳng trách lại bị bom nổ cho suýt nữa nát người.
Thoáng chút suy nghĩ Cao Cường liền vẫy vẫy tay và nói:
“Đưa kiếm đây xem nào, nếu đủ khả năng thì ta sẽ sửa lại nó cho ngươi”
Đặng Khiêm ngay tức thì ném kiếm sang, thuận tiện hỏi:
“Ngươi trông thế mà nấu ăn ngon phết, lưu lại sa mạc một thời gian chứ?”