Mất gần ba tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ, Cao Cường với nhóm Hoàng Đại Hùng mới hoàn tất việc đào móc hố sâu hơn 7 mét. Độ rộng cũng từ hơn 20 mét lên hơn 30 mét vuông.
Sau khi dọn dẹp cẩn thận, tại trung tâm hố liền lộ ra một cỗ quan tài đá màu xanh rêu. Thể tích lớn hơn rất nhiều so với loại quan tài thông thường. Hơn nữa trên bề mặt ký hoạ chằng chịt linh văn đồ án đỏ tươi như máu, nhìn là biết không phải thứ tốt đẹp gì cho kham.
Leo lên khỏi hố, Hoàng Đại Hùng đánh cái rùng mình nói:
“Mẹ nó, lạnh chết khiếp. Cỗ quan tài này quá tà môn”
Lâm Tiểu Tùng ở một bên xoa xoa tay, gật đầu tán đồng:
“Đúng là lạnh lẽo thật, gỡ chút đất xuống mà rét run”
Đưa tay xoa xoa tóc gáy, Đỗ Khải ngại ngùng lên tiếng:
“Ta cũng thấy rất lạnh, may mà không phải ở dưới đó”
Hắn vừa nói dứt lời, liền bị Hoàng Đại Hùng quay sang kẹp cổ rồi mắng xa xả. Lâm Tiểu Tùng tất nhiên không chịu kém cạnh, ngay lập tức chạy tới đấm đá túi bụi.
“Lạnh bà nội cha ngươi, giả dối cho nó quen thân đi.. Bốp bốp..”
“Không nghĩ tới Đỗ Khải ngươi còn dối trá hơn cả ta.. Bành bành..”
“Ta thấy lạnh thật a, lạnh từ linh hồn. Hai tên khốn các ngươi phải tin tưởng ta a..”
Không chút đếm xỉa ba gã đội viên dở hơi này, Tiêu Diễm Phượng tiếp cận miệng hố, lặng lẽ quan sát Cao Cường phía dưới đang xếp đặt đủ thứ đồ vật đông tây.
Đúng lúc này Diên Lộc thông qua ống nhòm biết được đã đào đất xong, liền chạy trở vào. Hắn đi tới sóng vai cùng Tiêu Diễm Phượng, hiếu kỳ quan sát tình huống.
Có điểm tò mò, Tiêu Diễm Phượng nhỏ giọng dò hỏi:
“Tiểu Lộc, ngươi xem hiểu hắn bày thứ gì sao?”
Mặt mũi đầy bất đắc dĩ, Diên Lộc thẳng thắn lắc đầu:
“Ta có được học đến phương diện này đâu mà hiểu. Nhưng chắc hẳn hắn đang bày là một loại trận đăng trừ tà giống như trong điển tịch thường hay nhắc đến”
Tẩm quất Đỗ Khải một trận đã đời, Hoàng Đại Hùng chạy tới nhìn xuống, làu bàu góp vui:
“Mấy ngọn nến bé tẹo kia liệu có đáng tin không? Ta nhìn sao cũng không thấy điểm nào cường đại”
Lâm Tiểu Tùng khá mẫn cảm với cụm từ “bé tẹo”, đi tới liền đối Hoàng Đại Hùng hừ lạnh:
“To lớn mà ngu ngốc thì lại có ích lợi gì? Ta dám chắc những ngọn nến nho nhỏ kia phi thường lợi hại. Ngốc tử ngươi dám cùng ta đánh cuộc một trận không?”
Đưa tay vân vê cằm, Hoàng Đại Hùng không hiểu học được từ ai dáng vẻ đăm chiêu. Hắn đứng đó híp mắt nhìn dưới hố thật lâu, sau mới phất tay thản nhiên nói:
“Không cược, không có hứng thú”
“Ồ” – Diên Lộc ánh mắt cổ quái, quay sang đối Hoàng Đại Hùng hỏi: “Hùng ca, ta thấy ngươi hứng thú lắm mới đúng. Ngọn gió độc nào khiến ngươi làm trái lương tâm thế này?”
