Cao Cường nhờ vả đại sư đưa tới nơi vắng vẻ để tiến hành đột phá, xong xuôi sẽ tiếp tục hành trình xuyên qua các vương quốc tiến về phía bờ Tây đại lục.
Nhưng chẳng hiểu sao đại sư cho hắn một chuyến xe ôm tới tận sa mạc. Mà trên đại lục thì chỉ ở khu vực trung tâm mới có sự tồn tại của sa mạc đầy nắng cháy.
Đã thế đại sư lại còn không hề giải thích, ném hắn xuống là biến mất tăm mất tích luôn.
Nhìn một vòng xung quanh chỉ toàn đồi cát với hơi nóng bốc lên hầm hập, Cao Cường khe khẽ thở dài. Đang hóa Anh mà bão cát ập tới thì mục xương ý chứ.
Nói chung đại sư quá biết chọn địa điểm, khéo đến mức hắn tức nghiến răng nghiến lợi.
Tình hình trước mắt không tiện ngồi xuống đột phá, hắn chỉ còn cách ngự kiếm phi hành về hướng tây. Hi vọng sẽ gặp được núi đá hay ốc đảo để còn tạm trú.
Hẳn là được ông trời chiếu cố, hắn ngự kiếm khoảng 50 - 60 dặm gì đó thì phát hiện vài ngọn núi đá. Không một chút nghĩ ngợi liền ngay lập tức đáp xuống.
Cả thảy sáu ngọn núi không quá cao lớn đồ sộ, quây lại thành một vòng tròn.
Một nhành cây khô cũng không hề có, hơn nữa trên bề mặt núi còn phủ kín bởi lớp cát vàng. Nếu chỉ nhìn lướt qua thì khả năng sẽ bị lầm tưởng là đồi cát.
Cơ mà có chỗ để chui rúc là tốt lắm rồi, để ý mấy thứ vụn vặt làm quái gì chứ.
Hắn liền dùng phi kiếm đào khoét trên thân ngọn núi lớn nhất. Áng chừng không gian tương đương căn phòng 20 mét vuông thì đem đất đá bịt kín cửa hang.
Giờ khỏi cần phải lo bão bùng gì nữa hết, hắn yên tâm ngồi xuống xếp bằng. Kèm với đó là buông lỏng áp chế tu vi, Vô Thượng Lôi Kinh tức thì vận chuyển.
Theo thường lệ hắn như thể biến đổi thành một thỏi nam châm siêu cấp. Điên cuồng hấp dẫn linh khí từ bốn phương tám hướng ầm ầm quy tụ về tới nơi đây.
Chỉ sau có vài giây ngắn ngủi, linh khí liền phủ kín không gian hang động.
Nồng đậm đến mức dần biến thành sương mù dày đặc.
Thế nhưng linh khí vẫn đang như dòng lũ dữ tràn về, thành ra chẳng mấy chốc sương mù liền tích tụ thành những giọt chất lỏng có màu tím sẫm lóng lánh.
Quá trình này kéo dài suốt hơn nửa giờ đồng hồ.
Để rồi linh khí không những hóa lỏng phủ kín bên trong hang động, mà còn lan tràn ra phạm vi trăm mét bên ngoài, trông hệt như một khối thủy cầu khổng lồ.
Có điều chuẩn bị hao tốn nhiều thời gian là vậy, nhưng khi Cao Cường biến đổi pháp quyết thủ ấn.
Kim đan méo mó trong đan điền của hắn liền dùng có ba hơi thở là hấp thu sạch sẽ.
Từ bóng nước khổng lồ bên ngoài cho tới chân khí hóa lỏng tích lũy trong đan điền. Đúng ba hơi thở là không còn chừa lại một chút cơm thừa canh cặn nào.
Cái này là bực nào tham ăn tục uống?
Ăn cho no xong lại còn phun ra khí vụ mù mịt.
Nhưng rất nhanh thì thấy khí vụ từng chút co rút lại, rồi dần cô đọng thành lớp vỏ tím sẫm. Trông tròn vo giống hệt vỏ trứng bao bọc lấy kim đan tại bên trong.
Thần kỳ ở chỗ vỏ trứng vừa hình thành, cũng là lúc Cao Cường nhận thấy hắn có thêm cặp mắt thứ hai. Nói đúng hơn là đôi mắt của Nguyên Anh trong trứng.
Thông qua cặp mắt mới, hắn được chứng kiến kim đan từng chút biến hóa thành nhân hình. Ban đầu là dài ra tứ chi, sau đó lại tới dài ra ngón tay ngón chân.
Chẳng rõ bình thường bào thai phát triển thành đứa bé có phải giống thế này hay không.
