Mở ra cánh cửa gỗ được chế tác đầy mỹ cảm, Cao Cường đặt chân tiến nhập vào bên trong.
Đại sảnh rộng lớn với đủ thứ vật dụng sa hoa hiện ra trước mắt, xong như đã nói thì hắn không có tâm tình để nhìn ngắm khung cảnh hoàng kim lộng lẫy này.
Thông qua thần thức, hắn chậm rãi nện bước trên từng bậc thang tiến lên lầu hai, tiếp đó đi tới trước cửa một gian phòng nằm trong góc khuất tận cuối hành lang.
“Cạch..” – Đưa tay vặn mở nắm tay cầm, hắn đẩy cửa tiến vào.
Diện tích gian phòng khoảng 30 mét vuông, với bốn bức tường che phủ bởi những hàng tủ kệ sách, chính giữa phòng xếp đặt bàn ghế làm việc khá là lớn.
Theo cách gọi thời xưa thì đây là thư phòng, theo cách gọi ngày nay thì đây là phòng làm việc.
Không phải tới để quan sát cảnh vật, bởi vậy hắn liền đưa mắt nhìn tới chính giữa gian phòng.
Lúc này ngồi dựa lưng trên chiếc ghế bành sau bàn làm việc là người đàn ông trung niên tóc hoa râm. Ngặt một nỗi là đã chết không thể chết hơn được nữa.
Bởi mới chết cho nên sắc thái cảm xúc trên khuôn mặt người này vẫn còn hiện rõ mồn một. Trông không có vẻ gì là đau đớn, mà dường như cực kỳ khổ tâm.
Điểm này khá phi lý khi nạn nhân lồng ngực bị xé mở toang hoác. Máu tuôn nhuốm đẫm nửa thân người, thậm chí còn vương xuống sàn đọng thành vũng lớn.
Chưa dừng lại ở đó khi mà xương lồng ngực bị bẻ gẫy bung bét, rồi đến cả quả tim cũng đã bị đào móc ra ngoài, ấy vậy mà nạn nhân còn không thấy đau?
Thực ra cũng không khó để lý giải hiện tượng này.
Đơn giản là khi lồng ngực bị xé mở, ý thức của nạn nhân bị vây nhốt trong ảo cảnh. Vì thế liền không cảm nhận thấy nỗi đau thể xác đang phải gánh chịu.
Mà linh hồn người này cũng đã bị cắn nuốt luôn rồi, vậy là triệt để biến mất khỏi thế gian, cơ hội xuống Âm Phủ ngây ngốc chịu phạt gì đó không hề có nữa.
Tròng lòng thầm thở giải, Cao Cường đưa mắt nhìn hướng chiếc bàn.
Hay nói đúng hơn thì là quan sát kẻ đang ngồi vắt chéo chân trên mặt bàn.
Kẻ này có bề ngoài là một thanh niên tuổi đôi mươi, trên thân hình thon gọn phủ lên bộ âu phục thời thượng. Đúng là loài có trí tuệ tinh quái, đã biết chơi hàng hiệu xa xỉ luôn.
Xong gây chú ý hơn cả lại là khuôn mặt thanh tú với sống mũi thẳng tắp, ánh mắt sáng ngời và trên môi luôn nở nụ cười tà mị. Ném tới chợ đầu mối có mà mê chết đầy nữ nhân.
Nói thật là riêng cái khoản đẹp trai hết phần thiên hạ này đã đủ để Cao Cường muốn động thủ rồi đấy. Hơn nữa đối phương cử chỉ điệu bộ trông quá là gọi đòn tìm đánh. Để so sánh thì gây ngứa mắt còn hơn cả Lão Phệ khi hất tóc bảnh bao.
Cái này chênh lệch liên quan đến phương diện khí chất, Lão Phệ là cố làm ra vẻ, còn gã này là thiên phú bẩm sinh. Lão Phệ phải vất vả luyện tập mới có được chút thành tựu. Còn gã này chỉ cần thở thôi đã khiến người ta muốn đánh chết.
“Nhóp nhép.. Nhóp nhép..”
Tính đến nay Cao Cường vào phòng đã được khoảng 2 phút, cũng là từng đó thời gian miệng đối phương bận bịu với công việc nhai ngấu nghiến.
Giả dụ như nhai bim bim, nhai kẹo cao su, hay nhai trầu cau gì đó cũng được đi. Đằng này đối phương lại ngồi nhấp nháp quả tim của nạn nhân.