Dưới ánh mắt tò mò của cả đám, Hoàng Đại Hùng trở lại nguyên hình, hắc hắc cười nói:
“Tiểu tử này lắm trò quỷ dị, ta sợ bị thua oan, không cược là tốt nhất đấy”
Trong khi mấy người đứng bên trên cười nói rôm rả, thì ở phía dưới hố, Cao Cường cũng hoàn tất việc bày ra Cửu Tinh Diệt Thi Đăng.
Khác biệt lần diệt trừ Ngạ Quỷ, trận đăng này bày theo bố cục ngôi sao chín cánh. Hơn nữa số lượng nến tại mỗi đỉnh tăng thành 10.
Tiếp theo Cao Cường đem rải một đống Địa Lôi Phù xung quanh quan tài đá. Tính toán phải lên tới cả trăm tấm chứ không ít ỏi đâu.
Sau cùng là mồi lửa châm toàn bộ 90 ngón nến, xong xuôi hắn mới yên tâm leo lên trên hội tụ cùng với nhóm của Tiêu Diễm Phượng.
Nhìn chằm chằm phía dưới một hồi, Hoàng Đại Hùng cau mày hỏi:
“Chỉ bày biện mỗi thế thôi sao? Không còn gì nữa à?”
Không rảnh giải thích vớ vẩn, Cao Cường lôi tiếp một đống phù lục, phân chia cho ba người Diên Lộc với Lâm Tiểu Tùng và Đỗ Khải rồi nói:
“Đây là Hoả Cầu Phù cùng Thiên Lôi Phù, có tính khắc chế tà vật rất cao. Các ngươi thuộc tính không phù hợp công kích cương thi, liền dùng những thứ này thay thế đi. Cứ nhắm nó mà ném nhiệt tình vào, đừng có tiết kiệm linh tinh vớ vẩn”
Đến lượt Tiêu Diễm Phượng và Hoàng Đại Hùng, hắn cũng phát cho họ mỗi người chục tấm phù lục:
“Hai người các ngươi chủ yếu là công kích, ngăn chặn không để cương thi thoát được khỏi hố. Cầm thứ này ném tới khiến nó tê liệt, sẽ hạn chế được phần nào tốc độ của nó. Có điều hai ngươi cẩn thận đừng rơi hố, kẻo lại ăn không tiêu đâu”
Hoàng Đại Hùng bĩu môi, đầy nghi ngờ nói:
“Ngươi cứ bày vẽ lắm chuyện, mở nắp ra rồi cả đám bu lại đánh hội đồng có phải nhanh hơn không?”
Có chút bó tay tên ngốc này, Cao Cường ngán ngẩm nói:
“Cảm thấy thích thì ta sẵn sàng tạo điều kiện để ngươi cả nó đơn đấu. Sau đó ngu xuẩn ngươi có nhiễm thi độc rồi biến thành cương thi cũng đừng trách móc gì rồi”
“Ách..” – Hoàng Đại Hùng giật nảy cả mình, vội vàng xua tay như quạt chả:
“Thôi, cứ theo kế hoạch của ngươi mà làm đi. Thi độc gì đó vừa nghe đã biết không phải thứ dễ chơi rồi”
Vẫn giữ yên lặng, Tiêu Diễm Phượng bỗng thở dài nói với Hoàng Đại Hùng:
“Ngốc tử ngươi càng lắm mồm càng thể hiện ra bộ mặt ngốc ngếch. Không cần tự làm khó bản thân, ngươi cứ ngốc ngốc như bình thường cũng không ai chê cười”
Hoàng Đại Hùng: “…”
Cũng rất muốn bật cười, nhưng hiện tại không phải lúc để vui đùa. Cao Cường liền vỗ vỗ tay để thu hút sự chú ý, sau đó tiếp tục tiến hành an bài:
“Lâm Tiểu Tùng và Đỗ Khải án ngữ tại tây vị, Hoàng Đại Hùng cố thủ đông vị. Tiêu Diễm Phượng đứng tại bắc vị, phần ta và Diên Lộc sẽ trấn giữ nam vị. Quan tài mở nắp, mọi người cứ toàn lực mà công kích là được. Có điều chú ý đừng để phá hư trận đăng phía dưới kia”
“Được” – Cả nhóm đồng thanh đáp lại.