Chỉ biết khi trực tiếp theo dõi quá trình này, hắn cứ thấy khó ở thế quái nào.
Mang thai là thiên chức của nữ giới đấy, hắn cái này đực rựa cũng..
Giá như Đan hóa Anh trong nháy mắt liền xong thì tốt.
Khổ một nỗi đời không như là mơ, càng không có chuyện cứ ước gì là sẽ được nấy. Và rồi quá trình mang thai của hắn kéo dài suốt ba ngày thì mới xong.
Nguyên Anh liền là đứa bé mập mạp với khuôn mặt có nhiều đường nét tương đồng hắn.
Trông ra gì phết, chắc chắn đây cũng chính là diện mạo khi hắn trào đời.
Khác biệt là Nguyên Anh toàn thân màu tím sẫm, tại mi tâm in hằn ấn ký Phán Quan. Trên mu bàn tay phải là đồ đằng Lam Long, trên mu bàn tay trái là đồ đằng Hắc Lân. Trong lòng bàn tay phải có đồ đằng Lam Phượng, lòng bàn tay trái có đồ đằng Hắc Quy.
Cuối cùng là linh văn đồ án tia chớp thì to bự chảng nằm ở giữa lưng.
Khi trước đột phá Kim Đan cứ ngỡ bốn cái đồ đằng này là do Vô Thượng Lôi Kinh đem lại. Giờ tiếp nhận tin tức mới biết là kỹ năng bảo mệnh của Phán Quan.
Thấy nói là do Thiên Đạo truyền cho, tùy vào từng người sẽ nhận được những loại kỹ năng khác nhau. Chứ không phải là cố định bốn loại như hắn đang có.
Còn lý do tại vì sao phải đạt Nguyên Anh Kỳ mới truyền dạy cách thức sử dụng thì không thấy nhắc tới. Cao Cường cũng lười suy xét vấn đề không đâu này.
Thú thật là ngoài những loại thuật pháp thiên về xử lý yêu ma quỷ quái, truyền thừa ấn ký cũng chỉ trao cho hắn được vài chiêu gọi là hỗ trợ trong chiến đấu.
Hắn vẫn luôn cay cú vì chuyện này đấy, giờ coi như đã được đền bù thỏa đáng đi.
Kỹ năng Thiên Đạo gì đó truyền cho mà không bá đạo mới lạ, nói chung liều thuốc này an ủi cực tốt.
Trước mắt còn một bước phá vỡ vỏ trứng là hoàn thành đột phá Nguyên Anh Kỳ, vậy dùng thử kỹ năng Phán Quan xem sao. Nghĩ tới đây Cao Cường điều động Nguyên Anh nâng lên cánh tay phải, đồ đằng Lam Long ngay lập tức bộc phát hào quang xanh lét.
Cao Cường: “…”
Thánh họ nhà nó, skill này tên gì?
Thiên Đạo không đặt tên cho ngươi thì để lão tử làm.
“Cường Long Phá Thiên”
Cao Cường trong đầu oai cóc tía gầm lên một tiếng, Nguyên Anh nhanh như chớp vung tay đánh ra một đầu xanh lét Lôi Long dáng vẻ mười phần cuồng bạo.
Lôi Long như tên bắn đâm đầu tới thành vỏ trứng, và rồi nghe thấy oành một tiếng, cả Lôi Long cùng với vỏ trứng đều nổ tung thành những hạt bụi li ti lấp lánh.
Cái @#$%... lỡ như Nguyên Anh cần phải nhai vỏ trứng thì làm sao bây giờ?
Suy nghĩ lo lắng vừa hiện lên trong đầu Cao Cường, cũng là lúc những hạt bụi li ti tan ra thành khí vụ, sau đó một lần nữa bay đến bao phủ lên Nguyên Anh.
Không có diễn ra tràng cảnh ăn uống cắn nuốt như hắn tưởng tượng. Thay vào đó khí vụ biến hóa thành chiếc áo choàng trùm kín từ đầu xuống tới mắt cá chân.
Nhìn chung chỉ để lộ ra có vùng cằm với cả bàn tay bàn chân mà thôi.
Chẹp, giây trước còn kháu khỉnh sáng sủa biết bao, giây sau liền hệt như tội phạm lẩn trốn truy nã.
“Oành.. Oành.. Oành.. Oành.. Oành.. Oành.. Oành..” – Bất chợt có bảy tiếng nổ vang dội cùng lúc truyền tới bên tai, ngay sau đó hắn liền thấy toàn thân tê dại.
Thánh họ nhà nó Lôi Kiếp.
Lão tử nhận truyền thừa Phán Quan rồi còn gì nữa?
Truyền thừa nói con em trong ngành không phải nhận lôi kiếp, thế quái nào lão tử còn bị đánh bảy lượt? Nằm dưới đống đất đá, Cao Cường ấm ức muốn khóc.
