Dưỡng Em Thành Vợ Anh

Chương 9




Edit & Beta: Tịnh Hảo

“Em hỏi anh, có phải ông chủ anh ấy thích Phan Tĩnh Hồng không?” Phó Nhã Thiến đột nhiên hỏi.

“Tại sao cho là như vậy?” Đới Dương Trinh nhíu mày, vẻ mặt giống như cô nói một chuyện rất đáng sợ nhìn cô.

“Bởi vì anh ấy rất tốt với cô ấy, rất dịu dàng!”

“Không, cậu ấy cũng rất chán ghét cô ta.” Anh khẳng định.

“Làm sao có thể, hoàn toàn nhìn không ra đấy?”

“Đến bây giờ em còn chưa biết cậu ấy là con hồ ly dối trá sao? Anh cho em biết, chỉ cần trên mặt cậu ấy là nụ cười hồ ly đó, tính chân thật của lời nói và hành động, em có thể trực tiếp giảm đi 50%.”

Oa! Thật là bản lĩnh đáng sợ, “Haizz!” Cô đột nhiên thở dài.

“Lại làm sao vậy?” Đới Dương Trinh cau mày hỏi.

“Em đang thương tiếc cho bento của em.” Mặt cô muốn khóc nhìn chằm chằm hộp cơm đã dâng tặng cho sàn nhà.

“Của anh cho em.” Anh không nỡ để cô chịu đói, đưa hộp cơm của mình đến trên tay cô, sau đó bắt đầu dọn dẹp tàn cuộc trên đất, “Nếu như em không thích anh, anh sẽ như thế nào?” Phó Nhã Thiến nhận hộp cơm của anh, đột nhiên thấp giọng lẩm bẩm.

“Anh sẽ khiến em thích anh.” Đới Dương Trinh nói, “Ăn cơm của em đi!”

“Anh muốn làm thế nào? Theo đuổi em? Quấn em? Hành động cũng không giống với cô ấy?” Cô thầm cảm ơn anh ở trong lòng đã đưa cơm trưa cho mình, nhưng mà…

“Gà ba chén của anh đã hết rồi…” Hu hu, gà ba chén của cô!

“Buổi tối làm tiếp cho em ăn.” Anh dọn dẹp xong, rửa tay xong, trở về ngồi xuống bên người cô.

“Ơ, vẫn chưa trả lời câu hỏi của em.” Cô nhắc nhở anh.

“Em phiền quá đấy, hỏi loại câu hỏi kia, là muốn chứng minh cái gì hả?” Đới Dương Trinh trừng mắt nhìn cô.

“Em muốn anh tội nghiệp cô ta? Hay là muốn anh tiếp nhận cô ta?”

“Em không có cần chứng minh cái gì?” Cô lườm anh một cái, “Chính là một loại vấn đề, một nghi vấn mà thôi, chỉ là muốn biết cùng một hành động, tại sao anh làm thì là chuyện đương nhiên, cô ấy làm thì không đúng.”

“Được, anh trả lời em.” Ngón trỏ chỉa lên trán cô một cái, “Em nói không sai, nếu như em không thích anh, hành động của anh sẽ giống như cô ta, nhưng mà em thích anh, không phải sao? Em thích kẻ địch, anh ghét cô ta, đây chính là trọng  điểm, chính là trọng điểm mà hành động của anh và cô ta trở nên hoàn toàn khác biệt, những thứ khác căn bản không quan trọng, như vậy em hiểu không? Cô Phó.” 

“Dạ dạ dạ, em hiểu rồi, người ngông cuồng họ Đới.” Cô thở dài, “Thật ra cô ấy có chút đáng thương.”

“Em thông cảm cho cô ta, cô ta cũng sẽ không cảm kích em.” Đới Dương Trinh giễu cợt nói.

“Em có nói muốn cô ấy cảm kích sao?” Phó Nhã Thiến liếc nhìn trừng anh, được tình địch đồng tình sẽ cảm kích sao? Thật là hăm dọa, “Em chỉ nói ra cảm giác của em thôi.” Cô càu nhàu.

