Lâm Tiểu Tùng vừa nới dứt lời, một gã thanh niên liền xông nhanh đến. Gã này không nói không rằng, lạnh lùng vung quyền nhằm tới mặt hắn mà nện đánh.
Nhếch miệng cười nhạt, Lâm Tiểu Tùng đầu hơi ngả về phía sau. Vừa nhẹ nhõm tránh thoát một quyền của đối phương, vừa thuận tiện vung tay quăng quật.
Và rồi nghe đến “CHÁT” một cái, gã thanh niên liền bị Lâm Tiểu Tùng tát bay.
Bay cái lộn nhào, vập cả mặt xuống đất, máu mồm máu mũi ồng ộc, răng chắc hẳn đi mất nửa hàm.
“Ngươi..” – Giọng điệu mười phần bố đời lần nữa vang lên, có cảm giác là đang phi thường tức giận.
Ngoái lại nhìn thì thấy là một thanh niên đôi mươi, mặt mũi góc cạnh ưa nhìn. Mái tóc chải vuốt gọn gàng thời thượng, nhưng quần áo thì kiểu sặc sỡ màu mè.
Lại thêm vàng bạc đeo đầy người, nhìn vào khó tránh khỏi sẽ nghĩ tới “nhà giàu mới nổi”
Đi sau gã này là một nhóm gồm chục thanh niên nam nữ, ở độ tuổi khoảng mười tám đôi mươi. Thấp bé cao gầy đủ cả, phong cách ăn mặc cũng khá đa dạng.
Nhóm này vội vàng chạy tới xem xét gã vừa bị tát bay, miệng thì không ngừng lầm bầm chửi tục.
Về phần giọng điệu bố đời thanh niên thì chỉ thẳng tay vào mặt Lâm Tiểu Tùng và quát:
“Con mẹ ngươi, chán sống à mà dám đánh bằng hữu của bản thiếu gia? Đám các ngươi là người phương nào? Làm việc ở đâu? Con mẹ ngươi, có dám nói ra cho bản thiếu gia biết?”
Đưa tay gãi gãi tóc gáy, Lâm Tiểu Tùng ngại ngùng nói:
“Chúng ta là quân nhân, đang công tác tại quân đội. Ngươi tính dùng tiền dùng thế lực chèn ép sao?”
Nghe hai chữ “quân nhân”, giọng điệu bố đời thanh niên như thể được tiếp thêm nguồn sức mạnh to lớn. Với cái vênh mặt hất hàm hống hách, gã hung hăng nạt nộ:
“Con mẹ ngươi, có biết bản thiếu gia là cháu ngoại của tướng Khoái không? Sau ba hơi thở các ngươi còn chưa quỳ xuống xin lỗi, đừng trách bản thiếu gia ác độc”
Vẫn như trước đó liên tục gãi gãi tóc gáy, Lâm Tiểu Tùng ngại ngùng cười nói:
“Ta không biết tướng Khoái tướng Sướng là gã ngu xuẩn nào. Còn ngươi thích chơi trò tàn độc gì đó thì tranh thủ làm luôn đi. Chứ ta chuẩn bị đánh ngươi đến nơi rồi”
“Đánh ta ư?” – Giọng điệu bố đời thanh niên cười gằn, lập tức móc ra điện thoại:
“Thề có trời luôn, bản thiếu gia chỉ cần gọi đúng một cuộc mà thôi, ngày mai đám khố rách áo ôm các ngươi không phải về quê chăn vịt thì cứ chặt đầu bản thiếu gia đi”
“Láo xược” – Đúng lúc này Tiêu Diễm Phượng khẽ gọi một tiếng.
Có điều Cao Cường còn chưa kịp mở miệng đáp lại, giọng điệu bố đời thanh niên đã “oa” lên một tiếng, sau đó nhanh như làn gió chạy tới trước mặt Tiêu Diễm Phượng.
Gã ánh mắt nóng như lửa, miệng cười toe toét, chìa tay ra và nói:
“Mỹ nữ, ta gọi Lâm Bản Đôn, thật vinh hạnh gặp mặt nơi đây. Không ngờ quân đội mỹ nữ lại xinh đẹp thế này nha, hay là xuất ngũ theo bản thiếu gia đi. Đảm bảo nàng một đời ăn sung mặc sướng”
Thôi xong, gã ngốc này xong phim rồi, khẳng định kết cục gói gọn trong bốn chữ phi thường thê thảm. Hoàng Đại Hùng, Đỗ Khải, Lâm Tiểu Tùng, đồng loạt nhấc tay vỗ trán.
Cái này chính là thiên phú “tự tìm đường chết” trong truyền thuyết đi?
“Sung sướng?” – Tiêu Diễm Phượng cười rất lạnh, tiếp đó liền ra chân nhanh cứ phải gọi là như chớp.
“RỐP…” – Âm thanh có đồ vật gì đó vỡ nát vang lên.
Đương nhiên không thiếu viễn cảnh khiến bất cứ nam giới nào chứng kiến cũng phải thấy lạnh người.
