Buổi sáng tại thành phố B, không khí và sắc trời xung quanh bao trùm hương vị và màu sắc của mùa thu.Tại quầy lễ tân của công ty "Tân Duy Phát" một đám người nhiều chuyện đang bàn tán xôn xao về trưởng phòng mới của phòng kinh doanh, hôm nay sẽ tới nhận chức.Để thỏa mãn tính tò mò mà mọi người đã tới từ sớm, đứng đây để xem mặt trưởng phòng mới. Trong lúc chờ đợi nhân vật chính ngày hôm nay xuất hiên, mọi người không ngớt lời bàn tán.
Nhân viên A: " Tôi nghe nói trưởng phòng mới là nữ, là con gái của chủ tịch tập đoàn "Kiều Anh", tập đoàn lớn nhất cả nước".
Nhân viên B: " Vậy sao cô ấy còn tới đây làm việc? tập đoàn nhà cô ấy lớn như vậy không làm việc ở đó mà chạy tới đây làm gi chứ? ". Một nhân viên khác nói xen ngang: " Tôi còn nghe nói cô ấy là mĩ nữ đấy, vô cùng xinh đẹp, có điều tính cách vô cùng lạnh lùng và kiêu ngạo, là một người khó gần".Người bên cạnh tiếp lời: " Cô ấy vừa xinh đẹp, con nhà quyền quý, lại còn tốt nghiệp trường đại học A, tất cả mọi thứ tốt đẹp đều có cả thật khiến người khác không khỏi ngưỡng mộ".Mọi người đều gật đầu đồng ý với lời nhận xét vừa rồi có người còn nói thêm: " Điều kiện tốt như vậy, cớ sao cô ấy lại tới đây làm việc chứ? thật khó hiểu, với số tài sản của nhà họ Kiều đủ cho cô ấy sống cả đời xung sướng ". Trong lúc mọi người đang bàn tán sôi nổi thì cách đó không xa vang lên giọng nói lạnh lẽo: " các người tụ tập ở đây bàn tán cái gì? Còn không mau đi làm việc đi? Có biết giờ là mấy giờ rồi không hả? Đây là công ty chứ không phải nơi cho mấy người buôn chuyện".ngừng một lát Dương Gia Vĩ nhìn đám nhân viên đang ngơ ngác nhìn anh ta, không ai nói gi cứ ngẩn ra nhìn chằm chằm, Dương Gia Vĩ quát lên: " Còn không mau đi làm việc đi, đứng ngây ra đó làm cái gì? ".Sau khi đám nhân viên nghe Dương Gia Vĩ nói hết câu lập tức hoàn hồn, nhanh nhẹ gật đầu đáp: " Vâng, thưa sếp", mọi người vừa định rời đi, thì nhân vật mà họ chờ đợi nãy giờ lại xuất hiện ở cửa công ty. Một cô gái có vóc dáng thon gọn, khuôn mặt thì nhỏ nhắn xinh xắn, mái tóc buộc cao kiểu đuôi ngựa, trên người mặc bộ đồ công sở với chiếc quần tây màu đen, kết hợp với chiếc áo sơ mi trắng mặc bên trong và chiếc áo vét đen mặc bên ngoài, dưới chân đi một cao gót chừng năm phân, thêm vào đó là nước da trắng ngần khiến cô càng trở nên xinh đẹp đến mê người. Cô xải bước châm rãi về phía quầy lễ tân, sự xuất hiên của cô khiến mọi người ở đây dùng toàn lực chú ý đặt lên người cô, trong đó có cả Dương Gia Vĩ từ lúc cô xuất hiện anh như bị điểm huyệt, đứng nguyên vị trí nhìn cô không chớp mắt. Cho tới khi cô tới bên cạnh quầy