Cao Cường gật đầu phất tay ra hiệu để mọi người đi tới vị trí vừa an bài. Bản thân mau chóng triệu hồi ra phi kiếm, thuận tiện đối Diên Lộc dặn dò thêm:
“Không cần phải khẩn trương, càng không cần gấp gáp. Ngươi nhớ nhắm cho chuẩn xác rồi hãy ném, kẻo đánh trúng trận đăng thì lại phát sinh một đống phiền toái”
Diên Lộc ngay tức thì vỗ ngực hứa hẹn:
“Khó khăn lắm mới có cơ hội sánh vai tác chiến với mọi người. Ta sẽ trân trọng, yên tâm đi”
Nhìn trông gã ngốc này cầm xấp phù lục mà hưng phấn phát run là đủ hiểu háo hức thế nào rồi. Nghĩ ngợi thoáng qua, Cao Cường liền đưa tay vỗ vai khích lệ:
“Phù lục ta phân phát cho ngươi số lượng nhiều nhất đó, thoải mái thể hiện tài năng đi. Khi nào ném hết thì hô lên, ta cấp thêm cho mấy trăm tờ, tha hồ đập phá”
“Được” – Diên Lộc dõng dạc hô một câu, tự tin bước tới phía trước, tư thế sẵn sàng cho cuộc chiến.
Cao Cường đánh mắt ra hiệu với những người còn lại xong, xác định bọn họ đã chuẩn bị tốt, liền ném phi kiếm lên không trung, hai tay chắp lại “kháp kháp” thủ ấn.
Phi kiếm lơ lưng trên không trung, theo thủ ấn pháp quyết của hắn, từ nhỏ bé như một chuôi chuỷ thủ, giây lát biến dài lớn như thanh trường kiếm thông thường.
“Xoẹt.. xoẹt.. tạch.. tạch..” – Lôi hệ linh khí bốn phương tám hướng tề tụ về, phút chốc lôi quang lập loè quấn quanh, đem phi kiếm phát sáng rực rỡ chói cả mắt.
Cao Cường cẩn thận hô lớn nhắc nhở:
“Chuẩn bị sẵn sàng cả đi”
Diên Lộc một bên hưng phấn thúc dục:
“Đã sẵn sàng, tới luôn a..”
Bình vôi góp mặt cho đủ quân số mà hung hăng quá vậy? Vậy mà hôm nọ còn vỗ ngực tuyên bố ta đây cái gì không quá ưa thích đánh đánh giết giết đâu?
Nghĩ có điểm buồn cười, xong trước mắt không tiện vui đùa nên Cao Cường đành nín nhịn.
Hắn máu chóng hoàn tất “kháp kháp” thủ ấn pháp quyết, rồi phất tay chỉ tới cỗ quan tài đá tại dưới hố:
“TRẢM..”
“Sưu..” – Theo động tác của hắn, phi kiếm hoá thành tia chớp sắc lẹm chém thẳng xuống nắp quan tài.
“KHANH..”
Va chạm tạo thành thứ âm thanh chát chúa, đi kèm với lôi quang hoà lẫn hoả hoa bắn văng tung toé. Xong có thể thấy được quan tài này cứng rắn quá thể quá đáng. Phi kiếm chém xuống ngoài chuyện đem lôi quang lan ra bao bọc lấy quan tài, thì ngay cả một vết xước cũng chẳng lưu lại nổi.
Phất tay đem phi kiếm lần nữa phiêu phù trên không, Cao Cường tiếp tục “kháp kháp” thủ ẩn pháp quyết:
“TRẢM.. TRẢM.. TRẢM..”
