Cái này miệt thị, tuyệt đối là miệt thị một cách trắng trợn.
Không ngờ tới Nhàn lão vậy mà dùng đến chiêu đả kích tinh thần cơ đấy. Có điều cả đám nghe xong cũng chỉ biết nhìn nhau cười khổ, chứ nào dám đứng ra thái độ cái lọ cái chai.
Ở đây có riêng mình Đàm lão là còn dám kèn cựa đôi co với Nhàn lão. Ngặt một nỗi vẫn chưa kịp sửng cồ lên, lão nhân gia đã đi tới đạp mở cánh cổng và tiến vào bên trong mất rồi.
Phía sau cánh cổng có khả năng ẩn dấu nhân vật còn đáng sợ hơn hai đầu cương thi đen xì kia nhiều. Giờ mà mở miệng nói câu không hề e ngại tiến vào thì quả là quá mức dối trá.
Nhưng nghĩ tới dáng vẻ thong dong tự tại của Nhàn Vân Lão Nhân vừa rồi, Cấm Quân bọn họ bất chợt thấy bạo gan hơn hẳn.
Hơn nữa Đàm lão cũng đã chạy biến vào bên trong, bọn họ còn rề rà thêm thì xác định ăn đòn, thế là cả đám liền ồ ạt xông lên.
Nhìn chung thì bên trong cũng không có tối đen như bọn họ vốn tưởng tượng.
Cái này là nhờ vào thứ ánh sáng màu xanh ngọc toả ra từ mấy chục bức tượng nằm rải rác ở khắp nơi.
Qua đó bọn họ xác định được đây là một toà trang viên khá rộng lớn, không rõ con số cụ thể là bao nhiêu mét vuông, tính toán theo cảm giác thì chắc xấp xỉ vào khoảng 2 héc ta.
Bọn họ cũng chỉ lướt nhìn thoáng qua những gian lầu các sụp đổ một chút, rồi đem thu hồi ánh mắt. Chung quy nơi đây tạo cảm giác hơi rợn người, tốt nhất nên theo sát hai vị lão nhân.
Đoán biết bọn họ trong lòng hiếu kỳ, Nhàn Vân Lão Nhân liền chủ động giảng giải một chút:
“Trang viên này khi xưa gặp phải cường đại công kích là không cần bàn cãi. Sở dĩ tồn tại không gian như đang thấy là dựa vào trận pháp phòng hộ, cũng chính là những thứ phát sáng xanh lè kia. Có điều giờ chúng ngoài phát sáng thì chẳng còn nửa xu công dụng”
Nhàn Vân Lão Nhân chịu khó giải thích, khổ nỗi có người không muốn nghe.
Chỉ thấy Đàm lão phất tay, cáu gắt nói:
“Không phải tới du lịch, dẹp mấy chuyện bên lề đó đi”
Da mặt khẽ giật giật, Nhàn Vân Lão Nhân liếc xéo Đàm lão một cái rồi xoay người.
Có điều lão nhân gia chưa vội tiếp tục di chuyển, mà đứng ngay tại chỗ nâng hai tay cao quá đỉnh đầu. Theo động tác này, tại mười mét trên không mau chóng ngưng tụ hình thành một vòng hoả diễm linh văn có đường kính tương đương chiếc bàn tròn cỡ lớn.
Tiếp đó lão nhân gia hai bàn tay khẽ đảo theo chiều kim đồng hồ, tại trên không hoả diễm linh văn cũng theo đó mà xoay tròn tít mù như thể cánh quạt trần.
“Ô.. Ô.. Ô.. Ô.. Ô..” – Tiếng gió rít giây lát vang vọng.
Tập trung quan sát sẽ thấy hoả diễm linh văn khi xoay tròn sinh ra cỗ hấp lực khá mạnh. Âm khí nồng nặc tràn ngập mọi ngóc ngách nơi đây bị cỗ hấp lực này lôi kéo tới. Để rồi đi kèm với tiếng gió rít là những tiếng xèo xèo từ trên không triền miên vọng xuống.
Thời gian chậm rãi trôi qua năm phút, Đàm lão có chút không kiên nhẫn nói:
“Cái trò này thật nhàm chán, lão bất tử ngươi tính đứng đó khua tay múa chân đến khi nào đây?”
