Dương Gia Vĩ Em Yêu Anh!

Chương 16: Tạo cơ hội




" Người đó là ai vậy? " Dương Gia Vĩ nhìn chằm chằm vào người con trai đang đi vào phòng mà Kiều Linh Nhi lúc nãy đã vào trước, anh quay sang hỏi Triệu Mai. Cô lúc này không lên tiếng chỉ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người đó, cho tới khi bóng người đã khuất sau cánh cửa cô vẫn không dời mắt, cũng đã rất lâu rồi cô không được gặp anh. Thấy bộ dạng Triệu Mai như vậy Tuấn Phong đành lên tiếng trả lời thay cô: " Đó là Nam Kỳ, là người đứng đầu của tổ chức Hắc Đạotrong thế giới ngầm, là thuộc hạ tin cậy của Linh Nhi ".

Dương Gia Vĩ lúc này mới nhớ ra lần trước trong bữa tiệc ăn mừng hợp đồng mới thành công anh đã thấy Kiều Linh nhi và người tên Nam Kỳ này nói chuyện với nhau nhưng lúc đó cô chỉ nói với anh, anh ta là người trong thế giới ngầm không ngờ anh ta lại là thuộc hạ tin cậy của cô.

********************************

Trong phòng Vip 2

Căn phòng tối đen chỉ có le lói một chút ánh sang đủ để nhìn thấy những tấm bia ngắm bắt, xung quanh căn phòng có rất nhiều loại súng khác nhau và tất cả đều là loại mới nhất, tiên tiến nhất trên thị trường, bốn bức tường và cửa ra vào đều được làm bằng những vật liệu cách âm rất tốt, đấy là phòng tập bắn súng của Kiều Linh Nhi và cũng là nơi gặp mặt với những người trong thế giới ngầm. Nam Kỳ đẩy cửa đi vào Kiều Linh Nhi đứng quay lưng về phía anh, trên tay cô đang cầm một khẩu súng mới nhất hiện nay, tay cô vẫn dương lên ở tư thế bắn, thấy có người bước vào cô biết là người kia đã tới nhưng vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu nhìn thẳng vào tấm bia, Nam kỳ: " Chị đại, tôi đã tới "

Kiều Linh Nhi: " Ừ " một tiếng nhưng vẫn không quay người lại, Nam Kỳ theo cô đã lâu nên cũng biết cách nói chuyện của cô, anh đi thẳng vào vấn đề chính: " Chị đại theo thông tin mới nhất mà tổ chức thu thập được thì xác định người gặp phu nhân cuối cùng quả thực không phải là Minh Thư mà là một người khác, ông ta sau cái chết của phu nhân thì đã biệt tăm không rõ tung tích, cứ như là bốc hơi mất vậy, nhưng gần đây có người trong tổ chức đã phát hiện ra ông ta hiện tại đang ở thành phố này", Kiều Linh Nhi nghe Nam Kỳ báo cáo xong cô khẽ nhíu mày: ' Quả thật không phải bà ta làm sao? nhưng bà ta là người có động cơ nhất trong chuyện này nếu không phải bà ta thì còn ai có ý định muốn hại mẹ cô nữa chứ? bao nhiêu năm nay cô đã bỏ ra bao nhiêu công sức để tim ra bằng chứn kết tôi Minh Thư, cô cũng suy nghĩ tới việc bà ta không đích thân ra tay mà đã thuê người làm việc này, nhưng cô quả thật không tìm ra bằng chứng, hơn nữa trong thời gian đó bà ta đi công tác cùng ba cô, bà ta có chứng cớ ngoại phạm còn việc bà ta có thuê người hay không thì cô cũng đã điều tra nhưng không có kết quả, hôm nay Nam Kỳ lại mang tới tin tức nói rằng kẻ đứng sau vụ việc này là một người khác, cô quả thật cũng đã nghĩ tới khả năng có người khác hại mẹ cô nhưng theo như điều tra ban đầu thì mẹ cô không hề kết tội với ai hơn nữa bà xưa này nổi tiếng là người hiền hậu, nhân từ trước nay đều sống rất tình nghĩa với tất cả mọi người thật sự là không thể đoán ra người đó là ai ' sau một hồi suy nghĩ lan man Kiều Linh Nhi lên tiếng: " Điều tra bằng được người đó cho tôi, sống phải thấy người chết phải thấy xác, nhất định phải mang bằng được kẻ đó về đây cho tôi"

giọng nói lạnh băng của cô thốt ra kèm theo đó là một viên đạn được bắn ra chúng ngay giữa hồng tâm, cả người cô toát ra sự lạnh lẽo và chết chóc, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào chỗ viên đạn vừa bắn vào, trên đó còn thủng một lỗ nhỏ. Nam Kỳ nhìn bộ dạng cô lúc này bất giác rùng mình: " Chị yên tâm, tôi sẽ đưa người tới nhanh nhất có thể, sẽ không làm chị thất vọng ", Nam kỳ nói với giọng điệu khẳng định. Kiều Linh Nhi bắn liên tục hai phát đạn nữa, cả hai đều trúng vào lỗ đạn ban nãy, cô từ từ hạ tay xuống cất khẩu súng vào kệ sau đó xoay người nhìn về phía Nam Kỳ thấy anh ta đứng bất động nhìn chằm chằm vào chỗ tấm bia bị cô bắn thủng:

