Dương Gian Phán Quan

Chương 228: Thiếu chút mồ yên mả đẹp




Bản năng chiến đấu của quái xà đúng thật là khiến người giận sôi cả máu.

Nó không chỉ dựng lên tường băng ngăn chặn lôi điện, mà còn vung đuôi quật mạnh một nhát.

Tốc độ quăng quật so ra không kém hắn vung tay xuất kiếm là bao. Dù có thần thức nắm bắt mọi cử động của nó mà Cao Cường vẫn thiếu chút thì trúng đòn.

Vậy mới biết thần thức tuy lợi hại, nhưng chỉ ở mức độ tương đối mà thôi.

Bất chợt Cao Cường nhớ tới những lần phát hiện Tiêu Diễm Phượng bọn họ tránh đòn hơi bị sớm hơn một nhịp, vậy mà né được công kích của Mộc Nhân.

Lúc đó cứ nghĩ đấy chỉ là ăn may chó ngáp phải ruồi. Giờ mới hiểu bọn họ bởi vì chưa có thần thức, chiến đấu hoàn toàn dựa vào phản xạ theo bản năng.

Có thể thấy thần thức là một lợi thế, nhưng nếu quá phụ thuộc, vô tình sẽ khiến những phương diện quan trọng khác bị mai một lúc nào chẳng hề hay biết.

Tính ra khi tu vi càng cường đại, nhịp độ trận đấu sẽ càng nhanh. Kết hợp thêm những yếu tố như là thuật pháp với ý cảnh, thần thức sẽ khó lòng theo kịp.

Trong những cuộc chiến mà thắng bại tồn tại chỉ trong có gang tấc như thế, giác quan thua kém đối thủ liền trở thành khuyết điểm dễ dẫn đến chết người đấy.

Bảo sao thỉnh thoảng sư phụ cứ đem thần thức của hắn khoá lại.

Hoá ra là ngấm ngầm để hắn tôi luyện giác quan phản xạ.

Tại sao sư phụ không thẳng tưng nói ra lý do thì chịu, cũng chẳng cần phải suy đoán. Chỉ biết hiện giờ có cớ để khi trở về ăn vạ, đào của sư phụ vài món đồ a.

Gạt bỏ tâm tư ngoài lề.

Sau một hồi vừa nhảy nhót né tránh vừa cân nhắc, Cao Cường quyết định thu hồi thần thức.

Chẳng mấy khi gặp được đối thủ nắm giữ tốc độ xứng tầm, hắn muốn kiểm nghiệm xem giác quan của bản thân nhạy bén đến đâu.

Nếu mức độ quá tệ hại thì còn biết đường sớm rèn luyện bù đắp. Chứ để tới lúc nước đến chân mới chịu nhảy thì không kịp nữa rồi a.

Thu hồi thần thức, mắc dù chưa đến nỗi không kịp thích ứng gì đó, nhưng mọi cử động của hắn đúng là cứng ngắc thấy rõ luôn đây.

May thay phản xạ cũng không tệ lắm, vẫn thừa sức né tránh cái đuôi to cứ như thân cây của quái xà, nhưng lại bị mất đi thế trận.

Có điều cũng bởi rơi xuống thế hạ phong, Cao Cường mới nhìn ra mánh khoé giúp quái xà có được tốc độ nhanh khủng bố thế này.

Ai nói không có linh trí là ngu nào?

Xà loại quá có khác, tinh quái còn hơn quỷ.

Thực tế quái xà nắm giữ tốc độ không hề nhanh, chỉ đạt mức độ thông thường. Để so sánh thì thua kém Cao Cường tận vài con phố.

Nhưng nó phun ra hàn khí hết sức khủng bố, khiến nhiệt độ trong hang hạ xuống cực kỳ thấp, hình thành môi trường lý tưởng của nó.

Cứ nhìn dưới mặt đất lúc này đóng băng trăng xoá, là có thể hiểu phần nào.

Nói chung ở trong môi trường này, nó có lợi thế sân nhà, chiến lực gia tăng hơn đôi chút.

Trong khi đó Cao Cường là đi sân khách, không hiếu thấu bị hàn khí khiến tốc độ sụt giảm thấy rõ.

Nghe có vẻ rất khó tin, nhưng tình hình thực tế là như vậy, ngay chính hắn khi phát hiện điều này cũng kinh ngạc vô cùng luôn đấy.

Quái xà nỗ lực hết mình để tiêu diệt hắn thế này, Cao Cường nhìn lại bản thân chợt thấy hổ thẹn.

Ngay đến con thú còn biết nghiêm túc trong chiến đấu, vậy mà hắn đến giờ vẫn cứ nhơn nhơn. Cái này không hổ thẹn không được.

Phải thay đổi, phải thật tâm thay đổi, không thể thua kém con thú được.

