Dương Gian Phán Quan

Chương 198: Chơi theo luật rừng




Không rõ bên trong hàng trăm ánh mắt hận thù tại phía dưới kia, liệu có kẻ nào vì hô hào chính nghĩa, hoặc bởi báo thù cho gã Trương Huy Quân mà sẽ xông lên đài cùng với Cao Cường hắn đánh một trận tưng bừng khói lửa?

Lên riêng lẻ chắc hẳn là không, nhưng đánh hội đồng thì khẳng định là có.

Liếc mắt phát hiện nhóm Tiêu Diễm Phượng đang đứng ngay sát bức tường phòng hộ. Đáng nói bọn họ lúc này ai nấy vẻ mặt đều trông hết sức lo lắng bồn chồn.

Chậc chậc.. mấy người này đúng thật là.. tại Cấm Quân hắn có thể gặp chuyện được sao? 

Nghĩ nghĩ một chút, Cao Cường liền hướng bọn họ mỉm cười, kèm một cái nháy mắt đầy tinh nghịch.

Thấy hắn thi triển ra chiêu số không hợp với lẽ thường này.

Hoàng Đại Hùng gãi đầu khẽ nói:

“Đội trưởng, hình như chúng ta là lo lắng dư thừa”

Lâm Tiểu Tùng nghiêm túc nói:

“Không phải hình như. Là chắn chắn lo lắng chuyện không đâu rồi”

Đỗ Khải híp mắt nhìn võ đài nói:

“Chưa hẳn đâu Choắt. Trận pháp phòng hộ vẫn mở, có vấn đề”

Đúng lúc này gã giáo đầu tung người nhảy vọt lên võ đài, khuôn mặt gã có thể nói là đặc sắc vô cùng. Nghiến răng ra điều ngập tràn lửa giận, còn ánh mắt thì lạnh lẽo như băng.

Mặc dù kết quả đã rõ rành rành, nhưng gã vẫn cẩn thận kiểm tra một lần. Xác định Trương Huy Quân đan điền chắc chắn hết cứu, gã mới nhìn hướng Cao Cường mà chất vấn:

“Huỷ đi tương lai người khác, ngươi không thấy việc làm này rất quá đáng sao?”

“Muốn nói lý?” – Cao Cường nhếch miệng cười mỉa: “Ta không có nghĩa vụ phải quan tâm tới tương lai của bất cứ kẻ nào. Mà đã là kẻ địch của ta, kết cục từ trước tới nay chỉ có chết. Hắn nên cảm tạ tổ tiên vì đến tận bây giờ còn giữ được cái mạng chó đi a”

“Ngươi làm sao ăn nói vô trách nhiệm như vậy? “ – Nghe xong gã giáo đầu gằn giọng đầy tức tối.

“Ta vô trách nhiệm?” – Cao Cường thản nhiên cười, tiếp đó liền lạnh giọng chất vất đối phương:

“Vậy bản thân là người phụ trách võ đài khiêu chiến, ngươi đã làm tròn bổn phận chưa? Hay là trước trận thì qua loa lấy lệ, trong trận chỉ biết trơ mắt đứng nhìn? Và khi kết quả trận đấu đã hoàn toàn ngã ngũ, tại sao ngươi chẳng lên tiếng dù chỉ là một câu?”

“Ngươi.. nói bậy..” – Những lời này khiến cho gã giáo đầu nghẹn họng. Gã mở miệng lắp bắp phản bác, mắt thì len lén liếc nhìn đám người quan khán xung quanh võ đài.