" Được rồi đừng nhìn nữa, chúng ta ra ngoài thôi", nghe thấy lời nhắc nhở của cô Nam Kỳ dời mắt nhìn cô nói: " Chị đại trình độ bắn súng của chị ngày càng giỏi, thật sự là hơn tôi rất nhiều đấy " Kiều Linh Nhi không quan tâm tới lời khen ngợi của Nam Kỳ đi lướt qua người anh ta đẩy cửa ra ngoài. Nam Kỳ cũng mau chóng theo sau, hai người bước ra khỏi phòng, đi chừng hai bước Kiều Linh Nhi cảm thấy người đằng sau không đi theo mình cô cũng đoán được anh ta đang nghĩ gì, cô xoay người lại nhìn chằm chằm anh ta: " Có muốn qua đó ngồi một lát không? tôi nghĩ là anh cũng rất muốn nói chuyện với cô ấy phải không? ".

Nam Kỳ nhìn về phía đám người ngồi cách đó không xa, anh nhìn chằm chằm vào cô gái ngồi cùng ba người đàn ônh kia, trong lòng cảm thấy lững lự vô cùng anh không biết có nên qua đó hay không nữa:

" Nhưng tôi biết cô ấy không muốn nhìn thấy tôi, lại càng không muốn nói chuyện với tôi " Nam Kỳ ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Triệu Mai trả lời lại cô, Kiều Linh Nhi nhìn bộ dạng lúc này của Nam Kỳ, cô không khỏi lắc đầu nói: " Không ngờ người đứng đầu của tổ chức Hắc Đạo lại có lúc vì một cô gái mà trở nên lúng túng như vậy thật là... đi thôi theo tôi qua đó, hai người hãy nói chuyện rõ ràng đi, như vậy không tốt hơn sao, cứ tránh né nhau như vậy thì giải quyết được vấn đề sao? ". Nam Kỳ thấy cô nói cũng có lí anh phải nói rõ mọi chuyện với Triệu Mai, xin lỗi cô ấy mong cô tha thứ cho anh, nếu không anh và cô cứ như vậy mãi sẽ không có kết quả tốt, suy nghĩ một hồi Nam Kỳ cuối cùng cũng lấy hết can đảm theo Kiều Linh Nhi qua phía đám người kia.

Triệu Mai thấy Kiều Linh Nhi và Nam Kỳ bước ra khỏi phòng hai người họ nói với nhau gì đó, Nam Kỳ nhìn chằm chằm vào cô khiến cô bối rồi mà quay đầu đi chỗ khác, tuy cô vẫn còn giận anh nhưng cũng rất nhớ anh, từ ngày xảy ra chuyện ngoài ý muốn cô và anh cắt đứt liên lạc, có lần Kiều Linh Nhi cũng đã nói với cô là chị ấy gặp anh và anh đã nói với chị là gửi lời hỏi thăm tới cô lúc ấy quả thật cô cũng rất muốn gặp anh, nhưng vì vẫn còn giận anh và không biết khi gặp sẽ phải đối mặt với anh ra sao? sẽ nói gì với anh? nên đành cho qua, giờ cô thấy anh từng bước từng bước tới gần chỗ cô, hơi thở của cô rối loạn, toàn thân cứng ngắc, trái tim của cô đập dữ dội. Kiều Linh Nhi tiến lại gần rồi lên tiếng: " Tôi còn có việc phải về trước " vừa nói Kiều Linh Nhi vừa nhìn chằm chằm vào ba người đàn ông phía trước, ánh mắt khẽ nheo lại, theo cô bao nhiều năm Tuấn Phong Và Lâm Hải hiểu ý cô muốn nói gì hai người mau chóng đứng dậy, Tuấn Phong nói: " Chúng tôi cũng có việc cần phải giải quyết, xin đi trước ", Dương Gia Vĩ không hiểu lắm nhưng anh cũng biết là Kiều Linh Nhi cố ý dùng ám hiệu đuổi bọn họ đi. Hai người kia dời đi, Kiều Linh Nhi quay sang nhìn Dương Gia Vĩ, cô chưa kịp mở lời thì anh đã đứng dậy đi đến bên cạnh cô: " Chúng ta về thôi ". Triệu Mai không ngẩng đầu lên, cô cứ cúi gặm mặt xuông, Kiều Linh Nhi xoay người nhìn Nam Kỳ vẫn đứng yên tại chỗ, cô đặt tay lên vai anh nhẹ giọng nói: " Tôi chỉ có thể giúp anh như vậy thôi còn chuyện này sẽ ra sao thì anh tự mình cố gắng đi, tốt nhất anh hãy xử lí cho tốt, đừng làm tôi thất vọng ", Nam Kỳ nhìn cô gật nhẹ đầu sau đó đi tới chỗ Triệu Mai ngồi cạnh cô. Kiều Linh Nhi cùng Dương Gia Vĩ mau chóng dời đi để lại không gian riêng cho hai người.