lễ tân cất giọng lãnh đạm nói: " Tôi có hẹn trước với Tổng giám đốc của mất người làm phiền cô báo lại với anh ta là tôi đã tới". Mọi người nghe thấy giọng nói của cô phát ra, liền thu hồi hồn phách của mình trở về. Dươnv Gia vĩ cũng rất nhanh lấy lại phong độ của mình, trên mặt thể hiện sự lạnh lùng, cao ngạo như xưa. Nhân viên quầy lễ tân nhanh chóng đáp lại cô:" Cô là cô Kiều phải không ạ! sếp tổng của chúng tôi ở bên đó cô có thể theo ngài ấy lên phòng bàn công việc", vừa nói người lễ tân vừa đưa tay về hướng Dương Gia Vĩ đứng cách đó không xa, cùng đám nhân viên đang nhìn chằm chằm về hướng này. Kiều Linh Nhi gật đầu với người lễ tân và nói: " cảm ơn, tôi biết rồi". Nói xong liền quay người xải bước về đám người đứng gần đó, cô bước tới trước mặt Dương Gia Vĩ: " Tôi đã tới". Kiều Linh Nhi chỉ nói một câu ngắn gọn mà không có phần giới thiệu hay chào hỏi bất cứ ai, kể cả Dương Gia Vĩ. Dương Gia Vĩ cũng thèm quan tâm tới cô chỉ xoay người rời đi và bỏ lại một câu: " Đi theo tôi". Kiều Linh Nhi đi theo bên cạnh Dương Gia vĩ một đôi trai tài gái sắc sánh bước bên nhau đi vào thang máy, thật là một hình ảnh tuyệt đẹp, có điều trên khuôn mặt ai cũng có vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo riêng của mình, làm cho không khí xung quanh thật ảm đạm. Mọi người dõi mắt nhìn theo mãi tới khi thang máy vừa mới đóng cửa thì lại rộ lên bàn tán: " thật là một cô gái xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn trong tưởng tượng của tôi nữa". Nhân viên nam phòng kinh doanh tiếp lời: " Từ nay mỗi ngày tôi đều được làm việc với cô ấy, ngày ngày được ngắm nhìn dung nhan xinh đẹp của cô ấy, thật là một động lực to lớn để làm việc". Một nhân viên khác nói xen: " Hai người họ thật xứng đôi, lại có tính cách giống nhau nữa chứ"... Mọi người xôn xao một hồi, rồi ai nấy đều quay về phòng làm việc.
Ở tầng cao nhất của tòa nhà, Dương Gia Vĩ dẫn Kiều Linh Nhi vào phàng làm việc của mình: " Cô ngồi đây đợi một lát, tý nữa chúng ta có một cuộc họp, giới thiệu cô với mọi người", vừa nói Dương Gia Vĩ vừa ngồi vào bàn làm việc của mình, bật máy vi tính lên và bắt đâu làm việc của mình. Kiều Linh Nhi nghe Dương Gia Vĩ nói xong cũng không để tâm, chỉ an nhàn ngồi xuống ghế sô pha cầm báo lên đọc. Hai người cứ im lặng như vậy, không ai nói với nhau câu gi căn phòng trở nên yên tĩnh. Chỉ có tiếng gõ bàn phím của Dương Gia Vĩ và đôi lúc có tiếng lật báo của Kiều Linh Nhi. Tiếng gõ cửa vang lên phá tan sự yên tĩnh của căn phòng, Dương Gia vĩ mắt không rời khỏi màn hình cất giọng nói: " Vào đi". Người bước vào là trợ lí của anh ta, vừa đẩy cửa vào thì thấy trên ghế sô pha xuất hiện một cô gái, vô cùng xinh đẹp đang thư thái đọc báo, làm anh ta nhất thời cả người như bị điện giật cứng đờ quyên cả mục đích tới đây. Dương Gia Vĩ thấy trợ lí không nói gì, đành ngửng đầu lên thấy trợ lí đang nhìn Kiều Linh Nhi một cách đắm đuối. Dương Gia Vĩ: " sao còn đứng ngây ra đó, có việc gi thì nói nhanh đi? ". Nghe thấy giọng nói của Dương Gia Vĩ, trợ lí mới thu hồi tầm mắt của mình quay sang trả lời: " Thưa sếp, mọi người đã tới đông đủ đang đợi người qua đó, tiến hành cuộc họp". Dương Gia Vĩ nhẹ gật đầu: " Tôi biết rồi, cậu ra ngoài trước đi tôi sẽ qua sau", nói xong Dương Gia vĩ sắp lại tài liệu trên bàn, tắt máy tính đứng lên chuẩn bị ra ngoài, thấy trợ lí vẫn đứng tại chỗ nhìn Kiều Linh Nhi, anh cất giọng nói: " Còn đứng ngây ra đó làm gi? không mau ra ngoài đi". Trợ lí nghe vậy lập tức gật đâu xoay người bước nhanh ra ngoài. Dương Gia Vĩ bước tới bên chỗ Kiều Linh Nhi ngồi cất giọng nói: " Theo tôi qua phòng họp". Kiều Linh Nhi này giờ vẫn im lặng, thậm chí chưa từng ngẩng đầu lấy một cái, nghe thấy Dương Gia Vĩ nói xong, cô liền đặt tờ báo xuống, ngẩng đầu nhìn anh ta một cái rồi đáp: " Đi thôi", hai người cùng nhau đi tới phòng họp của công ty.
Trong phòng, mọi người đã tới đông đủ, Dương Gia Vĩ và Kiều Linh Nhi vừa đẩy cửa bức vào, tất cả con mắt của mọi người đều nhìn về phía họ. Dương Gia Vĩ ngôi ở chiếc ghế chíng giữa của chiếc bàn họp nhân viên các bộ phần ngồi hai bên chiếc bàn. Kiều Linh Nhi ngồi phía tay phải gần Dương Gia Vĩ, từ lúc cô bước vào mọi người ai cũng nhìn cô chằm chằm, nhưng cô không hề để ý đến ai cả, cứ ngồi yên trên ghế, mắt nhìn xuống mắt bàn, không ngẩng lên lất một cái.
Dương Gia vĩ thấy mọi người ai cũng để ý đến cô, bèn ho khan hai tiếng rồi nói: " Hôm nay, tôi triệu tập cuộc họp này là để giới thiệu với mọi người, trưởng phòng kinh doanh mới của công ty chúng ta", vừa nói Dương Gia vĩ vừa đưa tay về phía Kiều Linh Nhi, Kiều Linh Nhi liền đứng dậy, đảo mắt xung quang phòng họp, mặt không đổi sắc cất giọng nói: " Tôi là kiều Linh Nhi, trưởng phòng mới của phòng kinh doanh". chỉ một câu giới thiêu ngắn gọn của Kiều Linh Nhi cũng đã khiến cả phòng sôi nổi hẳn lên, mọi người vô tay nồng nhiệt, tiếng xì xào, to nhỏ, hẳn không cần Kiều Linh Nhi giới thiệu gì nhiều vì ai cũng đã tìm hiểu thông tin về cô. Dương Gia vĩ cũng biết điều này: " Cũng không có vấn đề quan trọng gì, cuộc họp kết thúc tại đây, mọi người trở về phòng làm việc đi. Mọi người nhanh chóng rời đi, trong phòng chỉ còn lại Dương Gia Vĩ và Kiều