Nghĩ đến đây Cao Cường vừa né, vừa nhếch miệng nói:

“Quái xà, giờ đến lượt ta xuất ra toàn lực, ngươi phải hết sức cẩn thận rồi”

Quái xà tất nhiên nghe không hiểu hắn lảm nhảm cái khỉ gì. Nhưng nó cảm nhận thấy nhân loại trước mắt bỗng dưng toả ra khí tức cuồng bạo không hề thua kém yêu thú chúng nó.

Bản năng mách bảo nếu không mau chóng nuốt chửng nhân loại này, rất có thể chính nó sẽ phải chết. Đứng tại ranh giới sự sống và cái chết, bản tính hung tàn bùng nổ dữ dội.

Quái xà ngửa cổ rít gào một tiếng the thé bén nhọn, toàn thân nó tuôn ra hàn khí càng thêm dày đặc. Chẳng mấy chốc như sương mù phủ kín mọi ngóc ngách trong hang động.

Nhiệt độ trong hang lúc này chắc chắn đã hạ xuống âm, không chỉ mặt đất mà ngay cả thành vách hang cũng phủ kín băng, lại thêm hàn khí đông kết tung bay như tuyết nữa chứ.

Đêm Noel mà chơi đùa ở nơi đây thì không còn gì để mà chê.

Quái xà khí tức rõ ràng khủng bố hơn trước một chút, chắc hẳn vận dụng tới thủ đoạn thiêu đốt thứ gì đó như sinh mệnh hoặc huyết mạch, qua đó tạm thời nâng cao chiến lực lên.

Kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra quái xà muốn chơi trò liều mạng.

Mà đánh với cái thứ liều mạng không quản sống chết, Cao Cường dù đã tự buff cho bản thân một đống thuật pháp phụ trợ cũng phải hết sức cẩn thận đối đãi, hở ra là chết trùm a.

Nhất là cái đuôi to lớn quật tới với tốc độ càng thêm kinh tởm, có muốn coi thường cũng không được.

“Xoẹt.. Oành..”

Sau một tiếng gió rít, phần đuôi của quái xà quật mạnh xuống mặt đất phủ đầy băng. Lực đạo lớn đến nỗi có thể cảm thấy hang động rung lắc khá là rõ ràng.

Cao Cường đúng là né tránh thành công, nhưng không lấy gì để mà tốt.

Bởi sau cú quật đuôi của quái xà, lớp băng trên mặt đất liền vỡ vụn bắn văng tung toé. Bay chi chít như thể mưa đạn, hắn rất muốn tránh nhưng không kịp.

Đương nhiên băng vụn vớ vẩn thì không gây tổn thương đến hắn được. Nhưng da thịt vẫn là có một chút đau rát, chiếc áo đang mặc bị thủng lỗ chỗ luôn rồi.

Đoán chắc hiện giờ trông khá là chật vật, Cao Cường thầm mắng bản thân một câu vì cái tội sơ sểnh.

Có điều hắn cũng không có thời gian để mà đứng đó tự kiểm điểm, bởi quái xà công kích lại ập đến rồi. Lần này là cái đầu với miệng há rộng hết cỡ phi tới cắn.

Thánh họ nhà ngươi, thấy lão tử hiền được đà lấn tới?

Cao Cường ánh mắt phát lạnh, nhanh chóng nhảy vọt sang bên phải. Vừa né tránh vừa nhắm tới tròng mắt to tròn của quái xà mà tàn nhẫn chém tới một kiếm.

Khoảng cách quá gần, lại thêm quái xà ý đồ cắn trượt thì quất bồi tới một đuôi, thành ra có muốn thay đổi tư thế để né cũng không kịp, nó chỉ còn cách khép mắt.

“Oành..”

“Khèè..”

Lôi điện oanh thẳng lên mí mắt, tạo thành một vết rách khá lớn, quái xà khó nhịn nổi đau đớn liền rít gào. Tuy nhiên nó không quên vung đuôi quất hắn một nhát.

Đầu quái xà này phong cách chiến đấu đúng là không hợp lẽ thường chút nào. Thay vì đau đớn quằn quại quăng quật bừa bãi, nó lại nhắm trúng vị trí hắn đứng.

May mà tập trung cảnh giác cao độ, vừa chém xong một kiếm, Cao Cường lập tức di chuyển. Nếu không lại bị một đống băng vụn oanh tạch lên người nữa đấy.

Chỉ có điều quái xà cố đấm ăn xôi kiểu này là một sai lầm vô cùng to lớn.

Nói đúng hơn là với tư thế hiện giờ, nó tự đánh mất tính linh hoạt trong vài giây ngắn ngủi.

Mà chỉ cần một giây thôi, đã đủ để Cao Cường vung tay chém ra cả chục nhát kiếm. Và tiếp theo đó là chục tia lôi điện oanh kích lên cái đầu to lớn của quái xà.