“Vậy anh cũng nói ra cảm giác của anh một chút.” Anh nâng cằm của cô lên, mang theo sự tức giận nói, “Nếu như không phải anh rể của cô ta “trước kia” là bạn của anh, lại thêm Lý Phẩm Luân nói giúp, cũng bảo đảm sẽ không xảy ra lần nữa, thì làm sao anh có thể tha thứ cho kẻ chủ mưu ác độc chỉnh em! Anh nói cho em biết, bây giờ anh tức giận cô ta đầy mình, anh không đụng tới cô ta, là vì anh không đánh phụ nữ, coi như số mệnh của cô ta tốt! Hiểu không?”

Phó Nhã Thiến không nói gì, khi cô biết Phan Tĩnh Hồng xúi giục mọi người kết hợp lại, cô thật sự vô cùng khiếp sợ, bởi vì coi như đã biết bộ mặt thật của cô ta, cô vẫn là nhìn thấy vẻ nhu nhược vô tội, điềm đạm đáng yêu.

“Coi như anh sẽ đánh phụ nữ, nhưng khi nhìn đến dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, nhu nhược của cô ấy, anh xuống tay được mới lạ.” Cô lẩm bẩm nói, ngay cả cô là con gái cũng đã cảm thấy Phan Tĩnh Hồng làm cho người ta thương tiếc rồi, cho nên sau khi biết chân tướng sự thật, một lời nói nặng cô còn chưa trách mắng cô ta.

“Rốt cuộc là mắt của các người đều có vấn đề hay là như thế nào? Tại sao anh chỉ nhìn thấy cô ta ghê tởm làm bộ, dáng vẻ khiến người ta không nhịn được muốn đánh! Em có biết mỗi lần nhìn thấy cô ta, anh rất nhẫn nại mới không đánh cô ta không, rốt cuộc chỗ nào điềm đạm đáng yêu hả?”  

Không thể nào! Anh thật sự có loại cảm giác này? Cho nên mới mỗi lần nhìn thấy cô ta đều mặt lạnh miệng nói ra độc?

“Anh như vậy rất đáng sợ đấy, có ẩn núp khuynh hướng bạo lực, sau này anh nhìn em không vừa mắt có thể muốn đánh em hay không?” Phó Nhã Thiến nói giỡn hỏi.

“Ít nói lời ngớ ngẩn đi, nếu như anh sẽ đánh phụ nữ, không biết anh đánh Phan Tĩnh Hồng mấy lần!” Đới Dương Trinh dùng sức búng một cái lên trán cô, “Đối phó em, chiêu này là đủ rồi.”

“Đau.” Che cái trán, quả nhiên rất đau! “Thật ra thì em cũng không đành lòng trách mắng cô ấy cái gì, cô ấy chỉ là thích một người mà thôi.”

“Cô gái, rốt cuộc em muốn ngây thơ tới khi nào?” Biểu cảm của anh giống như là cô hết thuốc chữa lắc đầu, “Em cho rằng cô ta thật sự yêu anh sao?”

“Hả? Không phải sao? Nếu như không phải là cực kỳ thích anh, không cách nào buông tha, thì ai có thể chịu được anh công kích bằng lời nói ác độc hết lần này tới lần khác?” Cũng không phải là có khuynh hướng chịu ngược.

“Không cam lòng, em cảm thấy đáp án này như thế nào?” Anh thấy cô gần như dừng động tác ăn cơm lại, dứt khoát đoạt lấy chiếc đũa, đút cô một ngụm ngăn chặn lời muốn nói của cô.

“Ưmh…” Cô trừng mắt nhìn anh.

“Người phụ nữ kia đã có thói quen là mọi người —— nhất là đàn ông, phải hoàn toàn yêu mến cô ta, vâng lệnh nghe theo, cho nên không muốn chấp nhận có đàn ông không để ý đến cô ta, chỉ như vậy mà thôi, em cho rằng cô ta cũng cực kỳ thích anh giống như em, không cách nào buông tha, cho nên mới vẫn chịu được lời nói ác độc của anh sao?” Đùa cợt nhìn cô.

