Dương Gian Phán Quan

Chương 153: Cửu đầu xà liều mạng




Cửu đầu xà rốt cuộc cũng lê cái hình thể quái dị của nó lên tới bờ. Không khác biệt với những mô tả của Cao Cường là mấy. Có hay chăng trên thân thể nó xuất hiện hơi bị nhiều mang hô hấp, thành ra nhìn trông càng thêm phần dị dạng.

Mỗi tiểu đội Cấm Quân gồm có 5 người, gạt Diên Lộc sang một bên, hai đội gộp lại vừa đủ nhân số đối chiến với chín cái đầu rắn.

Đã sớm bàn bạc từ trước, cho nên cửu đầu xà vừa lên tới bờ, Tiêu Diễm Phượng và Lâm Hùng liền nhào tới tấn công phủ đầu.

Tiêu Diễm Phượng vung tay đánh ra một hoả quyền bốc cháy hừng hực. Nhiệt độ theo một quyền này tăng lên chóng mặt, bá đạo đến nỗi khiến nước trong ao bắt đầu bốc hơi.

Lâm Hùng từ hông rút ra căn đoản côn. Được khí quán thâu, đoản côn chớp mắt biến dài, tới hai mét rưỡi thì dừng lại. Kế đó Lâm Hùng liền nhắm cửu đầu xà quật mạnh xuống.

Từ đầu côn, hoàng khí ngoại phóng ra ngoài, hoá thành cột trụ đá thô to. Nện xuống với động tĩnh không hề nhỏ, thuận tiện để cho Cao Cường biết được Lâm Hùng chủ tu Thổ hệ.

Cửu đầu xà không có nửa xu gấp gáp, hai trong số chín chiến đầu há miệng ra, hư không trước miệng nó liền ngưng tụ một chuỗi linh văn màu lam, chúng kết nối với nhau thành một vòng tròn đồ án.

Cửu đầu xà như thể đang chơi trò xếp hình, khiến các linh văn thoáng có sự biến đổi vị trí. Kế đó hai vòng tròn đồ án liền hoá thành lốc xoáy thuỷ tiễn bắn vọt ra đối kháng với hoả quyền và thạch côn.

“Oành.. Oành..”

Hai tiếng nổ rung trời vang lên, thuỷ tiễn với hoả quyền và thạch côn giằng co khá lâu trên không trung. Đến sau cùng thì rủ nhau tiêu thất chẳng còn thấy còn bóng dáng.

Thời gian chỉ khoảng 15 giây, xong đã đủ để nhóm đội viên tụ thế đánh ra một kích toàn lực. Quyền ấn chưởng ẩn, đao quang kiếm ảnh, tràng cảnh nhìn đủ hoành tráng.

Bắt mắt nhất vẫn cứ là Hoàng Đại Hùng, mặt hàng này nghiến răng nghiến lợi đánh ra một quyền. Ngưng tụ ra hoàng kim quyền ấn có kích cỡ xấp xỉ chiếc Hummer hắn lái.

Lâm Tiểu Tùng và Đỗ Khải thì ra đòn xảo trá hơn chút. Đợi cho quyền ấn chói chang của Hoàng Đại Hùng vọt lên trước cản trở tầm nhìn, bọn họ mới xuất một kiếm một đao ẩn dấu theo sát sau. Lâm Tiểu Tùng dùng kiếm và chủ tu mộc hệ, Đỗ Khải thì là băng hệ tu sĩ dùng đao.

Tiểu đội của Lâm Hùng màu sắc cũng xanh đỏ vàng các loại, xong lại có một đặc điểm thống nhất đó là toàn bộ đều dùng côn bổng. Thành ra nhìn sang liền thấy gậy gộc bay đầy trời, và với việc nhiều màu sắc nên dễ liên tưởng tới món bỏng gậy bán đầy trước cổng trường học.

Cửu đầu xà vẫn như cũ vô cùng bình tĩnh, lần này chín cái đầu của nó đồng loạt há miệng, kèm theo đó là chín chuỗi linh văn đồ án ngưng tụ thành.

Khác biệt là không có bắn ra thuỷ tiễn như trước, chín chuỗi linh văn đồ án sáng rực lên, hoà tan lẫn nhau tạo thành một tấm màn chắn rộng lớn.

“Oành.. Oành.. Oành..”

Toàn bộ công kích của mọi người đều đánh lên tấm chắn này, bao gồm cả Tiêu Diễm Phượng cùng với Lâm Hùng vừa mới một lần nữa xuất thủ.

Xong đến cuối cùng vẫn là không phá huỷ được màn chắn do cửu đầu xà triển khai. Hay nói thẳng chỉ tạo thành gợn sóng lăn tăn không đáng kể.

Bị phá bĩnh khiến nội thương không hề nhẹ, vậy mà cửu đầu xà không chút nào dấu hiệu chịu thua kém. Có thể suy ra lúc toàn thịnh nó thực lực trâu bò như thế nào rồi đấy.