Linh Nhi vẫn ngồi yên tại chỗ, qua chừng mười phút sau Dương Gia Vĩ mới mở lời: " Tôi biết cô là con gái cưng của chủ tịch tập đoàn Kiều Anh và cũng là em gái ngoan của bạn thân tôi Kiều Nhất Hùng, nhưng tôi nói cho cô biết tôi trước giờ công tư phân minh, dù cô là ai, có thân phận như thế nào, nếu mắc lỗi tôi cũng sẽ xử lí như những nhân viên khác, không hề nương tay, vậy nên cô tốt nhât nên làm việc nghêm túc cho tôi". Kiều Linh Nhi thấy Dương Gia Vĩ nói vậy, ngẩng đầu lên nhìn anh ta chằm chằm một hồi sau đó trả lời: " Tôi trước nay chưa từng nhờ cậy vào tập đoàn Kiều Anh để làm bất cứ điều gì, vậy nên tôi mới tới đây làm việc, tôi không muốn dựa giẫm vào ai, tôi muốn tự lực của mình xây dựng sự nghiệp của mình và làm những việc mình thích, tôi đã vào đây là cấp dưới của anh thì sẽ làm theo những gì anh giao phó xuống, nếu mắc lỗi tôi cũng sẽ tự chịu trách nhiệm mà không cần ai phải giúp đỡ hay lấy thân phận của mình ra làm khó anh". Dương Gia Vĩ thấy Kiều Linh Nhi nói với giọng điệu khẳng định và sắc mặt nghiêm túc như vậy liền nói: " Mong cô nhớ kĩ những lời nói vừa rồi của mình và tôi nói cho cô biết,dựa vào cô mà muốn làm khó tôi sao? cô nghĩ mình là ai? Dương Gia Vĩ tôi trước giờ chưa từng bị ai làm khó". ngừng một chút Dương Gia Vĩ lại nói tiếp: " Cô ra ngoài đi trợ lí của tôi sẽ dẫn cô đi tham quan công ty để làm quen với môi trường sau đó sẽ dẫn cô tới phòng làm việc của mình, cô muốn chuyển đồ của mình thì cho ngường mang tới và sắp xếp luôn trong ngày hôm nay đi, sáng mai chính thức tới làm việc". Kiều Linh Nhi nghe xong, đứng dậy đẩy cửa ra ngoài trợ lí đã chờ sẵn bên ngoài, thấy Kiều Linh Nhi vừa bước ra thì lập tức tinh thần phấn chấn hẳn lên, nhanh chóng dẫn cô đi tham quan xung quanh, được đi cùng người đẹp trợ lí không hết lời giới thiệu tỉ mỉ từng nơi trong công ty, mục đích kéo dài thời gian được ở cùng cô, cuối cùng hai người tới phòng kinh doanh, mọi người trong phòng thấy hai người bước vào thì nhao nhao cả lên, tất cả nhân viên trong phòng đều chạy lại vây xung quanh Kiều Linh Nhi, chào hỏi cô và tự giới thiệu về bản thân mình. Kiều Linh Nhi chỉ gật nhẹ đâu coi như chào hỏi sau đó nói: " Mọi người vè chỗ làm việc đi, tôi chỉ tới đây xem một chút thôi, mai tôi sẽ đi làm chính thức". nói xong cô và trợ lí cùng nhau đi vào phòng làm việc dành cho trưởng phòng. Trong phòng có đặt một cái bàn làm việc, một cái kệ sách, cả căn phòng được bố trí đơn giản. Kiều Linh Nhi cho người chuyển toàn bộ những thứ mà trưởng phòng cũ để lại đi, thay toàn bộ đồ mới, sắp xếp mọi thứ theo phong cách của mình.