“Ở đây rất nhiều người biết ta nói sai hay đúng” – Lắc đầu thở dài, Cao Cường tiếc hận nói thêm:

“Hơn nữa trước khi huỷ đan điền của hắn, ta còn cố tình liếc nhìn ngươi. Thế nhưng ngươi vẫn đứng đó thờ ơ trơ mắt ếch, ngay cả nhúc nhích cũng không. Tiện đây cũng xin nói thật là dù không muốn, ta vẫn phải hoài nghi ngươi cái này giáo đầu có vấn đề”

“Hỗn lão” – Gã giáo đầu lập tức đứng phắt dậy, vừa chỉ tay vừa quát: “Ngươi lại dám đặt điều vu khống? Có biết đây là tội phạm thượng không? Trong ba hơi thở còn chưa cúi đầu nhận lỗi lầm, vậy đừng trách bản giáo đầu xuất thủ phế bỏ đi tu vi của ngươi”

“Ngươi thử đụng tới một cọng lông của hắn xem?” – Một giọng nói lạnh như băng từ bên dưới vọng lên.

Đám người quay sang nhìn mới biết vừa rồi lên tiếng là đội trưởng tiểu đội số ba – Tiêu Diễm Phượng.

Có điều dáng vẻ của nàng ta lúc này không hề lạnh như giọng nói, đúng hơn là nóng đến bỏng người.

Nhìn chung vờn quanh bên ngoài thân thể Tiêu Diễm Phượng hiện giờ là một tầng hoả diễm đỏ rừng rực. Trông nàng ta cứ như thể nữ hoả thần trong truyện tranh vậy đó.

Mặc dù có cảm giác nàng ta lúc này trông xinh đẹp hơn hẳn. Cơ mà cứ đứng đó rồi bốc cháy hừng hực, doạ người không kém Cao Cường khi nãy lộ ra cánh tay lôi điện.

Mà chưa cần kể tới hơi nóng khủng khiếp lan toả, riêng việc nàng ta thả ra khí tức Huyền Khí Cảnh đã đủ để đám người xung quanh hoảng sợ đến nỗi toát mồ hôi hột luôn.

Tiêu Diễm Phượng vậy mà đã bước vào Huyền Khí Cảnh, tin tức này quả thật quá mức rung động. Không ai bảo ai, ánh mắt đồng loạt nhìn sang hướng Lâm Hùng.

Kết quả có thể nghĩ, vị đội trưởng tiểu đội số 1 lúc này hai mắt tròn xoe, cằm như muốn rớt ra khỏi hàm. Da mặt lại còn không ngừng biến đổi xanh đỏ tím vàng nữa chứ.

Cái này đả kích có chút lớn, hi vọng đội trưởng tiểu đội số 1 có thể mau chóng vượt qua!!!

Không quan tâm tới hàng trăm ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm.

Tiêu Diễm Phượng lần nữa hướng lên võ đài lạnh giọng nói:

“Chỉ cần trên người hắn xuất hiện dù nửa vết xước. Tiêu Diễm Phượng ta xin thề với thiên địa quỷ thần, tuyệt đối không để ngươi cái này giáo đầu sống quá ngày hôm nay”

“Rắc.. rắc.. choeng.. choeng..” – Nàng ta nói dứt lời, sau lưng liền vang lên một chuỗi âm thanh.

Cao lớn Hoàng Đại Hùng vừa lúc lắc cần cổ, vừa vặn bẻ khớp tay. Lâm Tiểu Tùng với Đỗ Khải tất nhiên không chịu thua kém khi đã ngay tức khắc tuốt đao kiếm ra khỏi vỏ.

Chẳng cần phải nói nhảm, ý tứ của bọn họ đã rất rõ ràng.

Tiểu đội số 3 công khai doạ giết giáo đầu?

Cái này chuyện lớn!!!

Xung quanh lập tức nhốn nháo ồn ào như cái chợ vỡ!!!

Xảy ra chuyện lớn, đáng nhẽ hiện giờ phải có vị cao tầng nào đó hiện thân rồi mới đúng. Lẫn khuất trong đám người, mười mấy vị giáo đầu không khỏi nhíu mày nghi hoặc.

