Dương Gian Phán Quan

Chương 178: Đàm lão báo nguy




Như đã nói ánh mắt là cửa sổ tâm hồn, đôi khi dùng làm phương tiện truyền tải thông điệp vô cùng tốt.

Đáng tiếc ánh mắt của hắn lúc này bởi còn chưa giải quyết xong vấn đề tiên căn, thành ra trông lạnh lẽo đến doạ người, nhìn tương tự ánh mắt kẻ sát nhân hàng loạt.

Và thế là cặp mắt của hắn hiện giờ sắc tím lại càng thêm đậm đà.

Cái này là do can tội đã không lắng nghe thì chớ, lại còn dám dùng ánh mắt giết người nhìn chằm chằm, mới bị sư phụ nện đánh cho hai quyền tím bầm cả khoé mắt.

May mà hắn mau mồm mau miệng giải thích, nên hành ăn cũng chỉ có vậy. Chứ không thì rất có khả năng đã bị sư phụ tẩn cho tím bầm hết cả người luôn rồi đấy.

Toàn thân đau đớn bỏng rát, hai mắt cũng nhức nhối vô cùng, xong hắn không dám ho hoe phàn nàn. Chỉ đơn giản là dùng tay xoa nhẹ, thuận tiện lên tiếng dò hỏi:

“Cái việc tiên căn phản phệ thì ta đã sớm biết rồi sư phụ. Vấn đề hiện giờ ta bế quan phải làm gì đây? Dung hợp tiên căn gì đó ta là không có nửa điểm cơ sở dựa vào”

Nghe xong Nhàn Vân Lão Nhân khe khẽ gật đầu và đáp:

“Thực ra đem tình huống của ngươi so sánh với đột phá tu vi Hợp Thể là không chính xác. Bởi đó là quá trình dung hợp ba thứ bao gồm Nguyên Anh với nguyên thần và chân nguyên”

“Chúng bắt nguồn từ tiên căn, thần thức và chân khí, trải qua tăng trưởng tu vi chuyển hoá hình thành. Nói chung cần tối thiểu đạt tới tu vi Nguyên Anh kỳ thì mới sở hữu ba thứ này”

“Mà tình huống của ngươi thì lại là không hiểu thấu tự động tiến hành dung hợp. Tuy nhiên kết quả hẳn tương tự như nhau, sau đó tiên căn sẽ hoàn toàn mất đi linh tính là cái chắc”

“Có thể hiểu tiên căn từ ngươi mà sinh ra, trải qua tu luyện đạt tới tầng thứ Hợp Thể liền vật hồi cố chủ. Bao gồm linh tính của tiên căn cũng theo đó mà hoà hợp với linh hồn ngươi”

Nghe tới đây Cao Cường không kìm được nữa, vội lên tiếng:

“Nói như vậy là bởi sớm dung hợp cho nên tính cách tiêu cực của Ám Lôi tiên căn đang ảnh hưởng tới ta. Việc ta cần làm lúc này là khống chế không để bị lấn át tính cách bản thân?”

“Đúng mà cũng không đúng” – Nhàn Vân Lão Nhân tức thì cười cười mà đáp: “Phải hiểu nó vốn là một phần tính cách của ngươi, đè nén rất dễ xảy ra tình huống tính cách phân cực, trở thành kẻ đa nhân cách dở ông dở thằng. Có muốn kiểm soát bản thân cũng không làm được”

“Chung quy là bởi linh tính tiên căn Ám hệ quá mạnh, đã thế bản chất của nó còn trái ngược với Lôi hệ, thành ra quá trình dung hợp của ngươi mới phiền toái hơn một tu sĩ thông thường. Có điều đem dung hoà cũng như điều chỉnh trạng thái cân bằng, hẳn không phải việc quá khó đi?”

Có khó thì cũng phải cố mà điều chỉnh cho ổn thoả chứ biết sao bây giờ? Hắn cũng không muốn là một kẻ đa nhân cách dở ông dở thằng điên khùng gì đó đâu a.

Hơn nữa khi trước có xem một bộ phim về đa nhân cách, dở ông dở thằng đã tốt. Đằng này còn dở ông dở bà, ưa thích thoa son lên môi xong rồi chạy đi cua trai.

Quá ám ảnh, quá đáng sợ.

Nhớ tới tình tiết bộ phim đó, hắn liền đánh cái rùng mình, vội vàng vỗ ngực nói:

“Sư phụ yên tâm, cân bằng tính cách cái trò mèo này ăn nhằm gì, ta cân cái rụp liền xong”

“Sư phụ tin tưởng ở ngươi” – Nhàn Vân Lão Nhân mỉm cười đáp: “Tình huống của ngươi tuy rằng kỳ lạ, nhưng chắc hẳn không phải việc gì xấu. Vậy nên đừng quá lo lắng, cứ yên tâm tại dưới này bế quan đi. Còn có chuyện gì thì để mọi thứ ổn thoả rồi hãy nói sau”

Dứt lời Nhàn Vân Lão Nhân nâng tay vỗ nhẹ lên bả vai hắn, sau đó liền quay người rời đi.