Chắc hắn Tiêu Diễm Phượng cũng hay lên mạng đọc tiểu thuyết lắm đây. Cái này rõ ràng là một cước đá bể trứng của tuyến nhân vật nữ cường, chiêu thức chuyên trị dâm tặc.
Không rõ là bởi dạn dày kinh nghiệm, hay nhờ vào khắc khổ tập luyện. Chỉ biết rằng Tiêu Diễm Phượng thi triển hung chiêu này vô cùng hoàn mỹ, tinh chuẩn đến dựng tóc gáy.
Cứ nhìn giọng điệu bố đời thanh niên hiện giờ vẫn đứng nguyên tại chỗ, chút xíu nhúc nhích cũng không, đã đủ để hiểu Tiêu Diễm Phượng ra chân là bực nào tinh chuẩn rồi đi?
“Ó ó ó ó..”
Cần tới ba giây, giọng điệu bố đời thanh niên mới phản ứng với đau đớn. Cơ thể gã không ngừng uốn éo quằn quại, miệng liên tục phát ra âm thanh nghe như thể gà bị cắt tiết.
Nhìn gã giữa hai chân đỏ lòm một mảng, toàn bộ nam giới đang có mặt nơi đây đồng loạt đưa tay che đũng quần, ngay cả vị lão giả không dùng được nữa nhưng vẫn cứ che.
“Ó ó ó ó.. Roành..”
Không biết gã phải hứng chịu đau đớn khủng khiếp đến nhường nào, chỉ thấy sau một hồi “ó ó ó” rên rỉ, gã với hai tay ôm đũng quần đầy máu liền lăn đùng hôn mê bất tỉnh luôn.
Lúc này Tiêu Diễm Phượng mới liếc mắt nhìn đám còn lại, lạnh nhạt nói:
“Các ngươi có ba hơi thở để cút khỏi đây. Một.. hai..”
Kết quả có thể nghĩ, nhóm thanh niên vừa hô “giết người rồi” vừa như đám vận động điền kinh siêu hạng. Bứt tốc chạy nước rút phi thường nhanh, nhoáng cái đã thấy xông lên trên bờ kè.
Thậm chí mấy cô nàng sành điệu mang giày cao gót mà chạy còn không thua gì đám nam thanh niên.
Cần phải biết rằng dưới chân là đường đất đắp tạm bợ, bước đi chậm rãi còn vất vả nữa là.
Nói chung là bật ngón tay cái tán thưởng một phen, công nhân chạy quá giỏi!
“Chậc chậc, bạn với chả bè” – Lâm Tiểu Tùng nhìn giọng điệu bố láo thanh niên nằm hôn mê dưới đất, không ngừng chép miệng tặc lưỡi cảm thán.
“Choắt, ném thứ rác rưởi này lên bờ” – Tiêu Diễm Phượng lạnh nhạt ra lệnh, rồi chợt nhớ liền bổ sung:
“Nhân tiện đánh bộ đàm về bảo đám người kia điều tra tướng Khoái gì đó luôn. Thực sự là họ hàng của thứ ngu xuẩn này thì cho về quê chăn vịt đi”
“Rõ!!!” – Lâm Tiểu Tùng dõng dạc trả lời, vừa túm lấy chân gã thanh niên, vừa cười lạnh lùng nói:
“Để ta bảo bọn họ điều tra toàn thể dòng tộc gã ngốc này luôn. Có nhổ thì nhổ cả cụm, không chừa cho chút cơ hội nào để ngóc được đầu lên nữa”
“Liền cứ thế mà làm đi” – Không cần đắn đo suy nghĩ, Tiêu Diễm Phượng lập tức gật đầu tán thành.
Lâm Tiểu Tùng túm chân lôi xềnh xệch giọng điệu bố đời thanh niên đi rồi. Cả đội mới nghi hoặc nhìn sang bộ đôi thày trò nghiên cứu cuồng nhân.
Một già một trẻ này không biết sợ sao? Hay là sợ đến nỗi không chạy nổi?
Lão giả thoáng có điểm ngập ngừng, nhưng sau cùng vẫn là cắn răng nói ra:
“Ta nghiên cứu khảo cổ tới nay đã hơn 50 năm, thăm dò kha khá di tích cổ xưa. Qua đó thu hoạch không thiếu những đồ vật kỳ lạ. Trong đó bao gồm những cuốn điển tịch ghi chép tới một loại người được gọi chung chung là tu sĩ. Các ngươi hẳn chính là tu sĩ?”
“Lão đầu” – Đến lúc này Cao Cường mới lên tiếng, hắn vô cùng nghiêm túc nói:
“Thứ khác có thể tuỳ tiện ngươi nghiên cứu, nhưng riêng tế đàn thì không thể được. Nó là thứ từng dẫn tới sự diệt vong của nhiều bộ tộc, tính nguy hại đối với xã hội là quá lớn. Ngươi phải dừng việc nghiên cứu đi thôi, hơn nữa mời giao nộp tài liệu liên quan”
Nghe xong lão giả thở dài thườn thượt, vừa cúi nhìn quỷ văn, vừa cười khổ nói:
“Trên thế giới không thiếu tế đàn đi kèm với những tập tục mê tín dị đoan. Ta đơn thuần chỉ là muốn nghiên cứu tìm hiểu xem toà tế đàn này được dùng vào mục đích gì. Thôi quên đi, ta tin tưởng lời ngươi vừa nói, thứ gây nguy hại thì tốt nhất nên chôn vùi”
Dứt lời lão giả liền hướng nữ đệ tử gật đầu ra hiệu.