“KHANH.. KHANH.. KHANH..”
Liên tiếp ba lần thi triển phi kiếm thuật chém xuống, Cao Cường thông qua phi kiếm đem lôi điện chi lực phủ kín lấy cỗ quan tài. Tất nhiên không phải yếu còn cố gắng ra gió, hắn đây là muốn lợi dụng đặc tính ăn mòn của Ám Lôi, từng chút phá hư linh văn đồ án khắc hoạ trên bề mặt quan tài.
Phất tay đem phi kiếm thu hồi, Cao Cường chăm chú nhìn quan tài, thuận tiện lên tiếng hướng mọi người giải thích một phen:
“Lôi điện đang mau chóng bào mòn linh văn, chẳng mấy chốc thứ nằm bên trong quan tài sẽ thức tỉnh. Mọi người đề cao cảnh giác một chút”
Hoàng Đại Hùng khó chịu ra mặt, làu bàu cau có nói:
“Sao lâu vậy a? Ta chuẩn bị tư thế muốn ườn hết cả người rồi”
Tiêu Diễm Phượng quay sang liếc xéo, lạnh nhạt nói:
“Ngốc tử ngươi mỏi mệt, có cần đội trưởng ta đây tẩm quất cho?”
Rùng mình liên tục, Hoàng Đại Hùng ra sức lắc đầu:
“Báo cáo đội trưởng, ta không thấy mệt mỏi cái gì hết, đang tinh thần no đủ đây này”
“Tới..” – Đúng lúc này Diên Lộc hét toáng lên, mắt nhìn chằm chằm quan tài đá. Hai tay nắm phù lục thoáng điểm căng thẳng nên xiết có hơi nhiều sức.
Đám người nghe vậy liền lần nữa tập trung nhìn xuống, mới thấy được cỗ quan tài đang không ngừng rung lắc, với tần suất càng lúc càng biến lớn hơn.
“Cạch..” – Một tiếng động khô khốc vang lên.
Lôi điện phủ kín trên quan tài bỗng phát nổ liên hồi. Lôi quang vốn dầy đặc sáng rực, lúc này lu mờ đi thấy rõ. Chẳng mấy chốc cả đám nhìn ra là do có thứ khí thể màu đen đang đem lôi điện tiêu hao nên mới diễn ra tình huống này.
Mà khí thể màu đen là trào ra từ cái khe hở rất mảnh, do nắp quan tài nay đã bị hé mở.
“Cạch..” – Lại một tiếng động khô khốc nữa vang lên.
Nắp quan tài dịch chuyển thêm một chút, khí thể màu đen trào ra càng thêm nồng nặc. Xong điểm đáng chú ý là từ khe hở thò ra bàn tay thô to mọc đầy lông màu xám. Nếu để so sánh thì trông na ná với bàn tay của loài đười ươi.
Khác biệt là tại mỗi đầu ngón tay đều mọc dài móng vuốt đen bóng sắc nhọn. Khỏi cần thi độc bộc phát, chỉ cần bị bộ móng vuốt này cào cho một trảo là đủ chết toi rồi. Đêm nay trời không có gió mà cả đám vẫn cứ là rét run cầm cập.
Cao Cường hai mắt híp lại, tay lần nữa “kháp kháp” thủ ấn, hoàn thành liền chỉ xuống dưới quát:
“TRẢM..”
“SƯU…” – Phi kiếm hoá thành một vệt tử quang, nhắm thẳng bàn tay thập thò kia mà chém tới.
“XOẸT..” – Không chút huyền niệm, phi kiếm liền xuyên thấu mu bàn tay đầy lông lá màu xám ngoét kia. Từ vị trí bị đâm không ngừng tuôn ra dịch lỏng đen đúa tanh hôi.
Đám người đứng nhìn bỗng dưng thấy có chút thương hại, tay đứt thì ruột sót đấy a.