Thế nhưng vẫn tập trung quan sát nãy giờ, Cao Cường nhận ra được hơi thở của cửu đầu xà càng lúc càng nặng, chứng tỏ nó không hề ổn như những gì đang thể hiện ra.

“Này, đỡ giúp ta một tay với, mỏi quá” - Đột ngột bên tai vang lên tiếng Diên Lộc cầu cứu.

Cao Cường theo hướng giọng nói nhìn tới thì thấy mặt hàng này là bị dư ba của cuộc chiến thổi bay về phía sau. Lúc này hai tay ôm chặt lấy thân cây dừa, hai chân bay phần phật theo gió. Dư ba trùng trùng tạt tới, Diên Lộc mặt mũi liền méo mó biến ảo trông đến là khổ sở.

Chậm rãi đi tới, Cao Cường đối Diên Lộc hỏi:

“Nếu không ngươi rời đi trước?”

Ra sức lắc đầu, Diên Lộc đáp đầy kiên quyết:

“Cơ hội được xem trận chiến như này là không nhiều. Rời đi thì quá đáng tiếc”

Nghĩ cũng phải, Cao Cường liền nhấc Diên Lộc lên, rồi đi thẳng hướng tới cây cột điện. Sau đó mặc kệ gã kêu la ra sao, Cao Cường cứ thế dùng dây thừng trói chặt Diên Lộc vào cột điện.

“Giờ liền tốt rồi, không lo bị dư ba thổi bay” – Cao Cường hắc hắc cười nói, thuận tiện vỗ lên bả vai của Diên Lộc vài cái, rồi quay người rời đi.

Tại vòng chiến lúc này, bởi cửu đầu xà chủ động dựng lên tầng lớp phòng ngự dày đặc, thành ra hai tiểu đội Cấm Quân khó lòng triển khai trận hình chiến thuật đặc biệt. Bọn họ chỉ có thể chia ra làm hai hướng rồi cứ thế ra sức công kích tới màn chắn.

Trước hàng loạt công kích như vũ bão của phe Cấm Quân, cửu đầu xà chỉ làm duy nhất một việc đó là há miệng thi triển yêu thuật củng cố màn chắn. Nhìn thì tưởng nó ý đồ dùng phòng thủ đánh tiêu hao chiến, nhưng thật ra không chỉ đơn giản như vậy.

Có thể nói đúng với bản tính của loài xà, nó gian xảo vô cùng.

Vừa củng cố màn chắn, vừa rít gào rống giận, mục đích là để kéo dài thời gian cũng như che đậy việc nó đang dùng yêu thuật chữa trị thương tổn.

Cao Cường dùng thần thức quan sát hết sức cẩn thận mới phát hiện ra được một chuỗi linh văn đồ án rất nhỏ đang ẩn dấu dưới vùng bụng của nó.

Cứ cái đà này, khi hai bên khí lực đều cạn, đến lúc đó với lợi thế nhục thân vượt trội thì cửu đầu xà muốn đảo ngược lại thế trận là không quá khó.

Hiểu được điểm này, Cao Cường làm sao có thể đứng chơi được nữa.

Vả lại hắn cũng đang háo hức kiểm nghiệm một thứ, mà cái thứ này vừa ngộ ra tức thì mà thôi.

Tinh thần tập trung cao độ, hai tay đồng loạt “kháp kháp kháp”. Rõ ràng là thủ pháp Lôi Thuật Nhất Tiễn, xong lần này Cao Cường dùng tới cả hai tay.

Không những thế, khi hai ngón chỏ đồng loạt đưa lên, vậy mà giống như cửu đầu xà thi triển yêu thuật, mỗi ngón chỏ ngưng tụ ra một vòng linh văn đồ án.

Khác biệt là linh văn đồ án Cao Cường ngưng tụ ra có máu tím sẫm, hơn nữa chỉ là một vòng linh văn mang hoạ tiết mũi tên quấn quanh tia chớp lôi điện. Chứ không phải một chuỗi phức tạp gồm nhiều loại linh văn đồ án như khi cửu đầu xà thi triển yêu thuật.

Không rảnh đi so sánh dư thừa, Cao Cường đem hai ngón chỏ chập lại với nhau. Cẩn thận khống chế để hai vòng linh văn chậm rãi dung hợp làm một. Chẳng phải gì nhiều nhặn to tát cả, nhưng chỉ mỗi thế cũng đã đủ để uy thế tăng cường không chỉ gấp đôi.

Đến lúc này Cao Cường đã phần nào lý giải phương thức để thi triển ra thuật pháp một cách đúng nghĩa.

Tóm lại chỉ vận dụng chân khí và tinh thần ý niệm là chưa đủ. Mà còn bao hàm cả sự thân cận với linh khí trong không gian, cùng với khí huyết nhục thân nữa.

Khi quan sát cửu đầu xà thi triển yêu thuật, nhìn ra hai điểm bản thân còn thiếu sót. Chẳng quản chủng tộc khác biệt, Cao Cường liền thử nghiệm xem sao.