“Hả! Anh anh… Em không phải có ý đó!” Phó Nhã Thiến trừng anh.

“Dạ dạ, anh không phải có ý đó, là anh cực kỳ thích em, không cách nào buông tha, cho nên mới vẫn chịu được chân tay vụng và ngây thơ ngốc nghếch của em, đúng không?"

“Anh, cái người này thật sự rất quá đáng đấy! Xem ra cô Phan là tam sinh hữu hạnh (*), không làm cho anh thích.”

(*) Tam sinh hữu hạnh: ba đời đều hạnh phúc.

“Dạ dạ ——” Lười nhát kéo dài âm điệu, “Hy vọng đời đời kiếp kiếp của cô ta đều may mắn, như vậy anh sẽ đời đời kiếp kiếp cảm tạ Thượng Đế, cô gái, như vậy hài lòng chưa? Có thể ngoan ngoãn ăn cơm chưa?”

“Không xong rồi, không có thời gian rồi.” Thấy thời gian nghỉ trưa sắp kết thúc, cô vội vàng muốn thu dọn bento.

“Ăn hết cơm!” Anh ngăn lại, “Em chính là như vậy, ăn cơm chậm như vậy, lại nói vô cùng nhiều, trước kia anh không tới cùng, bữa trưa của em có phải chỉ ăn vài miếng hay không?” Anh đã sớm nghi ngờ như vậy rồi, bởi vì cô càng ngày càng gầy.

“Em sẽ tìm thời gian để ăn…”

“Em ở đây nói ngu ngốc gì hả, em sẽ có thời gian rảnh rỗi thì đầu anh chặt xuống cho em làm bóng đá!”

Trước giờ bận rộn giống như con quay, đừng nói rảnh rỗi, căn bản ngay cả thời gian uống nước miếng cũng không có, gần đây anh đã nhìn thấy chuyện này quá nhiều, “Bây giờ từ từ ăn nó xong, ai có ý kiến thì người đó tới tìm anh, anh và người đó cùng nhau nói rõ.”

Nói rõ? Phun, ai dám hả, gương mặt nghiêm túc đẹp trai lịch sự của anh, sẽ biến thành đại ác nhân, dọa chết người.

Thôi, dù sao công việc đại khái cũng đã hoàn thành, cho nên cô ngoan ngoãn, từng miếng từng miếng nhai kỹ nuốt chậm, nghiêm túc ăn cơm.

“Đúng rồi, sau này em ít tiếp xúc với người phụ nữ kia.” Anh nghĩ tới sự ngốc nghếch của cô, không nhịn được nhắc nhở.

“Lo lắng cái gì, công việc của em tới hôm nay là kết thúc rồi.” Bây giờ ngẫm lại, mặc kệ là Phan Tĩnh Hồng tựa như người vô tội mềm yếu, hay là Lý Phẩm Luân luôn nở nụ cười rực rỡ, hai người này đều là người gian xảo.

Vẫn là gấu đen lớn của cô tốt.

“Gấu đen lớn, buổi tối nấu gà ba chén nhiều một chút nha!”

“Anh có lợi ích gì?” Đới Dương Trinh liếc cô.

“Anh muốn lợi ích gì?” Cô liếc anh một cái.

“Ngày mai anh muốn dẫn em đi gặp một người.”

“Ai?” Cô tò mò hỏi.

“Sư phụ anh.”

“Ừ, được, nên đi thăm hỏi sư phụ anh, nhưng mà…” Cô đột nhiên im lặng, nghiêng đầu nhìn anh.

“Nhưng mà làm sao?” Anh cau mày.

“Sức khỏe của sư phụ anh có tốt không? Có cao huyết áp, bệnh tim hay không?” Cô hỏi.

“Thân thể của sư phụ rất khỏe mạnh, chưa từng nghe ông có bệnh cao huyết áp hay là bệnh tật.”

“Vậy thì tốt.” Cô gật đầu một cái.

Nụ cười của cô thoáng qua vẻ nghịch ngợm, “Em lo lắng ông vừa nhìn thấy em, lầm tưởng đồ đệ của ông là một đồng tính luyến ái, bệnh tim phát tác.”