Chẳng lẽ tính đùn đẩy cho đám giáo đầu bọn họ? Cái này không dễ giải quyết đâu a. Vài vị giáo đầu trong lòng nghĩ tới phương án nhanh chân rời khỏi chốn thị phi này.

“YÊN LẶNG!!!”

Vào đúng lúc này, một tiếng quát lớn từ xa vang vọng tới quảng trường.

Tiếng quát ẩn chứa lực lượng vô cùng đáng sợ, khiến kẻ nào kẻ nấy mang tai không ngừng “ông ông”.

Người nào có thực lực khá một chút thì còn đứng vững được. Chứ một vài cá nhân bởi vì quá dế nhũi, vừa nghe vào liền thấy hoa mày chóng mặt và thế là ngã lăn quay.

Tuy nhiên cũng nhờ đó mà bầu không khí tại quảng trường yên tĩnh hẳn xuống.

Chẳng mấy chốc trên bầu trời xuất hiện một nhân ảnh.

Người này trên thân mặc nguyên bộ đồ âu đen tuyền, hai tay chắp sau lưng, chân đạp phi kiếm đỏ rực. Phong cách đậm chất tu sĩ đại lục, có thể nói là nửa lạc nửa mỡ.

Không phải ai khác chính là vị thúc thúc kính yêu của Diên Lộc gà mờ - Phó thống lĩnh Diên Khánh. Tu sĩ Kim Đan Kỳ duy nhất tại phân bộ Cấm Quân thành phố Tân Long.

Tự mình phó thống lĩnh hiện thân, đủ hiểu tính chất nghiêm trọng của vụ việc.

Toàn thể những người hiện đang có mặt tại quảng trường, bao gồm những kẻ đầu óc còn choáng váng, tất cả mau chóng chỉnh đốn lại tác phong, sau đó đồng thanh hô to:

“Buổi sáng tốt lành Diên thống lĩnh”

Đứng trên võ đài Cao Cường bỗng dưng cảm thấy cứ quái quái. Giống như trước đây đã từng nghe thấy câu chào hỏi kiểu này, có điều lại không nhớ nổi đã nghe ở nơi đâu.

Rất nhanh thì Diên Khánh đáp xuống ngay sát võ đài.

Sau khi thu hồi phi kiếm, vị phó thống lĩnh này liền hướng xung quanh và quát:

“Đám nhóc con các ngươi bỏ ngay cái kiểu chào hỏi ẻo lả đó đi. Lần sau mà còn để lão tử nghe thấy thì chuẩn bị tinh thần no đòn cả lũ đi là vừa” 

“RÕ!!!” – Hàng trăm người lần nữa đồng thanh hô to.

Có điều Cao Cường cảm thấy bọn họ như kiểu trả lời qua loa vậy thôi. Thật kỳ lạ.

Càng kỳ lạ hơn khi mà Diên Khánh rõ ràng cũng nhìn ra, nhưng lại làm như không thấy. Hắn lúc này hướng tới nhóm Tiêu Diễm Phượng cau mày nói:

“Các ngươi oai phong gớm nhỉ? Cứ làm như ra trận giết địch không bằng. Thu hồi cả đi”

“Diên thống lĩnh” – Tiêu Diễm Phượng nghe xong lắc đầu nói: “Đúng hay sai ta không bàn cãi với ngài, muốn phán xử thế nào cứ tuỳ ý đi. Nhưng hi vọng ngài nhớ cho một điều..”

Nói đến đây Tiêu Diễm Phượng lạnh lùng nhìn lên võ đài:

“Bất cứ kẻ nào có ác ý nhằm vào thành viên tiểu đội số ba, hắn liền sẽ là của ta tử địch”

Đứng trên võ đài, gã giáo đầu vội hướng Diên Khánh nói:

“Diên thống lĩnh, ta thừa nhận mình làm việc có chỗ tắc trách. Thế nhưng tiểu tử này phế bỏ đan điền của đối thủ, ta trách cứ hắn thì có gì sai? Thân là đội trưởng không làm gương thì thôi, lại còn đứng ra đe doạ ta. Tồn tại những thành phần coi trời bằng vung thế này, Cấm Quân sẽ đi về đâu?”