Gã từ tốn cắn từng miếng nhỏ rồi cứ thế chậm rãi thưởng thức. Máu me đỏ lòm dính đầy miệng với cằm, nhìn trông kinh tởm không gì sánh bằng.
Ngẫm nghĩ giây lát, Cao Cường liền tiếp cận tủ sách gần nhất, rồi dựa lưng đứng chờ.
Ngay đến tử tù trước khi bị hành quyết còn được cung cấp bữa ăn cuối cùng theo nguyện vọng đấy nhé. Thế cho nên gã quỷ này đã muốn ăn vậy thì để mặc cho ăn xong đi rồi tính tiếp.
“Nhoàm..” – Bất chợt đối phương há miệng thật lớn, rồi một táp đem phần còn lại của quả tim nuốt gọn.
Tiếp đó gã từ túi áo ngực lấy ra một chiếc khăn tay, rồi ngồi tỉ mỉ lau sạch máu me lây dính trên miệng cùng với hai bàn tay, cẩn thận từng chút một.
Quỷ hồn lại còn phải lau máu? Vận hành quỷ pháp hấp một cái liền sạch rồi a.
Gã quỷ này 100% đầu óc có tật xấu, nếu không hành vi đã chẳng khác thường như thế này.
Lau sạch sẽ xong, gã liền quẳng chiếc khăn lên thi thể trung niên nam tử. Sau đó mới nhìn về hướng Cao Cường đang đứng, mở miệng cảm khái với chất giọng trầm khàn:
“Từ ngươi ta ngửi thấy hương vị khí tức vô cùng quen thuộc”
Khoanh hai tay đằng trước ngực, Cao Cường cười nói cợt nhả:
“Vấn Tâm Quỷ các ngươi thường được thu nhận làm chân chạy vặt theo sau đám Quỷ Sai. Nếu không nhận ra hương vị khí tức Âm Đức lực lượng, vậy thì quá vô dụng”
Khẽ gật đầu công nhận, Vấn Tâm Quỷ vê cằm nghi hoặc hỏi:
“Chứng tỏ ngươi chính là gã tập sự trong lời đồn. Đã như vậy ngươi còn săn lùng ta làm gì? Phải biết tại Âm Phủ ta là phụ tá cho Quỷ Sai đại nhân, chúng ta có thể xem như cùng hội cùng thuyền. Hơn nữa ta chỉ đụng tới ác nhân, đáng lý ngươi không nên săn ta mới phải”
Bĩu môi khinh thường ra mặt, Cao Cường đáp lại đầy mỉa mai:
“Đã bắt đầu ăn tim người để thoả mãn cơn đói, sớm muộn gì thứ sâu bọ nhà ngươi cũng sẽ đụng tới cả những kẻ vô tội. Hơn nữa tại dưới kia ngươi có là phụ tá cho thập điện diêm la cũng vô dụng, đã dám chạy lên dương gian làm loạn thì kết cục chỉ có một, đó là chết”
Khuôn mặt hiện lên vẻ giận dữ, Vấn Tâm Quỷ nghiến răng nói:
“Như vậy ngươi là nhất quyết đuổi tận giết tuyệt? Không thể châm chước mà thả cho ta một con đường sống ư? Ta biết ngươi dư thừa khả năng đày ta trở lại Âm Phủ”
Nhếch miệng khẽ cười một tiếng, Cao Cường thản nhiên nói:
“Tiễn ngươi xuống lại dưới kia chẳng khó khăn gì. Có điều ngươi phải thành thật trả lời ta vài vấn đề. Đáp án để ta hài lòng coi như xong, nếu không thì rất xin lỗi a”
Nhìn nụ cười đểu giả của gã tập sự trước mắt, Vấn Tâm Quỷ trong lòng cay cú muốn chết đi sống lại.
Thành thật để mà nói thì Vấn Tâm Quỷ chẳng có nửa xu e ngại gã tập sự nhãi nhép này. Nếu phải chiến một trận, Vấn Tâm Quỷ tự tin giây lát liền giành phần thắng.
Thế nhưng ban nãy có một cỗ thần thức cường đại khủng bố quét tới dò xét. Có thể nói là cường đại đến nỗi doạ cho Vấn Tâm Quỷ thiếu chút nữa bạo liệt nhục thân.
Đã thế nhân loại cường đại kia còn chẳng thèm che đậy khí tức, thành ra khi kẻ đó mang theo gã tập sự đến nơi này, Vấn Tâm Quỷ liền ngay lập tức đánh hơi thấy.