“Em đó!” Anh cúi đầu hôn cô, ngăn lại tiếng cười nghịch ngợm của cô.

Trong phòng nghỉ thì hạnh phúc ngọt ngào; mà bên ngoài......

“Cô đấy, thật là tự đánh giá mình quá cao.” Bên ngoài, Lý Phẩm Luân nhìn hiện trường triển lãm đang sắp xếp trang trí, nhẹ giọng nói với Phan Tĩnh Hồng vẫn còn đang khóc sụt sùi ở bên cạnh.

“Ngay cả anh Phẩm Luân cũng cho rằng em thua kém Phó Nhã Thiến bất nam bất nữ sao?” Phan Tĩnh Hồng khẽ lau nước mắt, vừa thương tâm hỏi.

“Phó Nhã Thiến cũng không phải là người con gái bình thường, cô quá xem nhẹ cô ấy.” Lý Phẩm Luân nói.

“Em không nhìn ra được cô ta có gì tài giỏi.” Cô ta khẽ vểnh môi đỏ mọng, “Bàn về vẻ ngoài, em tuyệt đối tốt hơn cô ta; bàn về năng lực, em cũng có tự tin là xuất sắc hơn cô ta; bàn về chỗ dựa, cha em là tổng giám đốc một xí nghiệp, tiền của anh rể em có thể đập chết được cô ta, dựa vào cái gì mà cô ta so với em!”

“Mỗi người có thẩm mỹ riêng, cô cho rằng vẻ ngoài tốt hơn cô ấy, Dương Trinh cũng không cho là như thế.” Lý Phẩm Luân cười, anh ta cũng không cho là vậy, “Về phần chỗ dựa của cô thì… Ha ha, tin tưởng tôi, coi như cô có một vạn Tạ Dục Nho, hơn nữa tiền tài quyền thế nhiều gấp một vạn lần so với bây giờ, cũng thua kém chỗ dựa của cô ấy.” Lý Phẩm Luân cười nói.

“Không thể nào! Nhìn cô ta giản dị như vậy, nghèo đến mức cần trả trước tiền lương mới có thể sinh sống; anh Phẩm Luân, anh từ đâu nhận được loại tin tức này? Quá thái quá đấy.”

“Từ trên Google.” Lý Phẩm Luân đầy ý sâu xa nói: “Trở về tra Google, cô sẽ nhận được kết quả không tưởng tượng được.” Nói xong liền chắc chắn như vậy, để lại Phan Tĩnh Hồng mờ mịt không hiểu gì.

*********

Gần tối, bên trong phòng trang điểm của nữ, Phó Nhã Thiến đang đứng trước bồn rửa tay, thấm ướt khăn tay, soi gương lau chùi bụi bặm không cẩn thận dính vào trên mặt.

Cửa phòng trang điểm bị đẩy ra, cô nhìn hình bóng phản xạ trong gương, là Phan Tĩnh Hồng.

Mà hiển nhiên Phan Tĩnh Hồng là tới tìm cô, bởi vì cô ta không vào WC, chỉ là đứng trước bồn rửa tay bên cạnh cô, vừa lấy phấn lót son môi ra chuẩn bị trang điểm lại, vừa lên tiếng nói: “Thì ra là thiên kim của Phó Thị, khó trách.”

Thì ra là Phan Tĩnh Hồng biết thân phận của cô đấy!

Cô ngạc nhiên, chỉ là…

“Khó trách” là có ý gì?

Phó Nhã Thiến không nói gì, chỉ là sau khi nhìn Phan Tĩnh Hồng ở trong kính, cúi đầu rửa khăn tay, sau đó tiếp tục lau.

“Phó Nhã Thiến, coi như cô lợi dụng quyền thế của nhà cô tạm thời ép anh Dương Trinh khuất phục, nhưng cũng sẽ không lâu đâu.”

Phan Tĩnh Hồng nhẹ nhàng tố cáo.

Cô ngẩn người, ánh mắt kinh ngạc chống lại Phan Tĩnh Hồng ở trong kính mắt đẹp mang theo vẻ u oán ẩm ướt.