Đúng là hắn còn muốn hỏi thêm một số thứ, nhưng mà sư phụ rời khỏi cũng là có nguyên nhân cả đấy.

Dùng đôi mắt sưng húp quan sát Âm Đức lực lượng nồng nặc trong không gian, Cao Cường trong lòng nguyền rủa Âm Phủ vì cái tội làm việc quá nóng vội. Đợi lão tử với sư phụ bàn công chuyện xong rồi mới ship hàng tới thì đám quỷ các ngươi mất cọng lông gì?

Vô lý đùng đùng mắng chửi vài câu, sau đó hắn liền ngả lưng nằm xuống sàn.

Âm Đức hay Dương Đức gì cũng như nhau, cứ ngủ một giấc là thứ lực lượng này sẽ tự hành thẩm thấu vào cơ thể. Vừa tiện lợi vừa không lo tiên căn bị Độ Tâm Kinh kìm hãm phát triển.

Nhưng cũng chính vì điều này mà chỉ có mỗi cường độ thể chất thu được lợi ích. Còn tu vi chân khí thì phải thông qua cần cù tu luyện Vô Thượng Lôi Kinh để mà tích luỹ từng chút một.

“Đau nhức.. làm sao mà ngủ?”

--- 

Ngồi tại bàn đá pha ấm trà, Nhàn Vân Lão Nhân không ngừng thở dài thườn thượt.

Chung quy là có quá nhiều vấn đề khiến lão nhân gia nhức đầu lo lắng.

Trước tiên là Cao Cường hắn đôi khi cẩn thận quá mức cần thiết. Mặc dù biết hắn có lý do để làm vậy, thế nhưng tính toán quá nhiều là rất dễ tạo thành một mớ bòng bong. Để đến lúc nó rối tung loạn xạ, không tự gỡ nổi thì có khác nào mua dây buộc mình?

Như trong trận chiến vừa rồi, rõ ràng có thể kết thúc ngay tại trong ảo cảnh. Nhưng lại bởi cái thói tâm tư phức tạp, hắn để diễn biến sau đó càng lúc lại càng lằng nhằng. Vừa khó dứt điểm, vừa gặp nguy hiểm khi mà con quỷ kia bất cứ lúc nào cũng có thể tự bạo.

Nhàn Vân Lão Nhân tất nhiên có nắm chắc xử lý ổn thoả nếu tình huống đó xảy ra.

Thế nhưng sau này lão khuất bóng rồi thì sao? Lấy đâu ra người ở bên cứu vớt hắn trong trường hợp địch nhân điên cuồng tự bạo?

Mà dẫn tới hắn hành xử kiểu ỷ lại như ngày hôm nay, Nhàn Vân Lão Nhân thấy bản thân mình cũng có một phần trách nhiệm trong đó.

Xem ra tính cách dù cứng cỏi đến mấy đi chăng nữa, mà luôn được bảo bọc quá kín kẽ thì sau cùng vẫn cứ là chậu hoa trong nhà kính.

“Tiểu tử này quá xanh và non, phải tác động thúc đẩy mới được” – Nhàn Vân Lão Nhân âm thầm quyết định sẽ bớt chút thời gian ngồi nghiên cứu biên soạn lại giáo trình. Nói chung năm tháng đã không còn nhiều, cần phải ép cho tiểu tử này mau chóng trưởng thành.

Vấn đề thứ hai mà Nhàn Vân Lão Nhân bận tâm thì có liên quan tới việc Cao Cường dung hợp tiên căn.

Giống như một đứa trẻ phải trải qua năm tháng chậm rãi học tập và trưởng thành.

Tiên căn cũng cần một quá trình tương tự để tích luỹ và phát triển.

Không phải ngẫu nhiên mà mãi đến tận tu vi Hợp Thể kỳ mới bắt đầu dung hợp tiên căn. Mọi thứ đều có nguyên nhân của nó cả đấy.

Và tu hành tuy thần kỳ ảo diệu là thế, nhưng cũng có những nguyên tắc mà bất cứ tu sĩ nào cũng cần phải nghiêm ngặt tuân theo.

Có thể nói tình huống Cao Cường gặp phải là sự việc kỳ quái đến hoang đường. Chưa từng thấy một cuốn điển tịch nào có ghi chép tới vụ việc kỳ quặc tương tự như hắn.