“Lão phu tốn công tốn sức là vì ai?” – Nhàn Vân Lão Nhân ngoái đầu tức giận mắng: “Còn không phải để tránh cho đám các ngươi bị âm khí đóng băng? Mà ngươi tưởng lão phu muốn lãng phí thời gian sao? Làm quá đất nó sụp xuống thì các ngươi chết cả lũ”
“Hừmmm..” – Nhấc tay vân vê cái cằm râu mọc lởm chởm, Đàm lão hai mắt híp tịt lại và nói: “Không hiểu sao ta lại có cảm giác ngươi đang âm thầm đá lẻ. Nhàn lão đầu, có đồ tốt nên chia sẻ mới đẹp bạc a. Người thấy có phần là chuyện thường tình đấy a”
Quăng cho Đàm lão cái bĩu môi khinh bỉ, xong Nhàn Vân Lão Nhân liền quay đầu nhìn hướng trên không, ngay cả cự cãi đáp trả thêm một câu cũng lười làm.
Có điều nhận thấy đúng thật hơi lãng phí thời gian, bởi vậy Nhàn Vân Lão Nhân âm thầm tăng thêm lực, điều động để hoả diễm linh văn xoay nhanh hơn chút.
“Ố.. Ố.. Ố..” – Tiếng gió rít gào càng lúc càng dữ dội.
Tuy hấp lực ác liệt hơn khá nhiều, nhưng cũng chỉ là tăng lên mức độ vừa phải. Ngoài hấp dẫn âm khí thì không hề gây tác động lên bất cứ thứ gì khác nữa.
Vẫn như cũ đứng tại cuối đoàn người, Diên Lộc quay sang nhỏ giọng nói với Diên Khánh:
“Thúc thúc, thế nào ta lại thấy thủ pháp của Nhàn lão nhìn khá giống với khống hoả luyện đan”
“Đúng là có điểm giống” – Diên Khánh gật đầu khẽ đáp, thuận tiện đưa tay xoa đầu Diên Lộc: “Tiểu tử ngươi ánh mắt không tệ đây, hướng ngươi theo con đường luyện đan sư quả không sai”
Không mấy bận tâm bị xoa đầu như con nít, Diên Lộc ánh mắt sùng bái nhìn Nhàn Vân Lão Nhân nói:
“Nhàn lão trình độ luyện đan hẳn là cao siêu lắm. Thúc có biết lão nhân gia đạt tới mấy phẩm?”
“Cái này liền không rõ ràng” – Diên Khánh lắc đầu mỉm cười: “Vả lại Nhàn lão từng đích thân thừa nhận luyện đan chỉ là chơi đùa, lão nhân gia chuyên chức là luyện khí sư”
“Luyện khí sư?” – Diên Lộc há hốc mồm, sau đó hạ thấp giọng hơn nữa mà hỏi: “Thúc, thế rốt cuộc có phải là thúc xin cho ta được theo Nhàn lão học luyện đan không vậy?”
“Hắc.. hắc..” – Bật cười đầy bí hiểm, Diên Khánh lần nữa xoa đầu Diên Lộc và nói: “Cái này giờ ngươi không cần biết. Dốc lòng tu luyện sớm ngày Trúc Cơ liền sẽ rõ ràng”
“Thúc cũng thật là” – Diên Lộc buồn bực làu bàu: “Ta mới tấn cấp Luyện Khí đỉnh phong rồi còn gì nữa? Cùng lắm một tháng sau là Trúc Cơ, tiết lộ sớm chút có mất gì đâu?”
Đúng lúc này Diên Khánh xua tay không để Diên Lộc tiếp tục nói thêm, thuận tiện đánh mắt ra hiệu.
Hiểu ý thúc thúc, Diên Lộc liền đưa mắt dõi nhìn về hướng Nhàn Vân Lão Nhân tại phía đằng trước.
Chỉ thấy lão nhân gia thu hồi hai tay, theo đó hoả diễm linh văn trên bầu trời bắt đầu chậm rãi tiêu tán. Đến khi sắc đỏ lụi tàn hẳn thì có một vật nho nhỏ màu đen bóng rơi rụng xuống.
Nhàn Vân Lão Nhân vừa mới đem vật nhỏ này chộp nắm, Đàm lão đã vội áp sát truy hỏi:
“Nhàn lão đầu, vật tốt gì mau đưa xem nào”
Nửa giây chần chừ cũng không, Nhàn Vân Lão Nhân chìa tay và cất giọng đầy thách thức:
“Cầm được liền cho ngươi”
Nhòm khối cầu đen xì trong tay Nhàn Vân Lão Nhân, cảm nhận thấy khí tức âm lãnh toả ra ngùn ngụt. Đàm lão quyết đoán lắc đầu, xua tay cười hề hề nói:
“Thôi cái này lão bất tử ngươi giữ chính mình dùng đi”
Thu khối cầu vào trữ vật giới, Nhàn Vân Lão Nhân cau mày hướng nhìn về sâu trong trang viên.