“Cô Phan, cô cho rằng… Đới Dương Trinh khuất phục dưới quyền thế của Phó Thị, bất đắc dĩ mới quen tôi?”

“Không phải cho rằng, là khẳng định.” Phan Tĩnh Hồng đột nhiên quay lại, thê lương bi ai bắt lấy tay của cô, khẩn cầu nhìn cô, “Cô Phó, dựa vào gia thế của cô, muốn đàn ông gì đều có thể, xin cô đừng chia rẽ tôi và anh Dương Trinh được không?”

A, trong câu nói này cô nghe hiểu, ý là cô chỉ có thể dựa vào gia thế mới có đàn ông muốn cô.

Cô không biết Phan Tĩnh Hồng giả bộ, hay là đầu thật sự có vấn đề, cho là mình và Đới Dương Trinh thật sự là một đôi uyên ương tội nghiệp bị chia rẽ, nhưng mà điều này cũng không quan trọng, quan trọng là, Phan Tĩnh Hồng vậy mà dùng móng tay bén nhọn của cô ta cố sức đâm vào tay của cô!

“Nhưng cô Phan, cô hiểu lầm.” Cô nhẹ nhàng nhưng kiên định ngăn tay của cô ta, chậc, thật là đau! Móng tay của cô ta suýt nữa muốn đâm vào trong thịt cô rồi, đã như vậy cô cần gì phải khách khí?

“Tôi cũng không phải dùng quyền thế ép Đới Dương Trinh quen tôi, tôi là mua đứt đời này của anh ấy."

“Mua đứt?”

“Đúng, mua đứt! Cả đời này của anh ấy đều là của tôi, coi như tôi muốn ngược đãi anh ấy, đè bẹp anh ấy dưới chân, anh ấy cũng không thể phản kháng, hiểu không?”

“Cô thật đáng sợ, anh Dương Trinh thật đáng thương, cô thật quá đáng!” Phan Tĩnh Hồng đau thương kêu.

“Tôi biết ngay nhất định là như vậy, tôi biết ngay!”

“Cho nên cô từ bỏ ý định đi!” Hừ hừ, cô tuyệt đối không để ý làm cô gái xấu.

Mặt lau sạch sẽ rồi, cô xoay người liền đi ra phòng trang điểm, liếc mắt liền nhìn thấy Đới Dương Trinh của cô đứng bên ngoài.

“Chuyện gì vậy?” Anh hỏi.

“Anh nhìn thấy cô ấy đi vào à?” Cô biết rồi còn hỏi anh.

“Ừ, một phút nữa em không ra, anh liền sẽ đi vào.” Anh gật đầu, trên mặt đột nhiên thoáng qua vẻ chán ghét liếc phía sau cô một cái.

Cô biết là Phan Tĩnh Hồng đi ra.

“Anh Dương Trinh.” Phan Tĩnh Hồng lập tức đi tới, “Em biết rõ nỗi khổ tâm riêng của anh rồi, em nhất định sẽ nghĩ biện pháp.”

Đới Dương Trinh cau mày, cúi đầu nhìn vẻ mặt nghịch ngợm của Phó Nhã Thiến.

“Chuyện em mua đứt cả đời của anh đã bại lộ rồi.” Cô nhún nhún vai.

“Em đó!” Anh có chút bất đắc dĩ nói nhỏ.

“Anh Dương Trinh, em sẽ xin anh rể mua anh trở về, anh yên tâm.” Phan Tĩnh Hồng nói, “Phó Nhã Thiến không thể dùng tiền mua tình cảm, anh Dương Trinh như vậy quá đáng thương!”

Phan Tĩnh Hồng nâng cao giọng nói hấp dẫn sự chú ý của những nhân viên làm việc khác, ánh mắt rối rít bắn tới.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Lý Phẩm Luân mới vừa từ phòng làm việc tạm thời đi ra, vừa lúc nghe được chuyện dùng tiền mua tình cảm gì vậy? Người phụ nữ Phan Tĩnh Hồng này lại đang gây chuyện thị phi rồi hả?