Nói chung lão nhân gia chỉ còn cách dựa vào kinh nghiệm của bản thân để phân tích. Cảm thấy trải qua vụ việc lần này có khả năng hắn sẽ thu được lợi ích hẳn là không tệ.

Nhưng cũng chỉ là có khả năng mà thôi. 

Chứ lão nhân gia làm gì có cơ sở để mà khẳng định chắc chắn.

Thôi thì âm thầm cầu nguyện chúc phúc cho hắn đi, hi vọng rằng mọi việc sẽ luôn thuận buồm xuôi gió. Bởi vì lỡ như @#$% thì lão nhân gia cũng chỉ còn cách nấu nồi nước thuốc cho hắn uống tạm mà thôi. Nửa xu kinh nghiệm để xử lý tình huống này cũng không có đâu á.

Vấn đề thứ ba là nguyên nhân dẫn tới cảm xúc của hắn bất chợt biến đổi cực đoan.

Ngọn nguồn do đâu thì kể ra có hơi sâu xa và phức tạp.

Mặc dù sớm đã nắm rõ như lòng bàn tay, xong Nhàn Vân Lão Nhân chưa từng hỏi tới. Cũng không phải cố tình làm ngơ, chỉ là lão nhân gia muốn đợi hắn tự mình nói ra.

Mà hiện giờ tâm trạng của hắn phập phù bất ổn cứ như giá cổ phiếu. Quan tâm dò hỏi chỉ khiến cảm xúc của hắn càng thêm phần tồi tệ, tương tự sàn chứng khoán bị sập.

Tóm lại là chỉ có thể ngồi xổm mà chờ, đợi hắn bình ổn xuất quan rồi hỏi tới sau.

“Hửm?”

Bất chợt nguyên thần thoáng rung động, cái này là có người bóp vỡ ngọc phù báo nguy. Không chút chần chừ, lão nhân gia liền nhắm mắt cảm nhận xem là người nào.

Đúng như dự đoán, là Đàm lão đầu báo nguy.

Chứ còn đám lão bằng hữu ngoài hải vực thì toàn là những kẻ khủng bố có số có má. Cái đám lão bất tử đó mà báo nguy thì tới chín phần là buồn chán tìm người uống rượu. Một phần còn lại thì bởi thọ nguyên đi đến hồi kết, báo nguy để đám bằng hữu chạy tới tham dự tang lễ.

Nhàn Vân Lão Nhân cũng mới đưa ngọc phù cho Đàm lão cách đây một năm mà thôi. Nguyên nhân đưa cho thì cứ nhớ lại là lão nhân gia liền thấy bực mình.

Chuyện là sau cái lần Cao Cường mua dược liệu phá giải trùng ngải. Đàm lão bởi canh cánh trong lòng, sau cùng không nhịn được mới cử người đi điều tra.

Không khó để Cấm Quân truy ra Cao Cường, và cũng chỉ mất thêm một tháng để thu thập tư liệu.

Mặc dù còn chưa dò xét tới ngọn nguồn xuất thân của hắn, nhưng lại mò ra một vài điểm mấu chốt. Trong đó có việc hắn từ phàm nhân trở thành tu sĩ.

Mà theo những manh mối thu thập được thì rõ ràng hắn chỉ là một tán tu không hơn không kém.

Đàm lão ngay tức thì hiểu ra mình bị Nhàn Vân Lão Nhân chém gió lừa gạt doạ dẫm. Mới giận đùng đùng chạy tới Nhàn Vân Các để hỏi cho ra ngô ra khoai.

Nhàn Vân Lão Nhân tỉnh bơ thừa nhận ý đồ muốn thu đệ tử nên mới ngăn cản Đàm lão dò xét.

Việc này lại càng chọc điên Đàm lão, thế là lão tổng thống lĩnh liền xuất thủ.

Kết quả có thể nghĩ, sau một nốt nhạc, Đàm lão bị tẩn cho nằm bẹp dí.

Trong cơn đau biết được vị lão bằng hữu mấy chục năm hoá ra là kẻ có thực lực siêu cường khủng bố. Đàm lão liền dở trò ăn vạ, lão lệ tung hoành, nước mắt ngắn nước mắt dài. Kêu gào ầm ĩ cái gì mà cảm thấy tâm linh tổn thương sâu sắc các thứ các loại.

Để an ủi xoa dịu lão đầu gàn dở lắm chiêu trò này, Nhàn Vân Lão Nhân đành phải nhè ra 200 viên đan cùng với một khối ngọc phù, kèm lời hứa một lần xuất thủ hỗ trợ khi Cấm Quân nguy cấp. Bởi vậy mới có chuyện nguyên thần rung như điện thoại thế này đây.