Sắp xếp mọi thứ xong xuôi, Kiều Linh Nhi bắt taxi về nhà, vẫn như thường ngày chỉ có cô và má trần ngồi ăn cơm. Trong lúc ăn, má trần hỏi thăm cô vài câu: " Hôm nay, con đi tới công ty rồi sao? mọi thứ tốt chứ? có thiếu thốn gì thì nói má kêu người mua qua cho con?". Má trần hỏi liên tục mấy câu liền, Linh Nhi đã quen với kiểu nói chuyện kiểu này của bà nên cô cũng bình tĩnh trả lời lại: " mọi chuyện rất tốt, con đã thay đổi toàn bộ đồ mới trong phòng rồi, người yên tâm". Má trần nghe xong lại tiếp tụi dặn dò cô: " Con phải chú ý sức khỏa đừng làm việc quá sức đó biết không, thức ăn trưa ở công ty chắc sẽ không ngon và đủ dinh dưỡng như ta nấu, nhưng con vẫn phải ráng ăn cho có sức, nếu không ta mang bữa trưa tới cho con được không? ". Kiều Linh Nhi thấy má trần lo lắng cho mình như vậy trong lòng cô rấy lên một sự ấm áp: " người không phải lo con đã lớn rồi, con biết tự chăm sóc bản thân, người không cần phiền lòng vì con đâu". Má trần trầm mặc một chút rồi nhẹ giọng nói: " Nhìn con như vậy, ta thật sự không yên lòng chút nào, từ lúc bà chủ mất nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp của con cũng theo đó mà mất đi, suốt ngày con chỉ biết đi học vùi mình vào sách vở không thì cũng nhốt mình trong phòng, lúc nào cũng cô độc một mình thâm chí còn không có bạn bè, mọi nỗi buồn con cứ giữ trong lòng không nói ra như vậy sẽ càng khiến con đau khổ hơn thôi, ta xin con đừng mãi sống như vậy nữa được không? nhìn con như vậy ta rất đau lòng, ta tin rằng mẹ con trên trời cũng không muốn con tiếp tục sống cuộc sống như vậy, bà ấy cũng như ta luôn mong con mỗi ngày sống thật vui thật hạnh phúc", vừa nói trần vừa nắm lấy tay Kiều Linh Nhi, khóe mắt đỏ ửng lên một giọt nước mắt rơi xuống, Kiều Linh Nhi nghe má trần nói một hơi dài như vậy cũng rất đau lòng cô, cố gắng đè nén cảm xúc của mình ngăn không cho nước mắt được chảy ra, đã rất lâu kể từ lúc mẹ mất đó là thời điểm cô đau khổ nhất tuyệt vọng nhất, mất mẹ cô như mất đi cả bầu trời, cô khóc cạn nước mắt và cô đã hứa trước mộ mẹ rằng sẽ cố gắng mạnh mẽ, sẽ không khóc nữa, càng không được khóc trước mặt bất kì ai. Nghĩ đến đây ý chỉ của Kiều Linh Nhi càng thêm mạnh mẽ cô an ủi má trần: " người yên tâm con sẽ nghe lời người, con sẽ cố gắng sống tốt không làm mẹ và người phải thất vọng vì con". Nói xong Kiều Linh Nhi đưa tay lau nước mắt cho má trần sau đó dặ dò: " Người ăn song thì dọn dẹp và nghỉ sớm đi, con lên phòng trước đây". Kiều Linh Nhi xoay người rời khỏi nhà ăn lên phòng cô khóa trái cửa lại, leo lên giường thu mình trong trăn, khóc nức nở đã lâu rồi cô không khóc, nhưng hôm nay khi má trần nhắc tới mẹ, cô không khỏi nhớ đến sự việc năm đó, cô cố gắng ngăn cản nhưng nước mắt không theo ý mình cứ tuôn ra nơi khóe mắt, Khóc một hồi Kiều Linh Nhi cũng mệt và ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, chiếc gối vẫn còn ướt nước mắt, do tối qua khóc đã đời nên hôm nay tâm trạng cô có vẻ khá hơn đôi chút. Má trần đã dậy từ sớm, chuẩn bị cho bị cho cô một bữa sáng thịnh soạn. Lúc cô xuống dưới đã thấy anh hai cô, Kiều Nhất Hùng và người mà cô gọi bằng ba Kiều Nhất Dũng, hai người đã ngồi vào bàn ăn và đang đợi cô xuống cùng ăn. Kiều Linh Nhi cũng ngồi