“Anh Phẩm Luân, Phó Nhã Thiến lại dùng quyền thế ép bức anh Dương Trinh, cô ta còn nói cô ta đã mua đứt cả đời anh Dương Trinh, cho dù muốn ngược đãi anh ấy, lăng nhục anh ấy, anh Dương Trinh cũng không thể phản kháng, em quá đau lòng quá buồn…” Phan Tĩnh Hồng khóc đến thật đau lòng với Lý Phẩm Luân.

“Ôi! Anh đã rất bận rồi, sao em cũng học Dương Trinh làm trò thật giả lẫn lộn hả!” Lý Phẩm Luân rất bất đắc dĩ nhìn Phó Nhã Thiến.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người Phó Nhã Thiến, muốn cô nhanh giải thích.

“Nhìn cái gì?” Đới Dương Trinh ôm người vào trong ngực, hung hăng lướt nhìn mọi người, “Tôi bán mình cho cô ấy rồi, hơn nữa còn là tự tôi ra giá, bắt các người nín đánh rắm à? Quản tốt chuyện của mình, rảnh rỗi bớt can thiệp vào chuyện của người khác, các người không có tư cách đó!”

“Không sao đâu, anh đừng tức giận.” Phó Nhã Thiến vội vàng xin tha thứ.

“Anh Dương Trinh, cô ta quá đáng như vậy, tại sao anh còn phải che chở cô ta? Anh thiếu tiền sao? Cho nên mới bán mình cho cô ta? Vậy em có thể tìm anh rể nghĩ biện pháp, anh ấy cũng rất có tiền đấy, có thể giúp anh, em giúp anh trả tiền lại, như vậy chúng ta có thể ở cùng một chỗ.”

“Tôi ra giá cố định, là giá mà Tạ Dục Nho không trả nổi.”

“Anh không nói tại sao có thể xác định anh rể trả không nổi!” Cô ta cũng không tin giá tiền sẽ cao đến mức ngay cả anh rể cũng trả không nổi.

“Tôi cũng vậy rất muốn hiểu rõ “chắc giá” của cậu là cái gì?” Lý Phẩm Luân cũng nói, nhưng mà anh ta không cho là tiền mặt, cho nên anh ta hỏi “Là cái gì”, mà không phải hỏi “Là bao nhiêu”.

“Đúng vậy, rốt cuộc là bao nhiêu?” Mọi người hỏi tới, nếu như có thể, bọn họ cũng hy vọng cứu người ra từ tay Phó Nhã Thiến cho công chúa Tâm Nghi, trả lại cho công chúa.

“Tại sao tôi phải nói cho các người?” d đ l q đ Đới Dương Trinh trợn mắt nhìn mọi người một cái, “Các người quan tâm chuyện của người khác như là lẽ đương nhiên, các người nín đánh rắm đi! Không giải thích!”

“Dương Trinh, nói ra khiến mọi người hết hy vọng cũng tốt đấy, giảm đi rất nhiều phiền toái, không phải sao?” Lý Phẩm Luân cười nói.

“Cậu chỉ là muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cậu thôi.” Đới Dương Trinh hừ nói, bạn bè mấy năm, làm sao không biết suy nghĩ của anh ta.

Nhưng mà anh ta nói cũng không sai, có thể giảm đi phiền toái.

“Như thế nào? Anh có thể nói không?” Anh cúi đầu hỏi Phó Nhã Thiến vẫn giữ yên lặng, nhìn cô xem đùa giỡn đến say sưa ngon lành, thiệt là, rõ ràng là cô cố ý gây ra, cô lại không đếm xỉa đến.

“Tùy anh thôi!” Cô không thèm để ý cười nói.

“Được, tôi liền nói cho các người biết.” Anh lướt nhìn mọi người, “Tôi ra giá là ‘tình yêu của Phó Nhã Thiến và cuộc đời của cô ấy’, như vậy đã hiểu chưa?”

Lý Phẩm Luân nhướng mày, cười ha ha, đã hiểu đã hiểu, chính là hứa hẹn cả đời bên nhau, chuyện đơn giản như vậy làm gì cho phức tạp như vậy, còn ra giá đấy, thật là!