“Oành.. Oành.. Oành.. Oành..” – Những tiếng nổ lớn liên tiếp vang lên.

“KHÈÈÈÈÈ..”

Quái xà một lần nữa bởi đau đớn mà rít gào bén nhọn, khác biệt là lần này nó không vung đuôi quật tới hắn nữa, thay vào đó oằn mình quăng quật tứ lung tung.

Vậy mới là phản ứng hợp theo lẽ thường chứ. 

Cao Cường bật nhảy tránh ra xa, ném phi kiếm lên không, sau đó hai tay chắp lại. Hai ngón chỏ trực chỉ thẳng hướng quái xà, linh văn đồ án lập tức hiển hiện.

“Lôi Thuật Nhất Tiễn”

“Sưu..”

Thô to lôi tiễn phóng ra, chỉ nháy mắt liền oanh tạc lên cái đầu to lớn của quái xà.

“OÀNHHH…”

Lần này tạo thành tiếng nổ càng thêm vang dội, thậm chí vọng ra ngoài thác nước, truyền tới tai một số đầu yêu thú lãnh thổ tại khoảng cách gần với nơi đây.

Có điều bọn chúng cũng chỉ là mở mắt ra, vài giây sau liền khép chặt trở lại. Không một đầu yêu thú nào có ý định chạy đi tìm hiểu xem chuyện gì vừa diễn ra.

Trở lại với hang động ẩn khuất sau thác nước.

Cao Cường thi triển Lôi Thuật Nhất Tiễn, oanh tạch trên đầu quái xà một lỗ thủng lớn.

Đáng tiếc bởi vì quái xà hơi chút né tránh, thành ra lỗ thủng lại nằm tại phần hàm dưới của nó. Điều này đồng nghĩa không thể một kích diệt sát nó luôn được.

Máu chảy xối xả xuống dưới đất, chắc chắn quái xà đang phải gánh chịu cơn đau vô cùng kinh khủng. Thế nhưng nó không hề rít gào lấy dù chỉ là một hơi.

Đừng lầm tưởng nó bị lôi tiễn thổi bay mất lưỡi luôn rồi.

Quái xà không rít gào bởi vì trong đầu nó nảy sinh ý định hung ác đó thôi.

Linh văn đồ án hiển hiện dưới chân, trong nháy mắt Cao Cường khí tức càng thêm phần cuồng bạo. Khiến quái xà toàn thân bất chợt cứng ngắc như đá.

Lôi Nhân nhoáng cái ngưng tụ, hiện giờ đã đạt tới chiều cao hơn 30 mét.

Đến lúc này quái xà mới thoát khỏi trạng thái choáng ngợp, nhưng hết thảy đã muộn.

Bởi trước đó Cao Cường vừa vung tay đánh một quyền, theo động tác của hắn, khổng lồ Lôi Nhân liền nện thẳng bàn tay to lớn xuống đỉnh đầu của quái xà.

“OÀNH.. OÀNH..” – Hai tiếng nổ lớn liên tiếp vang lên.

Một tiếng đại diện cho một quyền của Lôi Nhân nện xuống đỉnh đầu quái xà.

Tiếng còn lại thì bởi cái đầu to lớn của quái xà va đập mạnh xuống đất mà tạo thành.

Quái xà trâu chó phi thường, ăn trọn một quyền của Lôi Nhân nhưng vẫn chưa chết.

Tuy nhiên, với toàn thân nhuốm đẫm lôi điện, quái xà hiện giờ đã chẳng thể lật lên nổi sóng gió gì nữa. Bao gồm cả ý định tự bạo cũng đã bị triệt để phá hư.

Vỏn vẹn chỉ có ba giây, con ngươi trong tròng mắt đỏ ngầu của quái xà liền mất đi sắc thái. Nó ngay cả thở hắt ra một hơi cũng không kịp, cứ thế liền chết.

Cao Cường nhanh chóng toả ra thần thức kiểm tra cho thật kỹ càng, sau khi xác nhận thú hồn quái xà đã bị lôi điện đánh tan, mới yên tâm thở phào một hơi.

Vừa rồi quá nguy hiểm, may mà kịp thời phóng xuất thuật pháp khiến quái xà khựng lại. Chứ chậm chễ một giây thôi là hắn chết chắc tại chỗ này luôn đấy.

Quái xà tự bạo dù không nổ chết thì cũng sẽ khiến hắn trọng thương. Lại thêm hang động sụp đổ xuống đầu, khác nào tặng miễn phí combo mồ yên mả đẹp.

Nói chung sự việc đã qua liền để nó qua, chỉ cần đem làm bài học khắc cốt ghi tâm là được.

Tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai phạm phải sai lầm tương tự. Xin thề!!!