“Nói hay lắm” – Cao Cường đứng một bên vỗ tay đôm đốp: “Mồm mép vài câu liền xoá sạch tội vô trách nhiệm cũng như âm mưu dơ bẩn của mình. Cha mẹ ngươi hai cái chắc phải là hạng siêu cấp tiểu nhân, mới có gien tốt như vậy để mà đẻ ra thứ đê tiện như ngươi. Ta thực sự bắt đầu thấy nể rồi”

“Đủ rồi” – Diên Khánh bực mình nhíu mày quát: “Kẻ thì không làm tròn bổn phận của một giáo đầu, kẻ thì vừa gia nhập đã phế bỏ đồng đội. Các ngươi hai cái đều có tội vô cùng lớn, khỏi cần khua môi múa mép đả kích lẫn nhau. Trật tự hết cả đi, đừng có làm phiền bản thống lĩnh tập trung suy nghĩ”

Như nào còn cần suy nghĩ?

Mọi ánh mắt ngay lập tức đổ dồn về hướng Diên Khánh, đám người rất muốn biết tiếp theo phó thống lĩnh sẽ xử lý như thế nào. Thực sự là phi thường háo hức và mong chờ.

Thanh niên trên mạng hóng biến hay hít drama gì đó cũng chỉ hồi hộp thế này là cùng đi?

Sau một hồi đứng vân vê cái cằm nhẵn thín, Diên Khánh mới trịnh trọng tuyên bố:

“Xử thế nào cũng khó mà phục được, vậy lần này chơi theo luật rừng. Tiểu đội ba liền cùng Lâm giáo đầu đánh một trận, dùng sức mạnh phân định đúng sai. Ừm, cứ thế mà làm đi”

Cái này.. cái này..

Chúng ta là Cấm Quân, là quân đội, phó thống lĩnh ngài đang đùa ư?

Nhóm khán giả trong đầu không ngừng gào thét tự hỏi. Một số còn muốn dơ tay xin phát biểu, cơ mà thấy Diên Khánh ánh mắt lạnh thấu xương liền ngoan ngoãn ngậm miệng.

Trên võ đài, kẻ được gọi với cái tên Lâm giáo đầu bật cười và nói:

“Diên thống lĩnh, ngài cố tình tạo điều kiện cho ta thắng, hay bởi quá coi thường ta đây? Một nha đầu vừa bước vào Huyền Khí Cảnh với một đám nhãi ranh. Ha ha, ta tiếp nhận”

“Diên thống lĩnh coi trọng ngươi đó” – Cao Cường hướng gã bật ngón cái, sau đó thản nhiên nói:

“Chứ trong mắt tiểu đội số ba thì ngươi không khác gì giun dế. Thế cho nên chỉ có mình ta được cử ra đánh với ngươi thôi. Mà tranh thủ nói lời trăn trối gì đó luôn đi kẻo lại muộn”

“Đánh tàn phế được rồi” – Tiêu Diễm Phượng bên dưới lạnh nhạt lên tiếng: “Dù sao cũng là giáo đầu, đánh chết luôn thì còn ra thể thống gì? Đập nát tứ chi, phế bỏ tu vi là xong”

“Rõ!!!” – Trên võ đài, Cao Cường dõng dạc hô to đáp lại.

Cái này.. cái này..

Tiểu đội số ba thế nào lại chỉ cử ra có mình hắn đánh với Lâm giáo đầu?

Nhóm khán giả trong lòng lắp bắp tự hỏi, chẳng lẽ gã mới gia nhập này phi thường khủng bố? Hay còn có nguyên nhân sâu xa nào khác.. giả dụ Tiêu Diễm Phượng đẩy hắn đi tìm chết chẳng hạn?