Nhìn từng nét mặt của mọi người, hình như cũng đã hiểu, về phần Phan Tĩnh Hồng… Ôi! Còn giống như chưa hiểu đấy, là thật không hiểu, hay là không muốn hiểu?

“Vậy… Em có thể dùng tình yêu và cả đời của em mua anh trở lại!” Phan Tĩnh Hồng nắm tay thành quyền, “Phan Tĩnh Hồng, cô nghe không hiểu tiếng người sao? Tôi không ra hai giá!”

“Em hiểu, cho nên em cũng dùng tình yêu và cả đời của em…”

“Cô không phải là Phó Nhã Thiến.” Đới Dương Trinh ngắt lời cô ta.

“Em tốt hơn Phó Nhã Thiến!” Phan Tĩnh Hồng không cam lòng.

“Tĩnh Hồng, Dương Trinh đã nói đó là “chắc giá”, coi như cô tốt hơn cô ấy, nhưng cô không phải là “Phó Nhã Thiến”, đại biểu là “ba giá”, không phải giá Dương Trinh muốn.”

“Chúng ta đi thôi! Thật may hôm nay là ngày đi làm cuối cùng của em, sau này sẽ không bị những người không hiểu sao rất đáng ghét này quấy rối rồi!” Đới Dương Trinh dẫn Phó Nhã Thiến đi, không muốn để ý đến những người quá xen vào chuyện của người khác.

“Anh Dương Trinh!” Phan Tĩnh Hồng đuổi theo kêu.

“Tĩnh Hồng, đừng làm loạn nữa.” Lý Phẩm Luân bắt lấy cô ta.

“Anh Phẩm Luân, làm sao anh có thể nói em đang làm loạn đây? Là Phó Nhã Thiến quá đáng…”

“Phan Tĩnh Hồng, quấn quít làm phiền quá khó coi.” Mặc dù Lý Phẩm Luân cười, chỉ là giọng điệu lạnh xuống, “Học tiếp nhận thực tế, chấp nhận chính là có người đàn ông không chịu nổi cô, chán ghét cô, như vậy rất khó khăn sao?”

“Anh Phẩm Luân?” Phan Tĩnh Hồng níu lấy váy, mặt bi thương thảm thiết muốn chết.

“Ông chủ!” Những người khác không đành lòng kêu.

“Các người cũng nên có chừng có mực đi! Muốn làm người mù quáng thương yêu cưng chiều công chúa trong lòng các người là chuyện của các người, chẳng qua tôi khuyên các người, không cần mù quáng đến rước họa vào thân!”

Lý Phẩm Luân lướt nhìn mọi người, anh ta không quan tâm đến đạo đức cá nhân của nhân viên là không sai, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc anh ta đều không để ý, dung túng Phan Tĩnh Hồng lần nữa, cũng là bởi vì cho Tạ Dục Nho mặt mũi, nhưng cô ta đã quá đáng, nếu để cho cô ta làm bừa, đừng nói là Phan Tĩnh Hồng mà bản thân mình cũng gặp nạn, ngay cả phòng làm việc đều sẽ bị cô ta lôi xuống nước, bằng Phó Thị, muốn hủy diệt một phòng làm việc nho nhỏ như vậy, giống như hô hấp đơn giản như vậy!

“Nếu không phải là cô Phó không tính toán các người trước kia độc ác chỉnh đốn, các người nghĩ đám các người có thể bình yên vô sự sao?”

Mọi người chột dạ quay mặt đi, cúi đầu, không dám nói nữa.

“Anh Phẩm Luân, đừng trách bọn họ; là lỗi của em, mọi người chỉ là yêu thương em, mới đi làm mấy việc này.” Phan Tĩnh Hồng mềm yếu cầu xin, cô ta rất rõ thông thường như vậy, mọi người sẽ vô cùng cảm động, càng thêm yêu thương cô ta.

“Tĩnh Hồng…” Quả nhiên mọi người cảm động.

“Vốn chính là lỗi của cô, là cô cố ý nói gạt mọi người, khiến mọi người cho là cô bị Phó Nhã Thiến ăn hiếp, không phải sao?” Ai ngờ Lý Phẩm Luân lại hùa theo lời của cô ta, còn phá tan mưu kế của cô ta.