Kết quả như nào thì đã rõ, đáng mừng là thi triển với phương thức mới này cũng chẳng hề hao tốn nhiều chân khí hơn. Có thể thấy lợi ích khá là nhiều mặt.

Tạm thời gạt bỏ suy nghĩ cá nhân, Cao Cường đưa hai ngón chỏ nhắm thẳng hướng cửu đầu xà:

“Lôi - Thuật - Nhất - Tiễn” 

Vòng tròn linh văn đồ án loé sáng..

“UỲNH..”

Sau một tiếng nổ trầm đục, vòng tròn linh văn liền hoá thành lôi tiễn có đường kính tương đương bắp tay. Bay theo hình xoắn ốc, nã thẳng tới màn chắn với tốc độ nhanh như chớp.

Nhanh đến nỗi hai nhóm Cấm Quân còn chưa hết giật mình thì lôi tiễn đã đụng vào màn chắn.

“Két.. két.. két..” – Lôi tiễn xoắn ốc như thể mũi khoan miệt mài, không ngừng tạo ra âm thanh ma sát nghe chói cả tai, ghê cả răng.

Thấy hai nhóm Cấm Quân đứng đực ra đấy, Cao Cường tức giận gào lên:

“Các ngươi óc lợn cả lũ à? Có nhớ lúc này là lúc nào không?”

Nghe vậy cả đám choàng tỉnh, và mặc dù rất muốn mắng cho hắn một trận, xong phải ưu tiên đánh phá tầng phòng ngự của cửu đầu xà, cho nên bọn họ tạm thời nhịn xuống.

Trong khi hai nhóm đội viên vẫn ra sức công kích như trước đó, Tiêu Diễm Phượng và Lâm Hùng thì bày ra tư thế tụ lực. Không khó để nhận ra ý đồ của hai người họ là cái gì.

Màn chắn bắt đầu xuất hiện những dấu vết rạn nứt. Cửu đầu xà hoảng hốt ra sức thi triển yêu thuật tu bổ nhưng kỳ quái là tốc độ phục hồi khống sánh kịp với tốc độ bị phá hư. Tiêu Diễm Phượng và Lâm Hùng vì thế nảy ra ý định dồn lực chờ màn chắn sụp đổ liền thả một kích tất sát.

Tình huống không thể chữa trị màn chắn, để cửu đầu xà luống cuống. Chín cái đầu đồng thời suy nghĩ mà vẫn không tài nào hiểu nổi vì sao chỉ sau một kích thuật pháp của nhân loại nhỏ bé kia màn chắn yêu thuật của nó liền ra vấn đề? Lại còn cố gắng tu bổ hết sức mà không được?

Mà cái nhân loại khốn nạn này còn chưa biết đủ? Tiếp tục lại “kháp kháp kháp” nữa rồi?

“UỲNH..” – Lại một tiếng nổ trầm đục nữa vang lên.

Tiếp tục một xoắn ốc lôi tiễn xạ ra, tốc độ nhanh đến nỗi nện trúng màn chắn rồi thì âm thanh xé gió mới chịu vang lên. Diễn biến này đến Cao Cường còn kinh ngạc gần chết.

“Két.. két.. két..”

Phát lôi tiễn thứ nhất, cộng với bảy người đội viên công kích triền miên, đã đủ khiến cửu đầu xà muốn phun máu lắm rồi. Giờ bồi thêm một lôi tiễn nữa, chín cái đầu rắn của nó liền nổi đầy gân. Không hề sai, da dày còn bao bọc lớp vảy siêu cứng nhưng mà vẫn cứ nổi gân.

Màn chắn chỉ sợ khó giữ được lâu, nội thương thì chưa phục hồi được mấy. Trong khi bên địch có hai kẻ đang chờ đợi thời cơ tung ra đại chiêu. Cửu đầu xà biết rằng đại sự không ổn, phút chốc chín nhân hai bằng mười tám tròng mắt của nó chiếu xạ nồng đậm hung quang.

Ánh mắt đầy hoang dã này còn đại diện cho cái gọi là liều mạng.

Hay nói thẳng ra là cửu đầu xà quyết định thiêu đốt sinh mệnh để liều chiến tìm đường sống.

Tình huống này cũng không hiếm lạ gì, dù sao đứng trước cửa tử thì cái gì cũng phải đem bán. Vả lại yêu tộc tuổi thọ vốn dài vô cùng, thiêu đốt một chút chẳng vấn đề gì.

Khí tức từ cửu đầu xà toả ra bất chợt mãnh liệt gấp vài lần, sự áp bách đến bất ngờ khiến nhóm bảy người đội viên tức thì khựng hết cả lại, chuỗi tấn công liền đình chỉ.

Tiêu Diễm Phượng và Lâm Hùng nhận ra tình huống gì, vội vàng xuất thủ sớm trước thời hạn. Bản thân Cao Cường cũng lần nữa kháp chỉ, có điều lần này thủ pháp biến đổi khác đi đôi chút. Nói tóm lại ở giây phút khẩn cấp này, cả ba hiểu rằng không thể giữ lại gì nữa rồi.