Vạn phần không nỡ, nhưng lão sư đã quyết, nàng ta chỉ còn đường chạy về lều trại. Sau đó ôm ra một đống lớn giấy tờ ghi chép kèm hàng loạt ảnh chụp cùng với một chiếc USB.
Cao Cường nhận lấy lật xem qua, có chút ngạc nhiên hỏi:
“Các ngươi trước đây đã từng nghiên cứu tế đàn dạng này ở nơi khác rồi sao?”
“Sáu toà tế đàn” – Lão giả có chút tiếc nuối gật đầu trả lời: “Có điều toàn là tế đàn lộ thiên, đã bị sứt mẻ hư hại không ra hình thù. Cố lắm cũng chỉ chụp được ảnh một vài hoạ tiết thiếu hụt. Có lẽ bởi đã sụp đổ nên những nơi đó cũng không thấy diễn ra tai hoạ gì”
Lắc đầu từ chối cho ý kiến, Cao Cường đem toàn bộ thứ này thả xuống dưới đất.
Tiêu Diễm Phượng thấy vậy liền búng tay bắn ra một nhúm hoả diễm.
Đống tài liệu mà lão giả với đệ tử vất vả mấy năm mới thu thập được, giây lát chỉ còn là đống tro tàn.
Lão giả với cô gái nhìn Tiêu Diễm Phượng bắn ra lửa mà mồm há hốc, thật lâu không khép lại được. Gian nan lắm mới hồi phục bình thường, lão giả rón rén hỏi:
“Có thể cho phép chúng ta nán lại quan sát sao?”
Thấy cả đội quay sang nhìn mình, Cao Cường nghĩ ngợi chốc lát liền gật đầu nói:
“Muốn xem vậy thì nán lại, có điều đứng cách xa một chút. Và lưu ý giữ bí mật tuyệt đối nữa là được”
Không đợi lão giả đáp lại, Cao Cường liền quay sang nói với mấy người trong đội:
“Giờ ta bố trí trận đăng, đội trưởng với ngốc tử tách ra lưu ý tế đàn, thấy thứ gì chui ra lập tức tiêu diệt. Khải Hến thì tại hậu phương quan sát, phòng ngừa có đồ vật chơi trò đánh lén”
“Đã hiểu” – Cả ba đồng loạt gật đầu đáp lại.
Phân bố đội hình xong, Cao Cường liền từ trữ vật giới lôi ra một đống đồ vật đông tây. Nào là phù lục, nào là bút lông, rồi chai lọ đủ loại màu sắc, cuối cùng là mấy trăm ngọn nến.
Thực ra thứ hắn bố trí cũng chẳng có gì mới mẻ.
Quanh đi quẩn lại vẫn là sử dụng Tử Tinh Tru Tà Đăng đấy thôi. Thứ này mặc dù không quá lợi hại, nhưng nguyên liệu dễ thu gom, giá thành rẻ, nói chung là tính thực dụng cao.
Rất nhanh hắn hoàn tất công đoạn đem từng bó từng bó nến cắm xuống tại sát rìa tế đàn. Tiếp đó liền nhúng bút lông vào bình chứa dịch lỏng có màu đỏ tươi như tương ớt Chinsu.
Sau đó là không ngừng vung tay chớp nhoáng, đem dịch lỏng đỏ tươi vẩy bay đầy trời.
Không cần chạy lon ton vẽ từng đường nét như trước đây nữa, hiện giờ hắn chơi luôn chiêu “vẩy mực”, trông cứ như mấy vị đại hiệp giao đấu thư hoạ trong những bộ phim chưởng.
Oai như cóc vậy thôi chứ Cao Cường cũng chẳng lấy gì để mà tự hào.
Chung quy là bởi Tử Tinh Tru Tà Đăng cấu thành từ một vòng tròn và những đường thẳng, nửa xu hoạ tiết uốn éo cũng không. Còn phải nắn nót từng nét nữa thì đi chết luôn cho rồi.
Thoáng cái liền vẽ xong, Cao Cường hướng Tiêu Diễm Phượng hô to:
“Đội trưởng, cho xin miếng lửa châm nến đi”
“Được rồi” – Tiêu Diễm Phượng chép miệng đầy bất đắc dĩ đáp lại, sau đó là búng tay bắn ra vài phát. Tinh chuẩn đem cả mười cọc nến cắm xung quanh tế đàn thắp cháy hừng hực.
Kỳ quái, đáng lý vẩy chu sa lên tế đàn là phải có đồ chơi chạy ra. Đằng này thắp lửa luôn rồi mà vẫn lặng thinh, Cao Cường híp mắt nhìn tế đàn, trong đầu không ngừng nghi hoặc tự hỏi.