“Không có, em không có, anh Phẩm Luân, làm sao anh có thể hiểu lầm em như vậy?” Cô ta lắc đầu, mặt đau đớn không dám tin, “Em biết người phía sau cô Phó rất vững chắc, anh Phẩm Luân có lẽ là bất đắc dĩ, nhưng mà vu oan em như vậy, em… em rất buồn.”

“Cô xem, bây giờ lại đang nói gạt mọi người là Nhã Thiến làm tôi áp lực, buộc tôi ức hiếp cô.” Lý Phẩm Luân cười lạnh nói: “Các người nghe lời của cô ta, là nghĩ như vậy!”

Mọi người im lặng, coi như là chấp nhận.

“Tĩnh Hồng, cô thật…” Có người do dự lên tiếng, nhưng là không hỏi hết.

Phan Tĩnh Hồng cúi đầu, yên tĩnh trở lại.

“Tôi không có gặp phải bất kỳ áp lực nào, chỉ là có chuyện thật ra cô nói đúng, người phía sau Phó Nhã Thiến rất vững chắc.” Lý Phẩm Luân cười, rét lạnh nói: “Các người có lẽ không biết, thật ra tôi có thể nói cho các người biết, Phó Thị nổi danh nhất, không phải là quyền thế tài phú của bọn họ hay là bất kỳ phong công vĩ nghiệp nào, mà là bọn họ vô cùng bao che người nhà của bọn họ, bọn họ không cho phép có bất cứ kẻ nào ức hiếp người nhà của bọn họ, như vậy các người biết rồi chứ?”

Mọi người hoàn toàn yên lặng.

“Tĩnh Hồng, tôi mặc kệ chuyện đã qua, là tôi nể tình anh rể của cô, nếu như cô không có chừng mực, tiếp tục tự cho là đúng không muốn nhìn rõ hiện thực như vậy, có lẽ sẽ bị coi như tinh thần có bệnh, Nhã Thiến sẽ không làm gì với cô, nhưng mà bị mấy vị nắm quyền hành trong nhà cô ấy biết mà nói, bọn họ có thể sẽ vì để tránh cho lịch sử tái diễn, trước khi cô thương tổn đến Nhã Thiến lớn hơn nữa, sẽ đi trước một bước đưa cô vào bệnh viện tâm thần, để cho cô cả đời không thấy mặt trời là điều rất đơn giản!”

Phan Tĩnh Hồng khẽ run, nghĩ tới buổi chiều hôm nay cô ta tra được một chút tin tức của Phó Thị ở trên mạng. 

Lý Phẩm Luân nói đến người kia bởi vì thầm mến Thái Tử Gia của Phó Thị, cho nên bắt cóc bạn gái của Thái Tử Gia? Hay là người nọ hại nhị thiên kim của Phó Thị trở thành người phụ nữ sống đời sống thực vật?

Không, cô ta và bọn họ không giống nhau, bọn họ thật sự có bệnh, cô ta không có!

Nhưng mà… Có lẽ bọn họ cũng không có ở đây?

“Bọn họ cho là bọn họ có thể… một tay che trời sao?” Cô ta run rẩy nói.

“Bọn họ không phải cho là, bọn họ quả thật có thể một tay che trời, tôi rất nghiêm túc nói cho cô biết, tôi chẳng muốn quan tâm sống chết của cô, nhưng mà tôi sẽ không để cho cô cũng mang cả phòng làm việc chôn theo, bắt đầu từ bây giờ, nếu như cô có bất kỳ quỷ kế gì, không cần Phó Thị động tay, tôi sẽ đuổi cô đi ra ngoài trước, hiểu chưa?” Lý Phẩm Luân vỗ vỗ vai của cô ta, “Tôi nói đến đây thôi, cô, còn có các người, tự giải quyết cho tốt.”

Lý Phẩm Luân xoay người rời khỏi, hôm nay tan làm sớm một chút, ngày mai triển lãm mở bọn họ còn bận rộn hơn!