Nói thật là bị cường giả siêu cấp nhìn chằm chằm, rất muốn chạy trốn nhưng Vấn Tâm Quỷ hiểu rằng đó chỉ là việc làm dư thừa, nó liền xác định chết chắc luôn rồi.
Chẳng qua sau đó ngửi thấy mùi Âm Đức lực lượng, Vấn Tâm Quỷ mới nghĩ tới còn nước thì còn tát. Sau cùng nó bình tĩnh trở lại, dự định thoả hiệp một phen.
Nói chung là kẻ đã từng chết một lần, Vấn Tâm Quỷ tất nhiên trân trọng cái mạng nhỏ. Vả lại đã đúc thành nhục thân rồi, tương lai của nó là vô cùng rộng mở.
Vấn Tâm Quỷ tin tưởng hiện tại trở về Âm Phủ, hình phạt phải nhận sẽ không quá nặng. Sau đó rất có khả năng còn được các vị đại nhân trọng dụng hơn hẳn.
Có điều trước mắt phải qua được cửa ải của gã tập sự đáng ghét này cái đã. Vấn Tâm Quỷ trong lòng cầu nguyện Quỷ Thần phù hộ, cố nặn ra nụ cười rồi nói:
“Mời ngươi hỏi, chỉ cần là thông tin ta biết, xin cam đoan sẽ thành thật trả lời”
Nhẹ nhàng gật đầu, Cao Cường nghiêm túc đặt câu hỏi:
“Ta biết quỷ hồn thành công vượt ngục xuất phát từ việc quỷ cai ngục nhận hối lộ. Thế nhưng chỉ một vài quỷ hồn chạy lên dương gian thì còn chấp nhận được, đằng này ồ ạt chạy lên một lúc mấy chục đầu. Đây là điểm hết sức phi lý, có kẻ hỗ trợ các ngươi sao?”
Vấn Tâm Quỷ khuôn mặt thanh tú nồng đậm bất đắc dĩ:
“Đại nhân nào đó âm thầm ra thủ đoạn là cái chắc. Nhưng ngươi muốn biết chính xác là ai thì rất tiếc khi phải nói rằng ta không biết. Khi tìm kiếm khe hở thoát lên dương gian, ta có dò hỏi nhưng đám kia cũng mù tịt. Ta lấy quỷ hồn xin thề đây hoàn toàn là sự thật”
Mi tâm nhíu chặt, Cao Cường đã biết còn cố mà hỏi:
“Nói như vậy các ngươi cũng không biết nguyên nhân được thả ra là gì?”
Vẻ tả mị không còn, Vấn Tâm Quỷ cười khổ trả lời:
“Đúng là đám kia không hề hay biết, bọn chúng thấy có cơ hội vượt ngục là cứ cắm đầu mà chạy thôi. Còn ta không hề bị quản nhốt, chẳng qua tình cờ phát hiện một đám vượt ngục liền len lén chạy theo. Tóm lại ta cũng không biết nguyên nhân vụ việc là gì”
Phất tay cho qua vấn đề này, Cao Cường híp mắt hỏi:
“Vì duyên cớ nào đó mà đám quỷ hồn các ngươi đã biết tới sự tồn tại của ta. Rõ ràng đã biết đang bị phán quan săn lùng, nhưng toàn bộ các ngươi vẫn bám trụ lại thành phố này. Không thể nào là bởi tự tin đánh thắng ta được, vậy lý do thực sự sẽ là gì đây?”
“Là không thể rời đi” – Vấn Tâm Quỷ trả lời với khuôn mặt đắng chát:
“Tân Long là điểm đến đầu tiên khi chúng ta chạy tới dương gian. Để tránh bị bắt trở lại, tất nhiên sẽ phải lập tức chuyển đi nơi khác. Thế nhưng chỉ cần vừa ra khỏi cổng thành, là y như rằng xuất hiện lực hút khủng bố lôi cổ chúng ta trở lại trung tâm thành phố”
“Thậm chí khi chui xuống lòng đất hay bay lên bầu trời còn bị hạn chế trong phạm vi nhỏ hẹp hơn nữa. Cái này rõ ràng là một loại phong ấn lực lượng, đem đám quỷ hồn chúng ta triệt để vây nhốt tại nơi đây. Thực ra đến giờ ta đã phần nào đoán ra được lý do”
Sau một hồi trình bày dài dòng văn tự.
Vấn Tâm Quỷ ánh mắt chứa đựng đa dạng sắc thái nhìn hắn chằm chằm.
Có sợ hãi dè chừng, có ước ao ghen tị, nhưng đậm nét nhất thì phải kể tới tận cùng oán hận.