Lừa người thì cũng thôi đi, đánh từng lượt được rồi, làm liền một cái thế này bố ai mà đỡ nổi.
Chán chẳng buồn phá đá chui ra, Cao Cường nằm luôn dưới “mồ” vận công củng cố tu vi. Nguyên Anh trong đan điền ngay tức khắc ngồi xếp bằng ngay ngắn.
Nguyên Anh Kỳ tu sĩ đã có thể điều động Nguyên Anh tu luyện 24/7, còn chính chủ thì cứ việc thoải mái làm biếng, thế cho nên hắn liền tranh thủ ngủ một giấc.
Thực ra vừa rồi lôi kiếp đánh ác quá, cơ thể có nhiều vị trí nứt toác chảy máu đầm đìa. Hắn mới dùng Lam Phượng chữa trị thử xem, ai dè díu hết cả hai mắt.
Tính ra đây là một tình huống phi thường may mắn, chứ sau này đang đụng độ địch nhân mà thi triển xong lăn ra ngủ thì xác định sẽ được nằm vĩnh viễn đấy.
---
Cúi nhìn đống đất đá như nấm mồ khổng lồ bên dưới, lão hoà thượng cau mày lẩm bẩm:
“Vẫn phải nhận lôi kiếp? Hắn rõ ràng tiếp nhận truyền thừa rồi đó thôi?”
Đã tiếp nhận truyền thừa ấn ký thì hầu hết sẽ không gặp phải lôi kiếp nữa. Ngoại lệ chỉ có mỗi truyền thừa của Ma Đạo Quỷ Đạo, loại đạo thống trời đất khó dung.
Thế nhưng Phán Quan là kẻ thay mặt Thiên Đạo thực thi công lý, chứ có phải Ma Quỷ gì đó đâu này? Như vậy chỉ còn duy nhất một trường hợp có thể xảy ra.
Đó là tiểu tử này bản tính quá hung tàn, đến nỗi Thiên Đạo bực mình liền cho sét đánh.
Cơ mà tỉnh dậy ánh mắt hắn trong suốt rồi còn gì?
Lẽ nào vẫn chưa đánh tan tà tâm?
Vậy hắn đem tà tâm giấu đi đâu? Hay là đem cắn nuốt làm của mình rồi? Lão hoà thượng càng nghĩ càng thấy khó hiểu, não bộ như muốn trương phình lên.
Đúng là kẻ bị mấy vị tai to mặt lớn để ý có khác, không thể nhìn nhận theo lý lẽ thường tình.
Nhớ lại bản thân mỗi khi đánh giết ác nhân, trở về phải ngồi úp mặt vào tường sám hối mất mấy năm thì mới bình tâm được đấy. Có thể nói đây là một tệ đoan phi thường phiền toái, muốn hay không đợi hắn tỉnh dậy rồi hỏi thử xem đã dọn dẹp tà tâm như thế nào?
“Thiếu chút nữa đi lầm đường lạc lối” – Lão hoà thượng bất chợt cười khổ: “Phạm sát giới mà không thấy tội lỗi thì bần tăng có gì khác cái đám ma quỷ đâu chứ?”
Chiến Tăng không phải là Ác Tăng.
Nắm tay cứng là đủ rồi, không cần có lòng dạ sắt đá.
Tình hình là đã hoàn thành nhiệm vụ, cũng đến lúc quay trở về.
Lão hoà thượng hướng mắt nhìn lên bầu trời nắng chói chang, nhớ lại tình cảnh hơn trăm năm trước không hiểu thấu bị “Võ đại nhân” tóm cổ lôi xuống hạ giới. Chưa thắp hồn đăng lại còn mất tích thời gian quá dài, có khả năng đã được lập bài vị trong điện thờ.
Lão hoà thượng khóe mắt khó tránh khỏi ướt nhòe ướt nhoẹt.
Còn đang sống sờ sờ mà bị lập bài vị thờ cúng, điều này thực sự không dễ nuốt chút nào.
Đau đớn hơn nữa là bây giờ rời đi, kiểu gì đám tiểu hòa thượng tại chùa Na Khôn cũng lập cho một cái. Ngày ngày liền ăn đủ nhang khói với tụng kinh cầu siêu.
Không thể cứ thế rời đi, phải chạy về Na Khôn một chuyến mới được.
Để đến lúc đám tiểu hòa thượng ngày ngày cầu siêu thì có mà tu hành bằng niềm tin luôn.
Nghĩ được tới đây lão hoà thượng liền búng tay dựng lên kết giới bảo hộ Cao Cường. Sau đó ngay lập tức xuyên toa không gian hướng về thành phố Na Khôn.