Hai đầu cương thi bị tiêu diệt, âm khí cũng bị hút gần như cạn kiệt. Ấy vậy mà hắc thủ sau màn vẫn còn chưa chịu hiện thân? Tình huống có vẻ hơi kỳ quặc.
Đàm lão với những người còn lại cũng đã nhìn ra điểm khác thường này. Xong thấy Nhàn lão một lần nữa di chuyển, bọn họ chỉ còn cách tiến bước theo sau.
Rất nhanh đoàn người thâm nhập sâu bên trong trang viên.
Dưới ánh sáng xanh lè lờ mờ toả ra từ những bức tượng, lầu các đại viện dần hiện lên trong tầm mắt. Giống như những gian lầu các khác, lại là một công trình đổ nát ngả nghiêng. Là minh chứng sự lụi tàn của một thời đại, ách, hình như ví von hơi quá đà.
Đi đến khoảng cách với lầu các đại viện còn hai trăm mét, Nhàn Vân Lão Nhân liền phất tay và nói:
“Các ngươi tới đây thôi”
Như vậy hắc thủ sau màn lẩn trốn tại lầu các đại viện?
Cái này là sắp đánh nhau to đi? Cả đám ngay tức thì xốc lại tinh thần, kẻ nào kẻ nấy mặt mũi hào hứng đến nỗi gò má đỏ bừng, trông như đứa trẻ lần đầu được tới sở thú xem voi.
Về phần Nhàn Vân Lão Nhân thì kêu gọi bọn họ đứng lại xong, liền chắp tay sau lưng, lững thững từng bước hướng về lầu các đại viện mà đi tới.
Phút chốc không gian tĩnh lặng hẳn xuống, chỉ còn lại tiếng guốc mộc nện gõ “lộc cộc” trên nền đất.
Khoảng cách còn trăm mét, Nhàn Vân Lão Nhân lần nữa dừng bước. Tay trái như cũ chắp tại sau lưng, tay phải thì nắm thành quyền và nâng lên.
Lấy lão nhân gia làm trung tâm, khí thế khủng bố bộc phát lan tràn ra xung quanh.
Mặt đất bất chợt rung lắc như thể nơi đây xuất hiện cơn địa chấn.
Đúng vậy, lão nhân gia mới chỉ thả ra khí thế, đã đủ để khiến đất trời phải rung chuyển. Có thể nói là đáng sợ đến doạ người.. thế nhưng lão nhân gia ngài không ngại đất sụp xuống nữa sao? Với cả nâng tay lên rồi mà sao ngài mãi chưa chịu ra đòn?
Vốn đang căng mắt ra mà quan sát, cả đám bỗng thấy Nhàn lão quay đầu nhìn lại.
Đã thế trước khi Nhàn lão quay mặt đi, bọn họ rõ ràng thấy được lão nhân gia thở dài bất đắc dĩ.
Cả đám: “…”
Nhàn lão là bị tình thế ép buộc phải bất đắc dĩ, căn bản vừa rồi mà cứ thế xuất thủ, xin cam đoan rằng nơi này trong nháy mắt sẽ sụp đổ.
Ngán ngẩm đánh cái vài lần chép miệng, Nhàn lão bàn tay vốn đang nắm quyền liền xoè mở ra, sau đó chĩa thẳng hướng lên trên không.
Hoả diễm rực rỡ một lần nữa hiển hiện trong tầm mắt Đàm lão bọn họ.
Khác biệt lần này không phải linh văn đồ án, mà thay vào đó là ngưng tụ ra một thủ chưởng khổng lồ, kích cỡ tương đương với một căn phòng 50 mét.
Tuy khí thế thua kém khá là xa so với ban nãy, xong hoả diễm thủ chưởng toả ra uy áp vẫn đủ để khiến đám người phía dưới cảm thấy tức ngực khó thở.
Tại đằng trước, Nhàn lão tay phải hướng lầu các đại viện vỗ một vỗ.
Hoả diễm thủ chưởng theo đó từ trên không dội thẳng xuống lầu các đại viện.
Cái này tràng cảnh đủ hoành tráng, đủ rung động. Thế nhưng tốc độ rơi xuống sao chậm quá vậy?
Bất chợt nhớ lại Nhàn lão với vẻ mặt bất đắc dĩ đi kèm động tác thở dài. Đàm lão bọn họ lập tức đoán ra nguyên nhân, cả đám thiếu chút ngay tại chỗ ngã ngửa.
Rõ ràng là để bọn họ xem cái thoải mái, Nhàn lão liền giảm chậm tốc độ thủ chưởng rơi xuống đây mà.