xuống ghế bên cạnh anh hai, vẫn như mọi ngày cô không mở miệng nói chuyện chỉ chuyên tâm dùng bữa, ăn xong cô đứng dậy cất bước ra khỏi phòng ăn, đi ra tới cửa chính thì thấy Kiều Nhất Hùng chạy lại, kéo tay cô nói: " Để anh đưa em đi làm, đứng đây đợi anh, anh hai đi lấy xe rồi sẽ đưa em đi". Kiều Linh Nhi không trả lời chỉ nhẹ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Kiều Nhất Hùng đưa cô đi làm, nhưng cả đoạn đường cô không hề mở miệng nói câu nào, chỉ đăm chiêu nhìn ra cửa sổ với đôi mắt ssau thẳm trong đó chứa đầy tâm trạng và nỗi buồn. Kiều Nhất Hùng rất thương yêu cô, từ lúc anh du học trở về anh cũng nhận ra được vẻ khác thường của em gái mình, nhưng anh cũng chỉ nghe má trần nói từ lúc mẹ mất em ấy mới trở nên như vậy, nhưng anh cảm thấy đó không phải là nguyên nhân chính, khiến em gái anh trở thành người như bây giờ. Tới trước cổng công ty, lúc Kiều Linh Nhi chào tạm biệt anh, trong lúc xoay người chuẩn bị đi vào thì bị Kiều Nhất Hùng nắm lấy cô tay xoay người cô lại đối diện với anh và nói: " Kiều Linh Nhi em hay nhìn thẳng vào mắt anh, nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong lúc anh không ở nhà? là tại vì sao khiến em trở nên như vậy hả? nói anh biết đi Linh Nhi, anh không thể chịu đựng được đứa em gái ngây thơ vô tư, lúc nào cũng tươi cười của anh giờ thành ra như vầy, là ai? ai? đã khiến em ra nông nỗi này hả? ". Trước sự tra hỏi và thái độ tức giận của anh hai Kiều Linh Nhi không giám nhìn thẳng vào mắt anh, cô chỉ biết cúi gằm mặt, né tránh những câu hỏi của anh đặt ra. Kiều Nhất Hùng thấy Kiều Linh Nhi vẫn như vậy, mỗi lần anh gặng hỏi cô đều chỉ biết cúi đầu và im lăng, anh không muốn làm khó cô: " Được rồi, em đường như vậy nữa nếu không muốn nói thì thôi vậy, anh không ép em, em vô làm việc đi nếu có gì khó khăn hay có ai giám bắt nạt e, cứ nói với anh hai, anh sẽ giải quyết giúp em", vừa nói anh vừa cầm lấy hai bả vai cô vỗ nhẹ. Kiều Linh Nhi ngẩng đâu lên nhìn anh, sau đó nhẹ gật đầu đáp: " Em biết rồi, anh yên tâm em tự biết lo cho mình, anh mau đi làm đi không muộn, em vô trước đây", nói xong Kiều Linh Nhi xoay người đi vào công ty. Kiều Nhất Hùng nhìn theo bóng lưng cô rời đi, cho tới khi không còn thấy cô trong tầm mắt anh mới vào trong xe, khởi động rời đi.
Kiều Linh Nhi tuy là tới rất sớm, nhưng mọi người trong phòng còn tới sớm hơn cô, lúc cô bước vào phòng mọi người đã vào vị trí làm việc của mình cả rồi, thấy cô vào mọi người đều quay đâu lại gọi một tiếng " Trưởng phòng", cô nhẹ gật đầu tỏ vẻ chào hỏi sau đó đi vào phòng làm việc của mình. Trợ lí của Dương Gia Vĩ đem một xấp tài liều xuống cho cô nói Dương tổng có căn dặn: " Cô kiều xử lí xong tập tài liệu này thì cho người mang lên cho ngài ấy, đây là tài liệu quan trọng nên mong cô xử lí thật cẩn thận, độ chính xác cao". Kiều Linh Nhi nhận lấy xập tài liệu, rồi nói: " Tôi sẽ xử lí cẩn thận, anh ra ngoài trước đi", trợ lí dường như không nghe thấy lời cô nói, vẫn đứng tại chỗ nhìn cô chăm chú. Kiêu Linh Nhi không thấy bước chân dời đi, cô ngẩng đầu lên thì thấy anh ta đang nhìn cô chằm chằm, mà không nói câu gì. Cô thấy lạ bèn hỏi: " còn chuyện gi nữa sao? trợ lí nghe vậy liền lắc đầu xoay người đi ra ngoài.